Lương Trung Tuyền đột nhiên thấy trời đất quay cuồng trong chớp mắt, ngay sau đó bày ra vẻ lấy lòng, giơ tay, dùng ngón trỏ phủi phủi tuyết dính trên lông mày đối phương: “Anh là chủ nhà, là anh.”
Lúc này tổng giám đốc Thẩm mới uy hiếp giơ tay vỗ vỗ mặt cậu, chậm rì rì đứng dậy.
Ảnh đế Lương cũng đứng lên theo, rồi cong lưng vỗ vỗ tuyết dính trên cẳng chân tổng giám đốc Thẩm, sau đó tự giác xoay người, vểnh mông lên chờ.
Thẩm Úc Tiều vỗ bạch bạch lên áo lông vũ của cậu, chỉ hai cái, tuyết dính trên người ảnh đế Lương đã rơi xuống toàn bộ.
Anh cả bị đấm xoay người lại, chân chó giơ ngón tay cái lên với vợ mình: “Công lực thâm hậu.”
Tổng giám đốc cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng đấm bả vai cậu mấy cái giống như đang làm nũng.
Các khách mời mời đứng bên cạnh hớn hở xem náo nhiệt, Tô Anh tiếc nuối nói: “Ôi, tại sao tổ tiết mục lại thu điện thoại chứ, tôi rất muốn lưu lại khoảnh khắc này của hai người.”
Tả Nguyệt Minh giơ tay chọc chọc cánh tay Chung Phong, nhỏ giọng hỏi: “Anh Phong, anh nói xem tại sao tiền bối cứ luôn cố y chọc cho tổng giám đốc Thẩm tức giận thế?”
Những khách mời khác không nghe được lời cậu ta nói nhưng người xem ở phòng phát sóng trực tiếp thứ nhất lại nghe thấy, họ sôi nổi bình luận: “Đứa nhỏ ngốc này, đương nhiên là vì dáng vẻ xù lông của tổng giám đốc Thẩm rất đáng yêu rồi…”
Nhưng mà Chung Phong lại phá lệ có ý chí tìm đường sống mà đáp: “Anh không biết.”
Tả Nguyệt Minh tin lời anh ta nói, cười ha ha nói: “Ha ha ha ha hóa ra cũng có chuyện mà anh không biết ~”
Ảnh đế Lương cũng không khoe khoang, mọi người đi về phía nhà kho, lấy chìa khóa ra mở, nhưng không ngờ lần này lại đụng phải vách tường: Khóa cửa không mở được.
Cửa kho là cửa gỗ, mà khóa cửa là kiểu cũ, loại khóa sắt 35 ngàn một cái, dễ rỉ sét, còn dễ bị cạy ra, hiển nhiên là trước kia bác gái Tưởng cũng không để đồ vật gì quá quý giá trong nhà kho, Chung Phong cầm chìa khóa xoay xoay thật lâu, tay bị lạnh cóng đến đỏ bừng nhưng ổ khóa vẫn không lay chuyển như cũ. Anh cả là chủ nhà, xung phong nhận việc tiến lên hỗ trợ, nhưng không cẩn thận dùng sức quá mạnh làm gãy chìa khóa, một nửa chìa khóa còn lại nằm trong ổ khóa sắt.
Lương Trung Tuyền: …
Các khách mời: …
Không khí nhất thời lâm vào xấu hổ, sau đó các khách mời đều không nhịn được cười ha ha, mà người xem cũng bị ảnh đế Lương làm cho buồn cười.
— ha ha ha ha ha tôi biết ngay mà
— ảnh đế Lương là ma quỷ hay sao? Thời thời khắc khắc ám tổ tiết mục ha ha ha ha
— tôi đợi xem mấy thằng nhóc lớn đầu này làm thế nào mới mở được cửa
— hôm nay tổ tiết mục lại đạt được thành tích bị lật xe, tôi đã nói đến mệt mỏi
— tổ tiết mục mời ảnh đế Lương tham gia, sợ là bây giờ đang hối hận muốn chết ha ha ha ha
— sao quả tạ của chương trình thực tế này thật đáng sợ
Tổng đạo diễn ở sau màn ảnh đầu tiên trợn trắng mắt, dường như đã thành thói quen, ông ta an ủi người ở bộ phận kế hoạch bên cạnh một tiếng: “Đừng hoảng hốt, đây chỉ là thao tác bình thường thôi.”
Mà ở phòng phát sóng trực tiếp, lúc này mọi người đã cười đủ rồi mới nhớ ra bắt đầu lo lắng vấn đề mở cửa, nhưng không ngờ chị dâu có sức chiến đấu dũng mãnh đã đứng ở trước cửa, vẫy vẫy tay ý bảo họ cách ra xa một chút.
