“Người đang ngủ đằng kia là ai vậy? Cùng bàn! Gọi cậu ta dậy đi! Đó, tên đó đó, cậu ta là ai? Hôm nay mới chuyển tới đây à? Thái độ học tập kiểu gì vậy? Mới chuyển đến có thể muốn làm gì thì làm sao…”
Cùng với giọng nữ khiển trách và tiếng lật sách viết chữ, Lương Trung Tuyền cảm thấy trên vai có vài cái gõ nhẹ.
Lực tay của đối phương cũng không nhỏ, cho dù là ảnh đế Lương tối hôm trước làm chuyện vui vẻ mà ngủ một cách say mê, lúc này cũng phải mở mắt ra.
Đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc đủ để khắc sâu trong tâm hồn, khi đứng lên lại đẹp như trong ký ức, Lương Trung Tuyền vòng tay qua cổ anh, ngơ ngác nheo mắt: “Bảo bối, để em ngủ một lát.”
Như thể nhấn nút tạm dừng, người trong vòng tay cậu lập tức cứng đờ thành tượng, tiếng động ồn ào xung quanh cũng ngừng lại.
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm, ảnh đế Lương còn chưa mở mắt, phản xạ có điều kiện dụi dụi trên người đối phương, còn chưa kịp nói chuyện đã bị người ta thấp giọng mắng: “Cút!”
Giọng nói đó khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày và cái khản đặc gợi cảm vào buổi sáng, giọng nói sắc lạnh và có phần trẻ con, thậm chí còn bị vỡ ra vì tức giận và hoảng sợ.
Trong giây tiếp theo, Lương Trung Tuyền, người cảm thấy có điều gì đó không ổn, đã bị đẩy xuống bằng một lực mạnh, cậu cùng ghế ngồi bị đập mạnh xuống sàn phòng học.
Xung quanh vang lên tiếng cười dữ dội, xen lẫn vài tiếng bàn tán trầm thấp. Bị quấy rầy, ảnh đế Lương cuối cùng cũng tỉnh lại, giữ nguyên tư thế xoay người xuống đất, ngẩng đầu nhìn hung thủ, nhưng giây tiếp theo, cậu gần như bị mọi thứ trước mắt làm cho kinh hoảng tột độ.
Người vừa mới đẩy cậu đúng là có khuôn mặt giống người yêu của cậu, nhưng rõ ràng còn non nớt rất nhiều, cậu ấy trông chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, đứng dưới chân nâng ghế lên, nhìn với vẻ mặt ghét bỏ.
Đây là … Mình đã xuyên không đến lớp học của bảo bối hồi lúc nhỏ sao?
Khi còn là một đứa trẻ, tổng giám đốc Thẩm không nghiêm túc và thận trọng như lúc trưởng thành, anh trông rất đơn giản, vì anh không học cách che giấu cảm xúc của mình, lồng ngực không ngừng phập phồng vì tức giận tột độ, gương mặt giận dữ đến mức đỏ bừng từ tai xuống cổ, mồ hôi do mùa hè oi bức chảy dài trên trán, lướt qua hàng mi cong, nó rơi xuống như nước mắt, đẹp đến nao lòng.
Hai người nhìn nhau vài giây đồng hồ, ảnh đế Lương im lặng che mặt, bảo bối của cậu bây giờ vẫn là một đứa trẻ, không được suy nghĩ lung tung.
Bạn học cách Lương Trung Tuyền một lối đi đang cười đùa với mọi người, không để ý mà đập vào mắt lạnh lùng của Thẩm Úc Tiều. Tiếng “haha” như bị đông cứng lại, cậu ta nghẹn họng một lúc chẳng phát được ra âm thanh nào.
Lần này học sinh cười vui hơn, ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng thích thú, bất lực gõ lên bục giảng: “Được rồi, đừng cười, bạn học mới kia, còn muốn nằm trên đất bao lâu nữa? “
Câu sau hiển nhiên là nói với mình, Lương Trung Tuyền đè nén mớ suy nghĩ lộn xộn, nhanh chóng đứng dậy, dùng tay phủi nhẹ bụi trên quần, bạn học nam vừa rồi chu đáo đưa tay ra đỡ Lương Trung Tuyền, cúi đầu nhìn cậu thì thào nói: “Người anh em, cậu lợi hại thật!”
Lương Trung Tuyền khiêm tốn nhìn cậu ta một cái “chưa đủ”, cư nhiên hướng ánh mắt về phía giáo viên.
Cô giáo phía sau bục giảng trẻ trung xinh đẹp, mái tóc mềm mại vàng óng ánh trong nắng, nhưng đôi lông mày nhướng lên để che đi nụ cười làm dáng vẻ bình thường đi rất nhiều, cô hít một hơi thật sâu và nghiêm túc hỏi: “Học sinh mới này đã nghỉ học một học kỳ? “
Lương Trung Tuyền ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy cậu còn dám ngủ!” Ngữ khí của cô giáo rất nhanh: “Thằng nhóc này, cậu học năm nhất cấp ba, đã thiếu mất một học kỳ, cậu còn ở đó ngủ! Tôi hỏi cậu muốn làm gì? Nãy giờ em mơ về gì? Mơ chúng ta đi biển à?”
