Tổng giám đốc Thẩm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cố gắng kiềm chế đẩy khuôn mặt đang cố gắng đến gần của cậu ra: “Đừng quậy nữa.”
Ảnh đế Lương nghe vậy thì nhíu mày, sau đó ngay lập tức đổi sang dáng vẻ ngoan ngoãn, buông tay đang ôm lấy bảo bối nhà mình ra: “Ồ, được thôi.”
Thẩm Úc Tiều: !!!
Hiện giờ là lúc có thể đùa được sao? Tổng giám đốc Thẩm bị dáng vẻ “ngoan ngoãn” của Lương Trung Tuyền chọc tức, vươn tay nắm lấy tai của ảnh đế Lương, mạnh mẽ kéo cậu lại, dùng sức cắn lấy môi cậu… Một phút sau tách ra, ảnh đế Lương lộ ra hàm răng trắng của mình, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực vang lên khiến cho nhịp tim của tổng giám đốc Thẩm trở nên loạn nhịp.
Lương Trung Tuyền: “Nói đi, muốn làm gì?”
“Làm em!” Tổng giám đốc Thẩm bị chồng làm cho thẹn quá hóa giận, nhíu mày đồng thời khẽ cong khóe miệng, anh giữ chặt cổ của đối phương, rồi mạnh mẽ hôn một lần nữa.
Ảnh đế Lương thuận thế ôm anh vào lòng, hai người cứ duy trì tư thế này mà đi vào phòng ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, bình thường nếu được nghỉ ảnh đế Lương sẽ ngủ nướng nhưng hôm nay lại đặc biệt dậy sớm, cậu nghiêng người dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của bảo bối nhà mình.
Lần đầu tiên hai người làm chuyện này là lúc ở trong ký túc xá Tinh Vân sắp xếp cho Lương Trung Tuyền, hiện giờ cậu vẫn còn nhớ như in lúc đó bảo bối nhà mình vừa ngạc nhiên vừa tủi thân, rõ ràng hốc mắt đã đỏ hết lên nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tốt đẹp như vậy, mê người như vậy, nếu đổi thành bất kỳ một người đàn ông nào khác trên thế giới này cũng sẽ không thể từ chối sự quyến rũ này được.
Bảo bối nhà cậu là báu vật quý giá nhất trên thế giới này, có cho cậu một cái Viện bảo tàng Louvre, cậu cũng không chịu đổi một người hoàn hảo như vậy đâu.
Nhưng hễ là người đã nhìn thấy ánh hào quang của anh, nhất định sẽ không cầm lòng được mà yêu anh, sẽ ngày đêm nhớ thương anh, sẽ dùng đủ mọi cách để cướp anh đi, Lương Trung Tuyền giống như một tên keo kiệt đang giữ một báu vật, ngay cả việc để cho người khác nhìn thấy ánh hào quang của anh cậu cũng cảm thấy mình bị thiệt.
May là báu vật nhà cậu không biết mình chói mắt đến mức nào, bản thân anh vẫn luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng và gai nhọn của mình để che dấu hào quang ấy, mặc dù những người thích anh vẫn còn rất nhiều nhưng đều không dám lại gần vì sợ bị gai nhọn của anh làm hại.
Nhưng sau chuyện ngày hôm qua, bảo bối nhà cậu đã bị người khác phát hiện rồi, phát hiện những điều tốt đẹp của anh, phát hiện đó không phải là gai nhọn mà chỉ là những sợi lông tơ, chỉ cần chạm nhẹ cũng run rẩy, mềm mại như bông.
Tất nhiên, Lương Trung Tuyền cũng hy vọng bảo bối nhà mình không bị chỉ trích, hy vọng tình cảm của họ sẽ không phải chịu những lời đồn đoán đầy ác ý nữa, nhưng vừa mới nghĩ tới những người thầm thương trộm nhớ bảo bối nhà cậu, cho dù biết rất rõ không ai có thể chen chân vào tình cảm của hai người được nhưng cậu vẫn không nhịn được cảm thấy tức giận.
Lương Trung Tuyền hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, nhìn toàn bộ mấy hot search tối hôm qua vẫn chưa được gỡ xuống, thậm chí còn có thêm mấy cái nữa.
#Chương trình thực tế trực tiếp 24 giờ trong nước đầu tiên
#Chủ tịch Thẩm ăn mặc hợp mốt và cool ngầu [đầu chó]
#Tiều Tuyền
#Hình tượng của hai vợ chồng tổng tài sụp đổ [cười lớn]
Mặc dù buổi phát sóng trực tiếp hôm qua đã gây ra rất nhiều tranh cãi, nhưng không thể không nói, hiệu quả đạt được đã vượt ngoài mong đợi.
