Ngoài trừ lần trước được phong danh hiệu, tổng giám đốc Thẩm lại một lần nữa ở trước mặt người xem tuyên bố chủ quyền, các fan nhao nhao nhắn bên dưới tài khoản màu sắc rực rỡ kia là “Chụp ảnh chung đi”, sau đó sôi nổi bình luận:
— không dám không dám
— được rồi được rồi không đoạt với anh nữa
— tổng giám đốc Thẩm yên tâm đi, ảnh đế Lương là của anh, ai cũng không đoạt được ha ha ha
— ha ha ha ha cười chết tôi mất, đây là cố ý muốn đem màn hình nhắm ngay ống kính sao!
— đây quả thật là kiểu ghen tuông đơn thuần mà không làm màu nhất mà tôi từng thấy ha ha ha
……..
Tổng giám đốc Thẩm tự động không để ý đến những bình luận gọi mình là “Kiều Kiều”, đối với việc “nhóm tình địch” nhao nhao nhận thua rất là vừa lòng, lúc này mới buông điện thoại di động ra, trở mình ở trong lòng ngực Lương Trung Tuyền.
Ảnh đế Lương vốn cũng không ngủ say, cảm nhận được người trong ngực nhúc nhích, chớp chớp mắt cũng tỉnh lại theo, hỏi: “Ừm? Bảo bối, đến giờ rồi sao?”
Tổng giám đốc Thẩm quay mặt đối diện với mặt hắn, giơ tay nhéo nhéo cằm hắn, hỏi lại: “Em còn buồn ngủ không?”
Sau hai câu nói qua lại, ảnh đế Lương đã thanh tỉnh hơn, nhìn bảo bối nhà mình cười nói: “Anh hôn em một cái là hết buồn ngủ.”
Tổng giám đốc Thẩm buồn cười nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Hôn một cái là hết buồn ngủ sao?”
Lương Trung Tuyền hai mắt trừng lớn sáng ngời, cắn răng nói: “Hôn nhiều cái cũng được.”
Nhưng mà tổng giám đốc Thẩm không có ý định tiếp tục nuông chiều hắn, buông cằm cậu ra, vỗ vỗ hai cái lên khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của hắn: “Vậy ngủ tiếp đi.”
Dứt lời anh lập tức đứng dậy rời đi không chút lưu luyến, để lại ảnh đế Lương một mình nằm ở phòng ngủ, vùi mặt vào gối đầu giờ vờ khóc.
Người xem sôi nổi nói: Lâu rồi không thấy tổng giám đốc Thẩm cự tuyệt ảnh đế Lương, nghĩ lại thế mà có chút nhớ, nhưng giây tiếp theo, tổng giám đốc Thẩm đã rời đi lại vòng trở về, đứng từ trên cao nhìn cậu.
Lương Trung Tuyền tựa hồ cảm nhận được, quay đầu lại đáng thương hề hề nhìn anh, hai người nhìn nhau trong chốc lát, vẻ mặt ảnh đế Lương càng thêm đáng thương, mãi cho đến khi tổng giám đốc Thẩm chống hai tay hai bên sườn cậu, hơi cúi người…
Một số người xem còn chuẩn bị sẵn một cái di động khác, chuẩn bị chụp ảnh màn hình, lại thấy giây tiếp theo, tổng giám đốc Thẩm kéo khăn phủ gối lên, ném về hướng cameras ở đầu giường, phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt phủ đen.
Micro còn mở chỉ truyền đến tiếng kêu rên của ảnh đế Lương, nửa phút sau, phòng phát sóng trực tiếp mới lại thấy ánh mặt trời, mọi người nhìn ảnh đế Lương cười tủm tỉm kéo khăn phủ gối lên, thì trong lòng tiếc hận. Tổng giám đốc Thẩm đứng đắn của chúng ta cũng bắt đầu thay đổi hư hỏng rồi! Rốt cuộc thao tác che cameras này là học từ ai, từ ai!
Mặc dù vậy, mọi người vẫn không nhịn được cảm thán hôm nay hai vợ chồng này vẫn ngọt như vậy!