Lời này vừa nói ra, bên dưới liền vang lên tiếng cười.
Lương Trung Tuyền xoay chuyển đầu óc cực nhanh, lập tức trả lời: “Thưa cô, em mơ thấy con mèo ở nhà. Nó đã ở bên em nhiều năm rồi, nhưng em có lẽ không thể nhìn thấy nó nữa.” Cậu cụp mắt xuống, có vẻ như khơi dậy những kí ức bi thương, cả người lộ vẻ ủ rũ, mười phần tội nghiệp.
Tiếng cười dần tắt, cô giáo và hầu hết các bạn nữ trong lớp tỏ ra thương cảm, đặc biệt là cô giáo viên trẻ, không ngờ rằng mình đã vô tình làm tổn thương một đứa trẻ có trái tim mỏng manh, trong lòng đầy cảm giác tội lỗi.
Lương Trung Tuyền tiếp tục lấn tới: “Em lúc rất nhớ mới mơ thấy nó. bạn cùng bàn, thực xin lỗi cậu.”
Thẩm Úc Tiều hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt lại dịu đi, thậm chí có chút cắn rứt lương tâm.
Bảo bối của mình mềm lòng như vậy, ảnh đế Lương dựa vào câu chuyện được bịa vô nghĩa và có vẻ thống khổ làm cho giáo viên có chọn lọc quên mất giấc ngủ trong lớp của cậu, vui vẻ ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu suy nghĩ về cuộc du hành thời gian thần kỳ này.
Như chúng ta đã biết, thời đi học tổng giám đốc Thẩm là thần đồng, khi ảnh đế Lương còn đang chật vật thi để thi đậu tốt nghiệp, người ta đã hai lần nhảy lớp, vào đại học và trở thành thứ mà cha Lương hay gọi là “con nhà người ta.” Sự việc này đã từng khiến Tử Nghiên công kích, ảnh đế Lương lo lắng như vậy, hiện tại đã quay về quá khứ, có thân phận bạn học, Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy tự hào.
Cậu là người lớn, nên đương nhiên sẽ không hơn thua một đứa trẻ mười bốn tuổi, hơn nữa cậu cũng phải nể phục tổng giám đốc Thẩm, người mạnh mẽ trong mọi việc.
Nghĩ đến điều này, ảnh đế Lương tự tin ngẩng cao đầu – sau đó lại cúi xuống một cách nghiêm túc.
Những công thức vật lý dày đặc trên bảng đen dường như toát ra thứ ánh sáng nực cười, lời giải thích như tiếng trời của giáo viên giống như một nhát búa lớn, đập thẳng vào trái tim của ảnh đế Lương: Cậu là sinh viên bang xã hội, nhân văn!
Sự thật đã chứng minh rằng một người trưởng thành trong lĩnh vực xã hội, nhân văn sẽ không thể thành công trong lớp tự nhiên ở trường trung học, và thậm chí còn quên những kiến thức mà cậu đã từng học ở trường trung học cơ sở.
Cô giáo xinh đẹp đứng trước bảng đen thì bần thần, ảnh đế ngồi sau thì ngẩn người, học xong một tiết vật lý chỉ cảm thấy mình chính là con vịt trong câu nước đổ đầu vịt.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, các nữ sinh chăm học và dè dặt đều thu dọn bàn học của mình, trong khi đám nam sinh xúm lại xem tên hung thần dám giở trò côn đồ dưới con mắt của cô giáo.
Thẩm Úc Tiều đứng dậy và rời đi trong im lặng trước khi họ vây quanh anh, Lương Trung Tuyền muốn đuổi theo anh, nhưng cậu sợ rằng nếu cậu quá nhiệt tình thì sẽ làm tổng giám đốc Thẩm phản cảm, nửa phút sau, cậu đã bị bao vây bởi cả đám người.
“Này, cậu tên là Lương…”
“Lương Trung Tuyền.”
Mấy nữ sinh ngồi trên hàng ghế đầu cười “hì hì” thành tiếng, che miệng trò chuyện. Các nam sinh nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi tiếp tục nói với Lương Trung Tuyền: “Người anh em à, đệt cậu lợi hại vãi. Rốt cuộc cũng có một lần tôi nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Úc Tiều.”
Một người khác tự hào nói: “Nhìn xem, tôi nói cậu ta không bị mặt than, cậu còn không tin.”
Có người thở dài: “Nếu tôi là một tiểu công tử, tôi sẽ không bao giờ khách sáo với cậu nếu như bị hôn như thế này.”