Trước khi hành động, tổng giám đốc Thẩm còn cố ý nghiêng đầu, nhìn về phía cameras, hỏi: “Đạo diễn, căn nhà này các ông đã mua rồi đúng không, ở đây sẽ không có người dân nào khác ở chứ?”
Tổng giám đốc Thẩm đột nhiên nói nhiều với mình như vậy, tổng đạo diễn thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: “Đúng vậy, hơn nữa sau khi các khách mời rời đi, chúng tôi sẽ sửa chữa lại những chỗ bị hỏng hóc do khách mời tạo ra, cậu có thể tùy ý cạy khóa.”
Tổng đạo diễn vốn tưởng rằng tổng giám đốc Thẩm muốn cạy khóa, còn nhiệt tình thật tâm nhắc nhở: “Ở một góc nào đó trong sân có dây thép, khách mời có thể tự tìm…” Ông ta còn chưa nói dứt lời đã bị tổng giám đốc Thẩm cắt ngang.
“Cảm ơn, không cần.” Tổng giám đốc Thẩm dứt lời nhấc chân lên định đá cửa, nhưng trong lúc chuẩn bị giơ chân lên lại bị chồng mình bế lên, Lương Trung Tuyền ôm eo anh nhấc bổng lên, xoay một vòng tròn rồi mới buông anh ra.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện, trêu chọc nói: [Ai ui ~ nâng lên cao nha.]
Tổng giám đốc Thẩm cũng lười phản ứng với nó, bởi vì Lương Trung Tuyền lại bắt đầu quang minh chính đại lải nhải với anh: “… Sao có thể lỗ mãng như vậy được chứ, nếu không may đã đau chân thì sao, anh đúng là mười lăm phút cũng không làm cho người ta bớt lo được…”
Khi ảnh đế Lương bật mode mẹ già thì ngay cả fan hâm mộ lâu năm cũng sẽ ghét bỏ, huống chi là các vị khách mời trước kia chưa từng tiếp xúc, Tả Nguyệt Minh lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, lải nhải nhiều như vậy… Rốt cuộc làm sao tổng giám đốc Thẩm có thể chịu đựng được chứ?
Cuối cùng, sau khi tổng giám đốc Thẩm đồng ý không loạn nữa, ảnh đế Lương mới đứng ở vị trí lúc nãy tổng giám đốc Thẩm đứng, nhấc chân dùng sức đá một cái, cánh cửa nhà kho cũ nát quả nhiên bị đá văng.
Hai nhà anh hai em út hoan hô một tiếng, rồi chui vào trong nhà kho tìm đồ, Lương Trung Tuyền đứng ngoài cửa cảm nhận, kinh ngạc nói: “Dễ dàng như vậy sao?” Cậu chột dạ liếc nhìn bảo bối nhà mình một cái, lặng lẽ bổ sung một câu: “Cho dù không dễ làm anh bị thương, nhưng anh phải nhớ rõ những việc nặng nhọc này phải để cho em làm, biết chưa?”
Tổng giám đốc Thẩm đội mũ đeo khẩu trang, không nhìn ra biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu thật lâu, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm nhận được vẻ châm chọc từ sự im lặng của tổng giám đốc Thẩm.
Cuối cùng, ảnh đế Lương bại trận, ủy ủy khuất khuất túm chặt góc áo tổng giám đốc Thẩm, nhẹ nhàng lắc lắc.
Chị dâu cả, người luôn thắng trong mọi trận đọ sức của hai vợ chồng, vừa lòng xoa xoa đầu anh cả ngốc nghếch, sau đó nhấc chân đi vào nhà kho.
++++++
Tổ đạo diễn nói là muốn tìm công cụ chiếu sáng, nhưng mấy vị khách mời tìm mãi cũng không thấy bất cứ đồ vật gì có liên quan đến chiếu sáng, đèn bàn, đèn điện, đèn ngủ cũng không có, thậm chí ngay cả đèn pin cầm tay cũng không thấy.
Tả Nguyệt Minh từ phía sau ôm lấy eo Chung Phong đang tìm đồ vật, hu hu giả khóc: “Em không tìm nữa đâu hu hu hu, thật phiền phức, nếu không chúng ta cứ dùng nến bác gái Tưởng để lại để chiếu sáng đi hu hu hu hu…”
Chung Phong quay đầu lại, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu mệt thì em về phòng nghỉ trước một lát đi, tổ tiết mục tuy hay hố người nhưng cũng không đến mức gạt chúng ta, để anh tìm lại xem.”
Tả Nguyệt Minh vùi đầu vào sau lưng anh ta, khóc hu hu nghẹn ngào một tiếng mà không hề rời đi.
Tô Anh cười hỏi: “Cậu có muốn ăn lẩu tự sôi không?”
Tả Nguyệt Minh: “Muốn.”