Tối hôm trước, cư dân mạng trên Weibo đều tỏ vẻ chế nhạo chuyện hai người tham gia chương trình thực tế, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủn lại xuất hiện hai luồng ý kiến trái chiều.
Những người đã xem buổi livestream ngày hôm qua đã tận mắt nhìn thấy trong cách hai người thể hiện tình cảm có một chút ngại ngùng, trong ngại ngùng lại có một chút ăn ý của ngày thường, họ đã có một cái nhìn rất khác về mối quan hệ của hai người, đặc biệt là khi đối mặt với camera, hai người muốn nói chuyện với nhau nhưng lại ngại ngùng khi biểu hiện ra ngoài, làm cho buổi phát sóng trực tiếp trông có vẻ càng chân thật hơn.
Mặc dù tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại có thể hùa theo trò đùa của ảnh đế Lương, dùng cách đùa giỡn kiểu đó mà mạnh mẽ tát thẳng vào mặt truyền thông, còn có thể âm thầm đỏ mặt.
Ảnh đế Lương thì đổi mới hình tượng thường hay xuất hiện trước màn ảnh của mình, khi thì ngốc nghếch, khi thì nũng nịu, vô cùng dễ thương, hình tượng đổ vỡ không chỉ không khiến cho cậu mất fans mà thậm chí bởi vì vậy mà lại có thêm fans.
Mặc dù hai người không giống như Tả Minh Nguyệt và người đại diện ở phòng bên cạnh luôn hở tí là ôm chặt lấy nhau nhưng hai người lại lộ ra một vài chi tiết nhỏ nhặt khiến cho người xem nhịn không được cảm thấy ngọt đến sâu răng, ví dụ như lúc hai người đối mặt với nhau, vẻ mặt của tổng giám đốc Thẩm rõ ràng trở nên dịu dàng hơn nhiều, ví dụ như lúc hai người đi bộ một trước một sau, ảnh đế Lương vẫn luôn dõi theo đối phương, hai người đều có thể dùng dấu vân tay của mình để mở điện thoại của người kia, còn có thái độ vừa tự nhiên vừa gần gũi của cha mẹ tổng giám đốc Thẩm với ảnh đế Lương nữa.
Nếu như hai người kết hôn vì lợi ích, vậy thì sao cách sống chung của họ có thể ăn ý như vậy được?
Kết hợp với tin tức “Tổng giám đốc Thẩm chuyển toàn bộ tài sản cho Lương Trung Tuyền” lúc trước, mọi người lần lượt bày tỏ cặp đôi Tiều Tuyền là yêu nhau thật lòng, thậm chí còn xuất hiện không ít những hình vẽ chibi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những fans không xem được livestream.
Điều này đã giúp hai người họ xóa bỏ không ít những hiểu lầm, mặc dù vẫn còn rất nhiều account marketing và thủy quân do Tôn Duệ mua, nhưng tốt xấu gì cũng đưa được đề tài này lên hot search.
Nhưng đa số những người còn lại vẫn cảm thấy họ đang diễn kịch, dù sao thì tin đồn bị bao nuôi cũng đã lan rộng suốt bốn năm, mà hai người không ai ra mặt giải thích, chương trình giải trí lần này lại phát sóng đúng lúc Thẩm Thị phát hành xe ô tô năng lượng mới, đúng là dễ gây hiểu lầm.
Hai bên cãi nhau đến khói lửa đầy trời, đến mức khiến cho cư dân mạng không xem được livestream vô cùng khó chịu, vì muốn kiếm thêm tiền nên lúc phát sóng Blah Blah không cho chụp ảnh và quay lại màn hình, cho dù có người có khả năng xóa được lệnh cấm quay màn hình nhưng ngay khi vừa mới đăng lên mạng thì cũng sẽ bị xóa ngay lập tức, cư dân mạng muốn hóng hớt cũng chỉ có thể thông qua miêu tả của người khác mà tưởng tượng ra nội dung của buổi livestream hôm đó.
— Ai có thể tưởng tượng đoạn video duy nhất không bị tổ chương trình xóa bỏ lại là bức ảnh chủ tịch Thẩm ăn mặc rất hợp trend và cool ngầu kia chứ?
— Đỗ nghèo khỉ không có tiền xem livestream bật khóc! Vì sao bản biên tập cuối tuần mới phát sóng vậy chứ! Tôi muốn xem a a a a a a a!