Nhắc đến “hôn”, tất cả mọi người đều im lặng và đồng loạt nhìn Lương Trung Tuyền.
Lương Trung Tuyền coi như không có chuyện gì xảy ra, nhướng mày hỏi: “Tiểu công tử?”
“Biệt danh do mấy cô nữ sinh đó đặt cho” Cậu trai kia giải thích, định giới thiệu mình với lão đại, chưa kịp nói thì cậu bạn cùng lớp phía sau đã giơ tay chọc phá.
Một nhóm người không ai dám nói gì, họ nhìn chằm chằm Thẩm Úc Tiều bước vào lớp với khuôn mặt lạnh lùng, dùng giẻ ướt lau bảng đen rồi lại đi ra ngoài với khuôn mặt tương tự.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh của bảo bối nhà mình trong lớp có vẻ không được tốt lắm, học sinh trong trường không có khả năng làm bộ làm tịch như những người ngoài xã hội. Trong mắt họ, những thiên tài tuy còn nhỏ nhưng vào được lớp mười đã đáng ghen tị rồi. Thẩm Úc Tiều tuy là phú nhị đại, nhưng anh ấy nghiêm chỉnh và gần như phớt lờ mọi người xung quanh, họ đương nhiên không thích anh ấy. Con gái vẫn có thể đối xử với anh ấy tốt một chút vì tuổi tác và khuôn mặt, nhưng con trai thì rất ghét. Xét cho cùng thì hành động hống hách này trong trường được coi là bị điên hoặc giả tạo.
Lương Trung Tuyền khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc, mỉm cười ngẩng đầu nhìn những người đang đứng xung quanh.
Vừa rồi người định giới thiệu vỗ vỗ vị trí trái tim, haha cười nói: “Tôi muốn làm cường giả, nhưng không ngờ đế vương đích thực lại tới.”
Những người khác theo sau cười: “Giả vờ giả vịt, tôi chỉ phục Thẩm Úc Tiều.”
Vẻ mặt người ngồi sau bàn Lương Trung Tuyền dần dần biến sắc: “Tôi rất muốn hỏi cậu ấy cảm giác bị một người đàn ông hôn lên cổ là như thế nào hahahaha.”
Lương Trung Tuyền đưa tay nâng cằm cậu ta, cười nói: “Tôi có thể cho cậu tự mình trải nghiệm.”
Sự ngưỡng mộ trong mắt người khác càng lớn hơn, người ngồi bàn sau cong cổ im lặng.
Người đã tát vào mông ảnh đế Lương trước đó dường như rất ngưỡng mộ chiến công của Lương Trung Tuyền. Cùi chỏ cậu ta đập vào cậu: “Này, cậu đã mơ thấy gì? Tôi không tin là cậu sẽ mơ thấy một con mèo.”
Lương Trung Tuyền yên lặng liếc cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “Tôi không có nằm mơ, tôi chỉ muốn bắt nạt tên nhóc kia.”
Tất cả mọi người đều không nhịn được giơ ngón tay cái lên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái giống như khi gặp phải một vị thần.
Rốt cuộc, trong mắt bọn con trai, phương thức bắt nạt để làm tổn thương đối phương không phải chuyện người trần mắt thịt có thể nghĩ ra.
Các nữ sinh ở hàng ghế đầu cười to hơn, ảnh đế Lương đặc biệt ngửi thấy mùi hương ship cp trong tiếng cười khốn nạn này, khẽ nhếch khóe miệng.
Thẩm Úc Tiều giặt giẻ xong quay trở lại lớp học, nhận được những lời nói nửa ấm áp nửa cảm thông từ các bạn trong lớp.
Sự nhiệt tình đến từ các nữ sinh, và sự đồng cảm đến từ các nam sinh. Chỉ có một người là khác, cậu nheo mắt lại và cười rạng rỡ, vẫy tay với anh.
Có một tiếng “oanh” vang lên trong đầu của Thẩm Úc Tiều, một điềm báo không lành hiện lên trong lòng anh.
Nhưng cảm giác này dường như chỉ là ảo giác, những ngày sau đó bình lặng đến lạ thường, mặc dù các bạn học mới không ngừng cố gắng thiết lập đề tài chung với anh nhưng vẫn để lại rất nhiều khoảng trống, không quá nhiệt tình.
Lương Trung Tuyền dường như sinh ra để kết bạn, thân phận của cậu chính là bản thân cậu, cho nên cũng giống như Thẩm Úc Tiều, nhỏ hơn mấy tuổi so với các bạn học khác, nhưng chỉ trong vòng một tuần, hầu như tất cả nam sinh đều hớn hở gọi cậu bằng “Anh Tuyền”, cách cư xử như một quý ông và sự hài hước phù hợp của cậu đã khiến các nữ sinh đơn giản trong lớp cảm thấy cảm mến.