Dường như lẩu tự sôi đã trở thành động lực cho mấy vị khách mời, mọi người thay nhau tìm nửa ngày, cuối cùng năm phút sau cũng tìm được đồ vật liên quan đến “Đèn”, là một cái hộp Tả Nguyệt Minh bới ra từ một góc tường, cậu ta đưa cho những người khác xem như hiến dâng vật quý: “Mau xem! Mau xem! Tôi tìm được rồi này! Tôi tìm được bóng đèn!”
Hai cô gái cùng nhau làm dấu tay khen ngợi cậu nhóc, rồi nhận lấy hộp, nhưng lại gặp khó khăn.
Lương Trung Tuyền không nhìn thấy đồ vật trong hộp, cũng không lại gần xem mà hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cậu xem đi,” Tô Anh đưa hộp cho cậu: “Bóng đèn nhỏ này nhìn rất lạ, không có đuôi đèn cũng không có sợi kim loại dẫn điện, trông có vẻ như không dùng được…”
Lương Trung Tuyền nhận lấy hộp, vừa nhìn đã cười nói: “Cái này không phải bóng đèn, là diode phát sáng (đèn led).”
Tô Anh cười cười nói: “Ai quan tâm nó là cái gì? Cái này không có sợi kim loại dẫn điện, làm sao có thể phát sáng được?”
“Tôi chỉ là một người làm trong ngành nghệ thuật, cái này lại nằm trong điểm mù kiến thức của tôi rồi.” Lương Trung Tuyền lắc lắc đầu, gọi tổng giám đốc Thẩm ở bên cạnh đang nghiêm túc tìm đồ vật tới: “Ông xã, anh biết cái này à.”
Mấy vị khách mời lập tức quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Úc Tiều nhận lấy cái hộp, nhíu nhíu mày nhìn thứ này, nói: “Dùng nến đi.”
“Làm sao vậy?” Lương Trung Tuyền hỏi: “Cái này phiền phức sao?”
Thẩm Úc Tiều lấy diode phát sáng rồi lấy mấy cái túi nhỏ bên trong ra, đưa cho Lương Trung Tuyền, trong túi nhỏ có hai mươi vật màu đen hình trụ, ở dưới nhô ra hai sợi kim loại có đôi đai khác nhau.
Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng lại không biết là cái gì, chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Đây cũng là diode sao?”
“Là tụ điện.” Thẩm Úc Tiều lại lấy mấy các túi nhỏ khác ra, bên trong đựng các thiết bị nhỏ xíu hình hồ lô màu da và màu xám, ở trên còn có nhiều vòng tròn nhỏ màu sắc rực rỡ: “Cái này chắc hẳn là em cũng biết.”
Lương Trung Tuyền gật đầu: “Điện trở, điện dẫn.”
Thẩm Úc Tiều xoa xoa đầu cậu, nói: “Chắc hẳn tổ tiết mục muốn chúng ta tự chế tạo đèn chiếu sáng.” Dứt lời, anh không nói gì chỉ yên lặng nhìn người quay phim đứng ngoài cửa.
Chung Phong hỏi: “Rất phiền phức sao?”
Tổng giám đốc Thẩm gật gật đầu.
Lúc này mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm người quay phim.
Người quay phim không chịu được những ánh mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, nâng camera lên quay chính diện mặt khách mời.
Tổ tiết mục cứ như vậy bị mọi người nhìn chằm chằm, nhịn không được run sợ, đúng là họ định thiết kế cho các khách mời nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, nhưng cũng vì hiệu quả tiết mục, vốn dĩ phải là các vị khách mời không hiểu ra sao, mãi cho đến khi tìm ra bản hướng dẫn chế tạo đèn ngủ, lúc đó mới suy sụp kêu cứu, nhưng ai ngờ tổng giám đốc Thẩm lại biết hết những điều này!
Mọi người biết có oán trách cũng vô dụng, nhìn một lát, rồi chuyển lực chú ý đến cái hộp nhỏ, Lương Trung Tuyền cười khẽ hai tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ, nói: “Tự chế tạo, nghe có vẻ cũng rất thú vị đấy, nếu không chúng ta thử xem?”
Đã sớm quen với tính tình không hành người ta thì không thoải mái của tổ tiết mục, các khách mời chỉ có thể hướng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Thẩm Úc Tiều, trong mắt tràn đầy khát vọng muốn được học hỏi.
Đương nhiên Thẩm Úc Tiều không ngại, anh chỉ huy nói: “Chỗ này chỉ có thiết bị và dây dẫn, chúng ta còn cần mỏ hàn điện, dây thiếc hàn, bảng mạch điện.”
