Huyên Huyên trở lại Hỷ Lai Viện, tâm trạng có chút buồn bã. Có phải do cô quá gấp gáp rồi hay không?
[...] Ký chủ, cô muốn nhanh chóng vắt cạn được nam chủ thì . Mỗi ngày nên làm ngự trù cho nam chủ ăn.
Huyên Huyên :"...."
" Rắc rối như vậy sao? trong vương phủ còn thiếu người nấu cho hắn ăn sao?
[....] Ký chủ, tôi nói cô não ngắn quả không sai. Người khác nấu đâu giống cô nấu nha, sẳn tiện bỏ chút bổ thận tráng dương cho nam chủ.
[...] Lúc đó nam chủ sung mãn, ký chủ dễ bề hành sự. Chẳng mấy chốc mà thu hoạch đầy dương khí.
Sắc mặt Huyên Huyên cứng đờ, cô buột miệng mà thốt lên :" Hệ Thống, mi cũng rất chu đáo.
[...] :" Ký chủ quá khen rồi.
[...] Đây là sách dạy nấu ăn, 306 món cung đình. Ký chủ từ từ học.
Huyên Huyên :"...."
Huyên Huyên giam mình ở Hỷ Lai Viện mấy ngày học hỏi cách nấu ăn sao cho hoàn hảo. Tới tối lại thi châm giúp Lãnh Thần Duyệt , dĩ nhiên không quên vô tình câu dẫn hắn.
Mấy ngày gần đây Lãnh Thần Duyệt luôn thấy Huyên Huyên bận rộn. Không những thế còn đích thân nấu ngọ thiện cho hắn dùng.
Hắn tò mò, muốn tới xem thử Huyên Huyên đang muốn làm cái gì?
Khi hắn tới Hỷ Lai Viện thì có một vài nô tài quyét sân, nha hoàn thì ở bên ngoài tưới hoa. Hắn nhìn vào Thì thấy Huyên Huyên không có động tĩnh gì khác lạ.
Hắn cảm thấy mấy ngày này, vị Thái Tử Phi này cố tình câu dẫn hắn. Ban đầu hắn còn nghĩ do chính mình nghĩ nhiều. Nhưng mỗi lúc hành động câu dẫn càng rõ ràng hơn.
Đúng vậy, chính là cố tình câu dẫn.
Xưa nay hắn là con người nghiêm khắc, không gần nữ nhân. Hơn nữa hắn được xem là phụ thân của Thế Tử Phi. Vậy vì lí do gì nàng lại câu dẫn một lão già như hắn?
" Ầm.... "
Tiếng động vang lên khiến cho Lãnh Thần Duyệt thất thần. Hắn vội vàng đạp cửa đi vào, liền thấy Huyên Huyên ngã xuống đất. Gương mặt có chút nhợt nhạt..
Lãnh Thần Duyệt lo lắng lên tiếng, bàn tay đè nhẹ lên trán cô. :" Làm sao vậy? sao trán lại nóng như thế này?
" Phụ thân, nữ nhi không sao? chỉ là có chút mệt mỏi.
Hắn nghe âm thanh yếu ớt vô lực của Huyên Huyên, thì trong lòng có chút đau lòng. Hắn không suy nghĩ nhiều trực tiếp bế bổng Huyên Huyên về giường.
Vừa bế lên thì Huyên Huyên đã dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Hai tay ôm chặt cổ chìm vào giấc ngủ.
Tới khi vừa đặt cô xuống, hắn nhíu chặt mày bởi không thể nào gỡ bỏ cánh tay Huyên Huyên ra khỏi cổ.
Bất ngờ Huyên Huyên xoay người, tiện tay kéo Lãnh Thần Duyệt ngã xuống giường. Hai người lúc này hoàn toàn trong tư thế mập mờ.
Nữ nhân ôm chặt cổ nam nhân an ổn thở đều. Còn lúc này Lãnh Thần Duyệt vã mồ hôi như ra, trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Hắn lại không dám đánh thức Huyên Huyên dậy. Đôi mắt nhìn ra cửa sổ, sắc trời đã tối.
Lãnh Thần Duyệt cắn răng chịu đựng để cho Huyên Huyên ôm mình ngủ. một hồi lâu sau, Huyên Huyên cố tình dúc vào lồng ngực hắn.
Hơi thở ấm nóng áp lên cổ hắn, chân khẽ co lên chạm vào hạ thân của hắn. Tức khắc Lãnh Thần Duyệt cảm nhận được dòng điện chạy khắp người mình.
Lồng ngực hắn phập phồng liên hồi, hơi thở trở nên nặng nề gấp gáp hơn. Hắn muốn đẩy nàng ra nhưng không thể.
Hắn không muốn nảy sinh tình cảm không phải với Huyên Huyên. Vì chuyện này là đại cấm kị. Nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ tư vị thoải mái này.