Trong tuần thứ hai, ảnh đế Lương đã đi chơi với bạn học mới vài lần, mọi người phát hiện người này cũng có thể nói chuyện với các bạn học khác và tên côn đồ tiền bối. Mặc dù ảnh đế Lương cố ý để người khác tránh xa bảo bối nhà mình một chút, nhưng không ngăn cản được mấy người bạn sau giờ học tìm anh để chơi. Thẩm Úc Tiều, người đã quen với việc bị mọi người đặt câu hỏi, bị bao quanh bởi một nhóm nam nữ ríu rít mỗi ngày, lắng nghe họ trò chuyện với Lương Trung Tuyền.
Vài người trong lớp đã cá cược xem khi nào tiểu công tử sẽ không chịu nổi ồn ào mà cãi nhau với Lương Trung Tuyền, nhưng một tháng sau khi khai giảng, mọi chuyện vẫn êm đềm và không có chuyện gì xảy ra.
Học được nửa học kỳ, buổi trưa rảnh rỗi hơn một giờ, bạn học lớp bên cạnh gọi lớp một chơi bóng rổ như thường lệ, nhân tiện đặt cược “bao cả lớp còn lại ăn kem”.
Lương Trung Tuyền đứng lên, hỏi Thẩm Úc Tiều như thường lệ: “Đến xem tôi chơi bóng rổ không?”
Tuy nhiên, Thẩm Úc Tiều không ngay lập tức từ chối như mọi khi mà do dự một lúc.
Lương Trung Tuyền bắt lấy cơ hội do dự của anh, nắm lấy cổ tay anh: “Đi ra hít thở không khí đi, luôn cắm mắt làm bài tập coi chừng cận thị.”
Thẩm Úc Tiều mở miệng, như muốn nhắc nhở cậu rằng cậu có khả năng bị cận thị hơn vì dùng trộm điện thoại di động trong lớp, nhưng xung quanh có rất nhiều người nên anh ngại nói.
Nhưng Lương Trung Tuyền dường như biết anh đang muốn nói gì, tự tin nói: “Tôi nghịch điện thoại không giống như anh làm bài thi đâu, vô tận như không có điểm cuối vậy, đi cùng anh nào, anh cho cưng xem anh làm thế nào xử đẹp đám lớp hai.”
Các bạn trong lớp đều miễn nhiễm với phương ngữ Đông Bắc mà cậu nói, ngược lại, họ chú ý đến tiểu công tử được anh Tuyền nắm cổ tay hơn, nghĩ đến việc anh Tuyền vào ngày đầu tiên đi học đã hoá thần, họ cảm thấy có chút gì đó lạ lùng.
“Anh Tuyền, anh đã bắt nạt đại học bá rồi, không phải lại muốn bắt nạt cậu ấy lần nữa chứ?”
Lương Trung Tuyền sau khi nghe những lời này liền nở nụ cười xấu xa, sau đó hỏi Thẩm Úc Tiều: “Cậu bé, cho bắt nạt không?”
Thẩm Úc Tiều lạnh lùng nhìn cậu một cái, người sau che giấu đưa ra điều kiện, nhưng nhớ tới hiện giờ trong tay cậu đang ôm là một bảo bối đơn giản, cho nên cường hãn mà nắm lấy bả vai anh, ngẩng đầu nói: “Bạn cùng bàn của tôi nói, để cho tôi tùy tiện bắt nạt, làm bạn cùng bàn của tôi, cậu nhất định phải có ý thức được bị tôi ức hiếp, một người đàn ông, một đàn ông có ước mơ, không có một tâm lý kiên cường, sao có khả năng chinh phục vũ trụ đại dương! “
Một cậu trai tuyệt vọng nói: “Tôi vừa muốn khoe khoang về cái này, kết quả bị vương cướp mất!”
Phải nhớ rõ rằng biệt danh ác ý này thuộc về Thẩm Úc Tiều: …
Không ai trong số những người nam sinh ở đây nhớ đến điều này, họ lại hướng ánh mắt cảm thông về phía tổng giám đốc Thẩm, thậm chí có người còn vỗ vai anh: “Ngồi cùng bàn với anh Tuyền, thiệt thòi cho cậu quá rồi”.
Thẩm Úc Tiều hiếm khi đồng ý, thở dài gật đầu.
Cậu trai thấy hành động của anh bỗng giật mình, có chút vừa mừng lại vừa lo mà vung tay lên nịnh nọt, nhưng lại bị Lương Trung Tuyền chặn lại: “Được rồi, vỗ một phát là đủ rồi. Bạn cùng bàn của tôi chỉ có tôi được vỗ.”
Tất cả mọi người trợn mắt, mắng anh Tuyền vô liêm sỉ, đùa giỡn đi tới sân vận động.
Thẩm Úc Tiều bị kéo đến sân vận động làm khán giả, anh nghe các nữ sinh lớp hai cổ vũ cho các nam sinh cùng lớp, nhưng không được bắt nạt Tuyền Tuyền, bất giác cau mày.