Đợi hai vợ chồng mệt mỏi cả buổi sáng được nghỉ ngơi tốt, Tôn Duệ mới căn thời gian dẫn theo stylist tới, tổ tiết mục còn tri kỷ đăng một đoạn giới thiệu trên màn hình ở phòng phát sóng trực tiếp: Stylist của ảnh đế Lương
Có người hiểu biết vừa liếc mắt đã nhìn ra vị kia là stylist nổi tiếng quốc tế, nhịn không được cảm thán trong lòng, trong nước có không ít đại minh tinh phải xếp hàng hẹn trước mới có thể gặp được vị stylist này, thế mà vị này vì một công ty nho nhỏ mới ra mắt mà xuống núi! Chuyện này giống như chuyện các siêu sao phải chạy show, đến ảnh đế cũng đi diễn web drama thì thật không thể tưởng tượng được, quả nhiên thế giới này, có nhiều tiền thì muốn làm gì cũng được.
Stylist và Lương Trung Tuyền vốn là bạn tốt của nhau, khi hai người nhìn thấy nhau, đầu tiên là nhiệt tình chào hỏi, sau đó kêu trợ lý lấy một bộ tây trang mà cậu đã chuẩn bị ra: “Lần này các anh sẽ mặc đồ tình lữ chân chính, ảnh đế Lương anh cũng không nên tự tiện thêm đồ cho tổng giám đốc Thẩm.”
Hai vợ chồng nhất thời không hiểu ý của cô ta là gì, không có phản bác lại, chỉ nhíu mày nhìn hắn
Stylist che miệng cười cười: “Các anh không xem Weibo sao, tôi thấy tổng giám đốc Thẩm nhìn di động nửa ngày, còn tưởng rằng ngài đã xem rồi chứ,” cô ta lấy ra một bộ tây trang giống như vậy rồi nói: “Có người nhìn thấy lần trước tổng giám đốc Thẩm tham gia phỏng vấn, có mang ghim cài áo của anh, tôi đã nói là không thể mang rồi, quá xấu, các anh lại còn không tin… Cầm lấy, trước cứ đi thay quần áo đi.”
Hai người cầm quần áo đi vào phòng để quần áo không có trang bị camera, ảnh đế Lương không có hứng thú với vụ bạo phát trước đó trên mạng, nhưng tổng giám đốc Thẩm lúc thay quần áo vẫn là không nhịn được lấy di động ra lướt xem, ngay sau đó — mặt đỏ tai hồng.
Anh vẫn luôn cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt không có kẽ hở, nhưng ai có thể nghĩ tới, những tâm tư nhỏ mà anh không muốn người khác biết hóa ra lại rõ ràng như vậy! Mà lão công nhà mình không có khả năng nhìn không ra, cậu vẫn luôn phối hợp diễn cùng mình sao!
Ảnh đế Lương vừa mặc áo sơ mi đã bị tổng giám đốc Thẩm từ sau lưng đột nhiên nhào cắn một ngụm trên vai, để lại một dấu răng đỏ nhợt nhạt.
“Ôi, em trúng độc rồi!” Lương Trung Tuyền giơ tay che vết cắn, đột nhiên ngồi xổm xuống ăn vạ: “Xong rồi xong rồi, không mặc được quần áo nữa rồi!”
Nhưng không ngờ tổng giám đốc Thẩm còn sụp đổ hơn cậu, hai tai anh đỏ bừng lấy di động ra, giơ sát mặt ảnh đế Lương: “Em vẫn luôn nhìn ra sao?”
Lương Trung Tuyền nhận di động, vừa xem vừa khen nói: “Trời ạ, mấy người này cũng quá lợi hại rồi, như thế này mà cũng có thể phát hiện ra…”
Chỉ thấy trên màn hình di động của tổng giám đốc Thẩm, bao gồm cả việc buổi sáng, cả những động tác nhỏ của tổng giám đốc Thẩm trước đây, tất cả đều nằm trong một chủ đề hot nhất Weibo, gọi là: nhẹ nhàng phát hiện ra hơn một vạn chứng cứ.
Ảnh đế Lương nhìn một lúc, cũng thẹn thùng không muốn ra cửa như tổng giám đốc Thẩm, suy sụp gục mặt xuống.
“Làm sao vậy?” Thẩm Úc Tiều thấy cậu suy sụp như vậy, lập tức gạt suy nghĩ thẹn quá hóa giận của mình ra sau đầu.
Ảnh đế Lương lẩm bẩm nói: “Trước kia những cái này chỉ có mình em biết……”
Tổng giám đốc Thẩm nghe xong liền tức giận: “Em đã nhìn ra tại sao không nói cho anh.”
Lương Trung Tuyền đúng lý hợp tình, ủy khuất nói: “Nhưng mà anh như vậy rất đáng yêu! Chúng ta không quay hình nữa, nếu không lại quay được những hành động này của chúng ta làm cho bọn họ chấn động không chịu được.”
