Một hồi sau cô thực sự tỉnh dậy, tắm rửa qua một chút. Sau đó lau lại người cho Hạ Mặc Phỉ . Mặc cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ.
Huyên Huyên lấy ra 5 viên tinh hạch cấp 2 và 8 viên tinh hạch cấp 1 đưa tới trước mặt Hạ Măc Phỉ, vừa thấy tinh hạch hắn liền vồ lấy bỏ hét vào trong miệng, nhai nuốt.
Lần này hắn không có ngất nữa, mà nhắm mắt lại giống như chính mình đang hưởng thụ cảm giác thoải mái vậy.
Một hồi lâu sau , Huyên Huyên quay sang nhìn Hạ Mặc Phỉ. Lần này hắn biến đổi rất rõ rệt, móng tay đã trở nên trắng, không còn nhiễm đen. Đôi đồng tử rút bớt đi tia máu..
" Mặc Phỉ, anh phải nhớ em là Huyên Huyên... :"
" Nhớ rõ nhé :" Huyên Huyên cười ngọt ngào, xoa lên đầu hắn.
" Rống -- :"
Cô vui vẻ trong lòng, mới 3 ngày đã lên cấp 4 , Không lâu nữa hắn sẽ có nhận thức rồi. Chỉ cần mình chăm chỉ ra ngoài giết thêm vài trăm tang thi nữa...
[...] Nam chủ hăng lên cấp 4 , tương đương cần 5 viên tinh hạch cấp ba. Hoặc 20 viên tinh hạch cấp 2 .
Huyên Huyên :"....."
Thời điểm này hệ thống không tiết tháo này, bắt cô phải đi đâu tìm tang thi cấp 3. Đừng nói tang thi cấp 3 , ngay cả cấp 2 cũng bị cô giết gần hết rồi. Tang thi thấy bổn cô nương nó còn hận không thể chạy xa hơn.
Huyên Huyên vươn vai, vặn eo chuẩn bị đi ngủ. Dĩ nhiên cô nằm thì hắn liền nằm, luôn trong trạng thái mở mắt nhìn chằm chằm vào Huyên Huyên cả đêm.
Tới sáng ngày hôm sau, cô thức dậy tiếp tục cho Hạ Mặc Phỉ ăn tinh hạch. Nhưng lần này hắn vẫn ở cấp 4 không tăng.
Liên tục như thế 3 ngày nữa, Huyên Huyên nhìn lại Hạ Mặc Phỉ 1 vòng. Lúc này hắn không khác người bình thường là mấy, duy nhất đôi mắt của hắn pha một chút màu đỏ thần bí.
Hắn không còn rống lên nữa, mà thay vào đó là tiếng khò khè nhỏ rất nhỏ tưg trong cổ họng. Lúc này hắn có thể nhìn rõ được Huyên Huyên, thính giác trở nên rõ ràng hơn.
Cô chỉ tay vào ngực hắn, sau đó lại chỉ vào chính mình. Tiếp tục câu nói quen thuộc hàng ngày hay nói.
" Anh là Hạ Mặc Phỉ "
" Còn em là Quách Huyên Huyên.
" Chúng ta là người... à không !Chúng ta là vợ chồng...
" Khò... khè... grrr:"
Đôi mắt của hắn nhìn theo ngón tay mỗi khi Huyên Huyên di chuyển. Cô chuẩn bị ra ngoài giết tang thi, thì hắn lẽo đẽo theo sau.
Huyên Huyên đành chấp nhận cho hắn đi theo mình, do tang thi ở quanh khu vực này đã bị cô thanh toán hết. Muốn tìm tang thi khác phải đi xa hơn.
20 phút sau, tại một thị trấn lớn. Hai mắt Huyên Huyên sáng rỡ khi nhìn rất rất nhiều tang thi, còn có tang thi cấp 2.
Cô vừa vung côn sắt lên ,thì từ đằng sau Hạ Mặc Phỉ nhìn vào 1 đám tang thi trước mắt mình. Tức khắc tang thi chạy mất không còn thấy tăm hơi.
" Mẹ kiếp, chuyện quái gì đang xảy ra ? không lẽ chúng sợ bổn cô nương? Ta nhớ rất rõ đã đi xa chung cư rồi kia mà
[...] Ký chủ, cô đang dẫn theo một tang thi vương đằng sau. Chúng dĩ nhiên là sợ, nên phải chạy nha.
Hệ Thống lên tiếng nhắc nhở, Huyên Huyên xoay người lại trừng mắt với Hạ Mặc Phỉ . Cô mở miệng ra nói
" Mặc Phỉ, anh dọa cho chúng chạy hết rồi. Để em xem tối nay anh ăn bằng cái gì?
Dường như hắn nghe hiểu cô nói gì, tức khắc hắn mở miệng gào lên một tiếng thật lớn.
- Hô - Rống... Rống "
Lập tức tang thi cấp thấp lũ lượt chạy tới, còn cẩn thận xếp thành hàng dài ngăn ngắn. Giống như đang mời mọc Huyên Huyên tới bổ não chúng ra để lấy tinh hạch.
Huyên Huyên kinh ngạc căng mắt ra nhìn, ngón tay cái dơ lên. Ý bảo Hạ Mặc Phỉ lợi hại.
Lần sau cứ đem hắn theo sau, như vậy cô không cần phải tốn công vận động rồi..
" Mặc Phỉ.. anh giỏi lắm, tối nay anh sẽ được no bụng...
" Khè --Khè :" ....