Người này vừa nãy chỉ nói rằng chỉ có cậu mới được bắt nạt anh, vậy tại sao bọn họ lại phải quan tâm cho cậu chứ?
Trên sân, Lương Trung Tuyền bị đồng đội ném ra khỏi sân sau khi cậu làm hỏng năm bàn vì bỏ lỡ bóng, sau khi để thua năm bàn, cậu bị đồng đội đuổi khỏi sân.
Lớp một là lớp nhỏ trong lớp chuyên, chỉ có bốn mươi người, nam ít hơn nữ, đa số đều mê học. Đội bóng rổ đơn giản này được thành lập sau khi Lương Trung Tuyền đến. Không cho Lương Trung Tuyền vào sân, còn ai có thể lên?
Anh Tuyền không hề cảm thấy có lỗi về rắc rối mà mình đã gây ra, cậu cười đẩy Thẩm Úc Tiều qua: “Để bạn cùng bàn của tôi.”
Thẩm Úc Tiều tuy nhỏ con nhưng cũng không quá lép vế, các đồng đội đều thống nhất dù không thi đấu được nhưng đáng tin hơn Lương Trung Tuyền là được nên không nói gì và ném bóng cho Thẩm Úc Tiều: “Cậu vóc người hơi nhỏ … làm hậu vệ được chứ?”
Thẩm Úc Tiều nghiêm nghị gật đầu và bước lên sân.
Ngay sau đó liền nghe thấy các nữ sinh đếm bên cạnh lần lượt hét lên: “Ba điểm! Ba điểm! Ba điểm!”
Chỉ thấy Thẩm Úc Tiều dựa vào sự nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng phi thường của mình, lần lượt xuyên thủng vòng vây, trước khi đối phương phản ứng, anh đã ném quả bóng lên, và quả bóng này lại vào rổ một lần nữa! Rõ ràng anh là một hậu vệ, anh thực sự chơi chạy đà, sau một thời gian, anh đã theo kịp sỉ số mà lúc nãy Lương Trung Tuyền làm hỏng.
Tất cả người có mặt, trừ Lương Trung Tuyền ra, đều há hốc mồm, tiểu công tử nhỏ hơn mọi người ba tuổi, đứa nhỏ nhìn như không thể làm gì ngoài việc học, quá ra lại lợi hại như vậy!
Ngay cả giáo viên thể dục đang đi dạo sau bữa ăn cũng bị thu hút bởi tình huống trên sân, hét lên: “Tuyệt vời!”
Ảnh đế Lương vui vẻ lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Điểm số trên sân tăng dần và sắp hết giờ ra chơi, thầy giáo dạy thể dục nhìn đồng hồ rồi đi về giữa sân để dừng trận đấu.
Mặc dù biểu hiện của Lương Trung Tuyền lúc tốt lúc xấu, đây là lần đầu tiên học sinh lớp một giành được chiến thắng lớn như vậy, sau khi giáo viên thể dục khen ngợi Thẩm Úc Tiều, họ cũng tiến tới ôm anh, một số người còn muốn nhấc bổng anh lên nhưng chưa kịp đứng lên ném thì bị thầy giáo thể dục đuổi về lớp.
Niềm vui chiến thắng kéo dài đến tận buổi tối, khiến mọi giáo viên trong lớp buổi chiều khi nghe thấy những chiến công anh hùng của Thẩm Úc Tiều đã giành được vinh quang và kem cho cả lớp, đều bước xuống để hỏi thăm.
Thẩm Úc Tiều bị người ta vậy quanh hết lần này đến lần khác, chỉ cảm thấy hơi sững sờ, vừa mới bị Lương Trung Tuyền kéo ra ngoài thở gấp, thế nào mà đột nhiên trở thành người nổi tiếng ai cũng muốn chụp ảnh chung.
Buổi tối là thời gian tự học, lớp hai mang theo một thùng kem đi vào, là người da mặt dày nhất lớp, anh Tuyền vội vàng cầm thùng lên trước, đưa cho mỗi người một cái. Giống như một người nổi tiếng về quê phát quà cho trẻ em nghèo đói.
Cuối cùng cũng có người bày tỏ sự không hài lòng với câu nói “không có chi” của cậu: “Thẩm Úc Tiều là người giành được kem, cậu dựa vào cái gì mà lanh chanh như vậy?”
Lương Trung Tuyền lễ phép cười: “Là ai lôi Thẩm Úc Tiều ra ngoài?”
Cậu trai trả lời: “Cậu.”
Lương Trung Tuyền: “Thẩm Úc Tiều là bạn của ai?”
“Cậu.”
“Cái này không phải hiển nhiên sao,” Lương Trung Tuyền bóc gói kem ra, ôn tồn nói: “Một người đàn ông có ước mơ, có người trợ giúp tốt như tôi, có thể tàn sát lớp hai trong sân vận động, công lao của Thẩm Úc Tiều một nửa là của tôi, cậu biết chưa? “
Đối phương bị thuyết phục bởi những gì cậu nói, kính cẩn mà trợn tròn mắt.