— Tôi cũng không có tiền, nhưng tôi muốn mua tài khoản để xem livestream! Đừng cản tôi!
— Nghe tôi, đừng mua hết cả ba phòng, muốn xem của phòng nào thì xem phòng đó, sau này sẽ có tình huống cả ba đôi cùng xuất hiện, mua luôn cả ba phòng chỉ cho Blah Blah thêm tiền mà thôi!
— Hỏi ngu xíu, sau khi phát sóng livestream, còn có người xem phần đã được biên tập chiếu trên TV nữa sao?
— Lầu trên bị tối cổ đấy à? Blah Blah đã đăng Weibo nói rồi, sau này livestream sẽ không phát sóng lại đâu, muốn xem thì mua đi, còn không có tiền thì chỉ có thể xem bản đã biên tập lại thôi.
— Đúng là không từ thủ đoạn nào để trục lợi mà!
— Không từ thủ đoạn nào để trục lợi + đã tính toán cẩn thận hết rồi!
Mà Blah Blah bị tất cả mọi người mắng là không từ thủ đoạn đã nhân cơ hội được lên hot search kiếm được bộn tiền, mà cổ phiếu của Thẩm Thị cũng dần tăng lên vì độ hot của tổng giám đốc Thẩm, chỉ livestream có một ngày mà đã đạt được rất nhiều thứ, rất khó tưởng tượng ra sau khi bản đã được biên tập chiếu lên TV, chương trình giải trí này sẽ hot đến mức độ nào nữa.
“Muốn chơi điện thoại thì cút ra chỗ khác chơi.” Giọng nói của tổng giám đốc Thẩm vang lên, ảnh đế Lương nhanh chóng đặt điện thoại xuống, cúi đầu hôn anh một cái: “Tỉnh rồi à, bảo bối?”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày, hiển nhiên là vô cùng không hài lòng với sự xem nhẹ của Lương Trung Tuyền: “Đã dậy được mười phút rồi.” Vừa nói, anh vừa chống lưng đứng dậy.
Lương Trung Tuyền nịnh nọt đỡ anh dậy, ôm anh vào trong lòng từ phía sau: “Vừa nãy em mới xem hot search, trên mạng có người đăng ảnh của ch lên, nhưng không có ai xóa, chúng ta có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Tổng giám đốc Thẩm túm lấy tay của Lương Trung Tuyền, đặt tay cậu lên eo mình xoa một chút, đợi chồng bắt đầu hóa thân thành thợ massage mới dần thả lỏng người, mềm mại rúc vào lòng đối phương: “Mấy thứ này giao cho bộ phận quan hệ xã hội của Thẩm Thị là được rồi, họ sẽ biết nên làm thế nào.”
“Được.” Bàn tay đang massage của Lương Trung Tuyền cũng không dừng lại, môi cậu khẽ chạm vào tai của tổng giám đốc Thẩm, thấp giọng nói: “Dậy ăn sáng hay là để em bưng thức ăn đến đây? Hay là hôm nay ăn ở đây luôn đi?”
Tổng giám đốc Thẩm gật đầu, thợ massage Lương lại biến thành bảo mẫu Lương, đi mấy vòng lấy cháo mình đã nấu với vài dĩa đồ ăn bưng đến phòng ngủ, sau đó đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt tổng giám đốc Thẩm, đợi anh bắt đầu ăn cậu mới ngồi xuống sau lưng xoa bóp eo cho anh.
Thẩm Úc Tiều được chồng phục vụ tận tình, chu đáo đến mức mềm nhũn, vừa ăn vừa đút cho Lương Trung Tuyền ngồi bên cạnh đang nghiêng đầu qua, tay trái đặt lên trên đầu gối của đối phương, nhẹ gõ: “Bây giờ biết sợ rồi à?”
Ảnh đế Lương khẽ run lên một chút, ngay lập tức nhận sai: “Xn lỗi bảo bối, tối hôm qua em không nên bắt nạt anh như vậy, nhìn anh khóc còn… A a a a đau!”
Tổng giám đốc Thẩm rút bàn tay đang nhéo ảnh đế Lương về, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng.”
Ảnh đế Lương đang gào khóc ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tỏ vẻ đáng thương chớp chớp đôi mắt to ngập nước của mình.
“Sau này nhận sai, không cần nói mình sai ở đâu đâu.” Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng uy hiếp.
“Vâng vâng” Lương Trung Tuyền gật đầu: “Em sai rồi.”
Thẩm Úc Tiều: “Sai ở đâu?”