Tuy rằng mấy vị khách mời ngoài học nghệ thuật thì cũng xuất thân từ khoa văn hóa, nhưng đối với những đồ vật như mỏ hàn điện, bảng mạch điện vẫn xuất hiện trong cuộc sống thì họ cũng có chút hiểu biết, lập tức bừng tỉnh từ trạng thái mơ hồ, phân công nhau đi tìm, mỏ hàn điện và dây thiếc để ở trong một cái túi, nên rất nhanh tìm ra, nhưng bảng mạch điện họ vẫn không tìm ra được.
Tô Anh chỉ tìm được mấy đồng tiền xu, lấy lại đưa cho Thẩm Úc Tiều xem: “Thật sự không tìm thấy bảng mạch điện, chỉ có mấy cái này kẹp trong đống sách trên cao kia, chị dâu anh xem xem có dùng được không?”
Chị dâu được trở thành tâm phúc của anh cả nhận lấy mấy đồng tiền xu, thở dài một tiếng: “Chúng ta cũng cần phải tự làm bảng mạch điện.”
Các khách mời nghe vậy, cố kìm nước mắt, cười cười hỏi: “Vậy còn cần những thứ gì nữa?”
Thẩm Úc Tiều: “Bút đánh dấu, khoan, hydrogen peroxide, axit clohydric đậm đặc, cốc chịu nhiệt, nhựa thông.”
Mọi người: …
Lúc này, khán giả đều tỏ ra đồng cảm với idol nhà mình, thuận tiện nhịn không được cười một tiếng, tổ tiết mục đúng là không thiếu phương thức dạy dỗ người.
Giờ phút này các khách mời đều quên đi sự tồn tại của lẩu tự sôi, một lòng muốn phân cao thấp với tổ tiết mục rác rưởi, cố gắng tìm cách làm ra công cụ chiếu sáng.
Có mục tiêu, mấy thứ này sẽ dễ tìm hơn, đặc biệt là máy khoan cơ, quang minh chính đại đặt trên bàn, lúc trước thế mà mọi người không để ý tới.
Sau khi tổng giám đốc Thẩm cầm lấy mấy đồng tiền xu, thì dùng dao khắc cắt mấy đồng tiền xu thành mấy mảnh nhỏ, tất cả đều được bẻ ra, mà trong quá trình bẻ đồng xu lại không cẩn thận, cắt phải ngón tay, một giọt máu bằng hạt đậu lập tức chảy ra, Lương Trung Tuyền khẩn trương xử lý miệng vết thương cho anh, mà mấy vị khách mời khác càng thêm luống cuống đến hỏng mất: “Xong rồi, chúng ta mất đi sức lao động cao cấp duy nhất trong nhà.”
Thẩm Úc Tiều nói: “Tôi không có việc gì.” Sau đó tiếp tục làm việc, hoàn toàn không giống người bị thương.
Lương Trung Tuyền vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng lúc há miệng định nói, nháy mắt lại dừng lại, bảo bối nhà mình rất ít khi tỏ ra hứng thú với đồ vật hay hoạt động gì, bây giờ mặc dù anh đang làm một công việc cắt đồng tiền với kỹ thuật buồn tẻ hết sức, nhưng ánh mắt lại vô cùng chuyên chú, mỗi tiếng nói mỗi cử động rõ ràng đều thể hiện anh đang rất vui vẻ, cho dù là kết hôn từng ấy năm, đưa tập đoàn Thẩm Thị ra thị trường, anh cũng chưa từng có phản ứng như này.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tìm một miếng băng cá nhân quấn vết thương lại cho anh, tiếp theo ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nhìn ngón tay anh tung bay như đang đánh đàn.
Quá trình chế tạo bảng mạch điện phiền toái mà lại đơn giản, dường như tổng giám đốc Thẩm tìm được hứng thú của mình, chỉ dẫn mấy người đục lỗ, vẽ mạch điện, ăn mòn, tuy rằng vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt không cười, nhưng cũng nói nhiều hơn.
“Khoan công tác ở bên trái, màu xanh là mở màu hồng là đóng.”
“Mũi khoan, không đổi mũi khoan!”
“Anh buông tay, đừng mở, axit clohidric đậm đặc rất nguy hiểm, nếu ngửi phải sẽ trực tiếp ăn mòn đường hô hấp.”
“Không phải tôi đã nói là khoan trước sau đó vẽ mạch điện sao? Làm lại một lần nữa.”
…………
Các vị khách mời ngoan ngoãn tiến hành dây chuyền sản xuất, nhưng bởi vì liên tiếp làm lỗi, cộng thêm không có người nào làm được nhanh như tổng giám đốc Thẩm, mọi người có thể nghe thấy được tổng giám đốc Thẩm kiên nhẫn chỉ đạo, không nén nổi bi thương, dường như nhớ lại những buổi làm thí nghiệm bị giáo viên nhìn chằm chằm thời trung học, khủng bố y như vậy.