Lương Trung Tuyền nói: “Cậu từng thấy tôi đảo mắt với bạn cùng bàn chưa? So với cậu còn tốt hơn nhiều.”
Khán giả đang ngồi bên cạnh và lắng nghe Lương Trung Tuyền nói nhảm: …
Nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu quay đầu lại, quan tâm liếc nhìn anh một cái rồi đau khổ nói: “Thật là một cây cải tốt, tại sao lại bị một con lợn ủi mất chứ…”
Lương Trung Tuyền trở lại chỗ ngồi, chọc Thẩm Úc Tiều: “Bạn cùng bàn, cô ấy nói anh là con lợn kìa… Tôi không phải là người kén ăn, nhưng chuyện này mà đặt lên người tôi, tôi cũng không chịu được.”
Thẩm Úc Tiều bị đánh tới tấp cũng không tức giận mà im lặng nhìn cậu, mím môi một hồi.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người thậm chí còn bỏ qua vẻ ngoài kinh diễm của Thẩm Úc Tiều vì nụ cười của anh, tất cả đều ngạc nhiên về việc anh biết cười.
Trong giây tiếp theo, mỹ nhân có nụ cười hiếm hoi này đã bị che mất bởi một tên cao lớn.
“Đừng, hiện tại đừng cười,” Lương Trung Tuyền bất mãn nói: “Hiện tại chưa thể để bọn họ nhìn thấy nụ cười của anh. Một lát nữa chúng ta đi nhà vệ sinh, lúc đó có thể cười.”
Người xung quanh nháo nhào cả lên, Thẩm Úc Tiều trong giây lát thu hồi sắc mặt lạnh lùng, vung tay ra, đặc biệt khó chịu mà đá cậu.
Sự quen thuộc này đột nhiên khiến Lương ảnh đế nhớ lại những ngày bị anh đánh, cậu không khỏi có chút nhớ nhung, ánh mắt nhìn Thẩm Úc Tiều dần trở nên khác lạ.
Khi những học sinh khác nhìn thấy, tất cả đều vang lên chuông báo động trong lòng.
Anh Tuyền quả nhiên có chút biến thái, tiểu công tử thật sự khổ quá mà, đoạt danh dự cho lớp, còn phải nhịn nhục ngồi cùng bàn với Lương Trung Tuyền… Một cậu bé ngoan như vậy, Làm sao họ có thể để bị Lương Trung Tuyền bắt nạt!
Sau khi kết thúc ngày hôm đó, Thẩm Úc Tiều rõ ràng cảm thấy thái độ của học sinh đối với mình khác hẳn trước đây, xung quanh đang xì xào bàn tán nhưng anh không hề tức giận. Điều đó đã mở ra rào cản giữa anh và đám bạn cùng lớp. Ngày càng có nhiều người sẵn sàng tiếp cận anh. Trong số đó, nổi bật nhất là người ngồi cùng bàn.
Sau khi tan học, Lương Trung Tuyền đến tìm học sinh Thẩm Úc Tiều có việc, cậu đắc thắng tựa đầu vào vai anh, đối với học sinh ở phía xa nói: “Thầy cô còn ở phía trước, cậu đi hỏi cô ấy, đừng bắt nạt bạn cùng bàn của tôi ”.
“Ai đang bắt nạt ai hả? Chỉ có thể nói Thẩm Úc Tiều tính tình tốt, đổi lại là tôi thì tôi đánh chết cậu từ lâu rồi!”
Lương Trung Tuyền nhướng mắt nhìn Thẩm Úc Tiều, hỏi như trẻ con: “Bạn cùng bàn, cậu có phải là không nỡ đánh tôi không?”
Tiểu tổng giám đốc Thẩm liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: “Nỡ.” Sau đó, anh nắm chặt tay đánh vào bên hông cậu, tư thế đầy đủ, nhưng không có dùng nhiều sức đánh.
Người bị đánh lại chơi nhây, nắm chặt nắm đấm êm ái, gỡ từng ngón tay một, rồi lấy tay để lên, uốn nắn, hóa thành mười ngón giao nhau.
Đây là lần thử táo bạo đầu tiên kể từ khi cậu xuyên qua, và anh tỏ ra thận trọng và bất ngờ. Anh không vứt bỏ ngay lập tức và thậm chí còn không tức giận, sau đó ngẩng đầu lên, dùng cái tay trống không lật sách viết bài, coi như không có chuyện gì.
Lương Trung Tuyền bên cạnh cười như sắp nở hoa, lắc qua lắc lại, cho dù là giáo viên tới cũng không buông ra.