Lương Trung Tuyền: “Sai ở chỗ không nên nói mình sai ở đâu.”
Thấy vị minh tinh nhà mình ngoan ngoãn nhận sai, tổng giám đốc Thẩm giống như xoa đầu cậu giống như xoa đầu chú chó nhỏ, chăm chú ăn cháo, để lại ảnh đế Lương ở phía sau đang cười đến run người.
Thế giới của hai người khi không có máy quay vô cùng thoải mái, tổng giám đốc Thẩm mặc quần áo ở nhà của chồng mình, tùy ý ngồi trong phòng làm việc xử lý văn kiện, mà Lương Trung Tuyền lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh xem kịch bản, hai người thường nhìn đối phương một chút, rồi hôn nhau một cái, lần cuối cùng lại có chút quá đáng, ảnh đế Lương hưng phấn đến mức trực tiếp đè bảo bối nhà mình lên mặt bàn.
Đợi đến lúc hoàng hôn buông xuống, tổng giám đốc Thẩm ngồi trong bồn tắm lớn mới lấy lại được chút sức lực điên cuồng đánh Lương Trung Tuyền.
Ảnh đế Lương để tổng giám đốc Thẩm đánh đến khi anh hài lòng thì thôi, sau đó nắm lấy nắm đấm của bảo bối nhà mình, mê hoặc nói: “Vì sao em lại cảm thấy ngày hôm nay trôi qua nhanh hơn ngày hôm qua rất nhiều nhỉ?”
Tổng giám đốc Thẩm dùng sức rút tay mình lại, đuổi ảnh đế Lương đang nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường từ trong phòng tắm ra ngoài.
Ảnh đế Lương bị đánh cũng không hề để ý, cậu cười tủm tỉm dựa vào cánh cửa, hét vào phía trong: “Bảo bối, anh cẩn thận đấy, đừng để bị ngã.”
Thẩm Úc Tiều: “Cút!”
Lương Trung Tuyền đứng ngoài cửa đang định nói gì đó, thì bị tiếng chuông điện thoại của tổng giám đốc Thẩm đánh gãy, trên màn hình hiển thị là cuộc gọi đến của chất xúc tác Tưởng Thư Thành.
Sau khi được tổng tài bá đạo nhà mình cho phép, ảnh đế Lương nghe điện thoại, bấm loa ngoài, nói: “Alo, xin chào, đây là nhà họ Thẩm.”
Chỗ Tưởng Thư Thành vô cùng náo nhiệt ồn ào: “Nhà họ Thẩm? Anh rể anh đừng đùa nữa, anh em đâu ạ? Anh hai em muốn mời anh ấy đến chỗ bọn em chơi.”
Thẩm Úc Tiều ở trong phòng: “Không đi.”
Lương Trung Tuyền: “Anh ấy nói không đi.”
“Đừng mà.” Tưởng Thư Thành làm nũng: “Anh hai em bắt em phải mời anh ấy đến cho bằng được, nếu mời được anh ấy sẽ giúp em mở triển lãm tranh, xin anh mà, giúp em đi.”
“Tôi nói này em trai” Lương Trung Tuyền không đợi bảo bối nhà mình lên tiếng, tự lảm nhảm với Tưởng Thư Thành: “Cậu và chồng tôi gần bằng tuổi nhau, sao cậu còn để anh trai nuôi chứ? Tự lập nghiệp đi.”
Người bên kia nói với lý lẽ hùng hồn: “Chồng cậu là con một, anh ấy không lập nghiệp thì không sống được, nhưng tôi còn bốn người anh, mà ai cũng rất giỏi, tôi chỉ cần ăn tiền hoa hồng là được rồi, không cần phải làm việc.”
Lương Trung Tuyền: “Cậu không giành lại họ thì có.”
Tưởng Thư Thành: “Tôi xin cậu đấy, anh rể, cậu đừng nói huỵch toẹt ra vậy nữa, mau đưa điện thoại cho anh tôi đi.”
Lương Trung tuyền: “Anh cậu đang tắm.”
Ở đầu dây bên vang lên một tiếng “À—” đầy mờ ám, Tưởng Thư Thành cười nói: “À, đúng rồi, tôi xem livestream của hai người rồi, ha ha ha ha. Một đám ngu ngốc trên mạng đều tưởng rằng anh tôi là người nằm trên a ha ha ha.”
Lương Trung Tuyền phối hợp với anh ta cười ha ha ha, sau đó dùng giọng điệu vô cùng đơn thuần, ngây thơ nói: “Là thật đấy.”