Thẩm Úc Tiều trừng mắt nhìn cậu: “Em mới đáng yêu.”
Ảnh đế Lương vẫn giận dỗi, đáng thương cọ cọ bên người bảo bối nhà mình, bộ dạng đáng yêu như thế nếu bị người khác nói cho anh biết, chẳng phải sau này cậu không được nhìn thấy nữa sao?
Tổng giám đốc Thẩm giống như cũng biết được suy nghĩ trong lòng cậu, nhấc chân đá đá cẳng chân cậu mấy cái: “Kể cả đã biết thì thế nào, anh cũng không thay đổi là được rồi chứ?”
Ảnh đế Lương nháy mắt ngẩng đầu lên, hai tròng mắt lóe sáng như con chó lớn nhìn thấy chủ nhân trở về nhà: “Thật sao?”
Tổng giám đốc Thẩm rụt rè gật đầu.
Được bảo bối nhà mình hứa hẹn, ảnh đế Lương nháy mắt như sống lại, mới mặc được nửa quần nhưng trước tiên giúp bảo bối nhà mình cài khuy.
Stylist ở ngoài cửa gọi vọng vào: “Ông chủ, các anh nếu làm một số chuyện xấu khác, ngàn vạn lần đừng mặc quần áo!”
Ảnh đế Lương từ bên trong đáp lại: “Yên tâm, chúng tôi cái gì cũng chưa mặc…”
Lời còn chưa dứt, một nắm tay của tổng giám đốc Thẩm đấm xuống, Lương Trung Tuyên kêu to ai u ai u vài tiếng, sau đó mới khóc chít chít từ trong phòng quần áo đi ra.
Vẻ mặt stylist đại khái là hiểu rõ, cầm keo xịt tóc nói: “Tổng giám đốc Thẩm, để tôi chải lại tóc cho ngài, để kiểu như vậy càng có khí chất công hơn một chút.”
Tiểu minh tinh Lương khóe mắt còn đọng nước mắt khó hiểu nhìn hắn: “Anh có phải muốn tạo phản đúng không?”
Kim chủ đại nhân lạnh lùng liếc cậu một cái: “Anh cảm thấy có thể.”
Ảnh đế Lương nháy mắt không có động tĩnh.
+++++++
Cũng may stylist chỉ trêu đùa, dù sao đây cũng là buổi họp thường niên cũng cần nên nhẹ nhàng một chút, hai người mặc đồ tây trang tình lữ, đầu tóc đều không chải vuốt lên mà để tự nhiên, đặc biệt đầu tóc tổng giám đốc Thẩm, vừa mỏng vừa mềm mại, làm người khác có dục vọng muốn được xoa xoa.
Trong lòng nghĩ như này, tay liền làm như vậy, ảnh đế Lương đem bàn tay tội ác hướng về phía đầu tóc tổng giám đốc Thẩm vừa được sửa sang tốt, lại bị stylist chụp rớt: “Ảnh đế Lương, đây cũng không phải lần đầu tiên, mời anh tôn trọng thành quả lao động của tôi một chút, được chứ?” Tóc tổng giám đốc Thẩm rất mềm, nếu bị xoa loạn nhìn sẽ rất khó coi.
Lương Trung Tuyền: “Tôi sẽ không dùng lực.”
Stylist chống nạnh: “Không được.”
Tổng giám đốc Thẩm cười cười xoa nhẹ đầu Lương Trung Tuyền, đầu tóc ảnh đế Lương được sửa sang tốt, rất nhanh trở lại nguyên trạng ban đầu.
“Vì sao lão công nhà tôi lại có thể sờ đầu tôi?” Lương Trung Tuyền kêu ầm lên không công bằng.
“Tóc anh vừa thô lại vừa cứng, căn bản không sợ bị sờ, hơn nữa…..cái kia…..” Stylist nhấp môi nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm muốn sờ, tôi cũng không dám ngăn cản.”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy nhướng mày: “Không dám ngăn cản sao?”
Stylist rùng mình một cái, có loại dự cảm xấu, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Úc Tiều kéo tay Lương Trung Tuyền, nắm treo trên không, sau đó hơi khom người, thật cẩn thật đặt đầu mình bên dưới lòng bàn tay cậu, hai mắt chăm chú nhìn mắt đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái ở lòng bàn tay cậu, cực kỳ giống động vật nhỏ đang làm nũng chủ nhân, cũng không biết là vì muốn lấy lòng đối phương hay là nhân cơ hội công khai tuyên bố chủ quyền.