Thật trùng hợp, tiết học này lại là của cô giáo dạy vật lý, trải qua khoảng thời gian này cô đã biết trình độ mặt dày của Lương Trung Tuyền rồi, cô đối với thứ mặt dày mày dạn này cũng không tức giận, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cô nói đùa: “Cuối cùng thì chúng ta cũng có một cặp đôi rồi?”
“Đúng vậy,” Lương Trung Tuyền vẫn đang nắm tay, hỏi giáo viên: “Cô giáo, trong lớp không cho nắm tay sao?”
Cô giáo hỏi: “Nếu tôi nói không cho nắm thì sao?”
Lương Trung Tuyền trả lời: “Vậy thì em gần như không thể ôm được anh ấy.”
Cả lớp bật cười, xen lẫn những giọng lên án: “Cậu ta ăn hiếp người khác, Thẩm Úc Tiều tính tình rất tốt!”
“Nói cho tôi biết về cậu đi” Lương Trung Tuyền đẩy những người xung quanh: “Cầm kịch bản của cao lãnh học bá, sao lại trở thành người được yêu thích nhất trong nhóm? Bây giờ đã vậy rồi, còn có người muốn giành giật với tôi!”
Vừa mới dứt lời, Thẩm Úc Tiều quay đầu lại, nhìn cậu thật sâu.
Ánh mắt của Lương Trung Tuyền va vào anh, trái tim anh “co rút”, vừa rồi cậu nói quá thoải mái, lại nhớ tới những người hâm mộ xấu số của cậu luôn hét lên rút dao, nhân tiện còn nói câu “cướp người”, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện. Trước khi làm anh hiểu lầm thêm cậu vội kêu cứu: “Hôm qua có người nói muốn ngồi cùng bàn với anh”.
Tiểu công tử thậm chí còn không để ý, nhìn chằm chằm cậu một hồi liền thu hồi ánh mắt, trong lúc giáo viên đang viết trên bảng, anh cúi đầu viết gì đó trên giấy, sau đó đẩy nó sang bàn của Lương Trung Tuyền.
Hình tượng chàng trai trẻ đẹp trai gọn gàng, điều này không phù hợp với khí chất cao sang lạnh lùng và học thức của anh, nhưng Lương Trung Tuyền không nghĩ tới điều đó, chỉ vì câu nói được viết trên giấy – cậu có thích tôi không?
Sau khi Lương Trung Tuyền đọc xong, thiếu niên giơ bút lên, bôi đen hàng chữ, ngẩng đầu lên và bắt đầu nghiêm túc lắng nghe bài giảng, lòng không tịnh nổi.
Thực ra, hồi cấp hai, nhiều trai thẳng sẽ ôm nhau, Lương Trung Tuyền nghĩ rằng Thẩm Úc Tiều chưa nhận ra hình ảnh của mình lúc này, anh vẫn có thể lợi dụng thân phận trai thẳng của mình tiếp xúc với anh sớm như vậy.
Vậy kiếp này cậu làm sao để anh phát hiện ra tính hướng của mình đây?
Mọi người xung quanh chìm vào im lặng một lúc lâu, trái tim mong đợi và lo lắng ban đầu của Thẩm Úc Tiều đã trở nên lạnh lẽo và chìm xuống, trời mới biết anh đã lấy bao nhiêu dũng khí để viết ra dòng này. Nếu Lương Trung Tuyền không có ý đó thì anh sẽ thật xấu hổ …
Lương Trung Tuyền làm sao có thể không thích mình? Rõ ràng đã tốn bao nhiêu tâm sức để khiến cả lớp có cái nhìn khác về mình, rõ ràng là lúc nghỉ ngơi cũng si mê nhìn cậu, rõ ràng lúc nào cũng thận trọng dựa vào vai cậu, rõ ràng đã khiến cậu rung động theo…… Nếu cậu thật sự chỉ coi mình như bạn bè thì sao?
Càng nghĩ lại càng sợ hãi, Thẩm Úc Tiều chỉ cảm thấy hai má nóng như sắp bỏng, hối hận lúc nãy ấm đầu, nhanh chóng thu ngón tay đang bị siết chặt lại.
Lương Trung Tuyền quá hiểu tính cách bảo bối của mình, cảm thấy thiếu niên sắp buông tay, cậu lập tức nắm lấy, bất quá bây giờ đang ở trong lớp, cậu nghiêng người ghé vào tai đối phương thì thầm: “Đương nhiên là tôi thích cậu, không chỉ như vậy. Tôi còn muốn ôm cậu, hôn cậu, muốn gả cho cậu, ở bên cạnh cậu cả đời. Tiểu ngốc tử, cậu không cần đoán mò, tôi chỉ thích cậu… làm bạn trai của tôi, được không?”
Khuôn mặt gầy nhỏ của thiếu niên không có biểu hiện gì khác, nhưng bàn tay đang nắm lấy cũng không buông ra, Lương Trung Tuyền thậm chí còn cảm thấy bên kia càng nắm chặt hơn, Lương Trung Tuyền cảm nhận được điều này không khỏi cười toe toét. Người trước cậu thật sự là người lấp đầy được trái tim cậu, cho dù là thế giới thực hay thế giới xuyên không này, tất cả phản ứng và biểu cảm đều rất đáng yêu khiến người ta nóng lòng muốn nhét cậu ấy vào trong túi, chỉ cậu có thể nhìn thấy, chỉ cậu mới có thể chạm vào.
Trái tim dường như được bao bọc bởi thứ gì đó ấm áp, dường như được lấp đầy bởi thứ gì đó khiến người ta không ngừng cảm thấy thỏa mãn, Lương Trung Tuyền cố gắng kiềm chế sự hưng phấn của mình, nhịn được mười phút, liền không kiềm được nghiêng người hôn lên mặt Thẩm Úc Tiều một cái.
Giọng nói của giáo viên dừng lại ngay lập tức. Hai người họ hoàn hồn lại thì nhìn thấy tất cả mọi người trong lớp, bao gồm cả giáo viên, nhìn chằm chằm vào họ, xấu hổ mà cúi xuống, nói chung là nằm vật xuống bàn, Lương Trung Tuyền tâm tình không tốt đột ngột đứng lên, vừa định giải thích thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ vào mặt mình, cường độ cùng tần suất quen thuộc khiến anh suýt chút nữa muốn khóc, nhanh chóng mở mắt.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của bảo bối nhà mình, khóe miệng anh có mười phần bá tổng, mười phần lạnh lùng, nhưng trong mắt lại là một trăm phần trìu mến, thấy cậu tỉnh lại, lập tức liếc mắt sang một bên, Lương Trung Tuyền cúi đầu, vừa nhìn thấy anh mặc bộ đồ ngủ màu đỏ tối qua nằm trên chiếc chăn bông, đôi mắt cong cong, ôm anh vào lòng, giả tạo khóc lớn.
“Oa! Bảo bối, em yêu anh! Anh đã cứu mạng em, oa oa, nếu không có anh, em nhất định sẽ chết trong mơ huhuhu…”
Người bên kia không có vẻ gì là kinh ngạc, đưa tay lên vỗ vỗ đầu cậu: “Không đâu, trong trường hợp này nhiều nhất sẽ bị đuổi học.”
Ảnh đế Lương nghe thấy những lời đó liền ngừng diễn, ngẩng đầu ôm lấy cổ Thẩm Úc Tiều, khuôn mặt non nớt đầy thăng trầm, cơ bắp căng cứng như phản xạ có điều kiện, nở một nụ cười. .
Thẩm Úc Tiều cười : “Làm sao vậy, bạn cùng bàn?”
Những ký ức trong giấc mơ lướt qua tâm trí ảnh đế Lương, những hình ảnh trong đâu khiến đôi chân cậu mềm nhũn.
Cậu đẩy anh vào sân bóng rổ … khiêu khích cằm anh … áp anh vào tường… và cố tình ngã vào người anh… trong lớp tự học nằm trên đùi anh… gọi anh là bé ngốc…
Nhìn thấy tăm tối sắp bao trùm mình, Lương Trung Tuyền vội vàng trốn tránh trách nhiệm: “Không phải, em không phải, em cái đó, bảo bối, anh nói cái gì vậy? Gì mà bé ngốc, bạn cùng bàn, không có đâu, không có đâu… Ồ, xem ra là không phải… y da hình như em chưa có tỉnh, sao mà buồn ngủ quá, ôi! Buồn ngủ quá, ngủ đây khò khò,… “
Ảnh đế Lương thi triển kỹ năng đặc biệt, mắt lé có kỹ năng diễn xuất cực cao, há mồm ngáy khò khò khi nhìn trộm người bên cạnh đang ngồi trên đầu giường.
Thẩm Úc Tiều nhìn thấy cậu như vậy, trên miệng nở nụ cười đe dọa, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cậu.
Khi nhìn thấy điều này, Lương Trung Tuyền đã nhắm chặt mắt và tập trung toàn bộ sự chú ý vào khuôn mặt mình, cười toe toét cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng đến từ tổng giám đốc Thẩm. Vài giây sau, bàn tay trên mặt bỗng thu lại, tiếp theo là trọng lượng trên người đột nhiên nặng lên, Thẩm Úc Tiều nằm trên ngực của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh không có thời gian đùa với em, bạn cùng bàn, anh cũng thích em.”
Bảo bối bé nhỏ đang nằm trong vòng tay cậu, ảnh đế Lương không kìm được nữa, cậu siết chặt tay anh, ngẩng đầu lên hôn lên ngọn tóc mềm của anh.
“Vậy anh không thể so với em rồi, em không chỉ thích, mà lại em yêu anh.”
……
“Ai da ai da đau đau đau, so được so được với em, em sai rồi, Kiều Kiều em sai rồi, đừng đừng, chỗ đó không được!”