Toàn trường lập tức hỗn loạn. nhân viên bảo vệ lập tức chạy đến ngăn cản fan, đám vệ sỹ cũng vô cùng chuyên nghiệp che chở cho cô.
Toàn trường đều là tiếng fan hô hét, vui xướng khi gặp cô, đèn chớp chớp lên tục vì chụp ảnh từ điện thoại của fan.
Cô thì vẫn giữ nụ cười dịu dàng, dễ gần một cách hoàn hảo… 360 độ đẹp không góc chết.
Vệ sỹ nhanh chóng hộ tống cô lên máy bay, khi cô lên máy bay rồi thì đám fan mới dừng lại không tiếp tục đuổi cô nữa mà đứng đấy hô lớn “ Tiểu Nhiên Tử…”
Đám vệ sỹ hoàn thành xong nhiệm vụ thì chở về.
Máy bay đã cất cánh, An An nhìn cô: “ em nghỉ ngơi đi, về đến nơi em chỉ có máy tiếng về nhà rồi lại bắt đầu lịch trình”
Cô gật đầu nhắm mắt vào ngủ.
--------- ta là giải phân cách-------
Sau gần 8 tiếng bay, 5 giờ sáng xuống máy bay.
Fan đứng kín sân bay không có chỗ đứng.
Vừa thấy cô ra fan lập tức hô hào tên cô.
“ Tiểu Nhiên Tử… a…Tiểu Nhiên Tử…”
“ Tiểu Nhiên Tử về nước rồi… a…”
“ Tiểu Nhiên tử nhìn đây nào… ”
“ a.. Tiểu Nhiên Tử đẹp quá…”
“Tiểu Nhiên Tử chào mừng chở về…”
“ Tiểu Nhiên Tử… a …”
“Tiểu Nhiên Tử tôi yêu em…”
“ Tiểu Nhiên Tử … A… ”
Cô được bảo vệ che chắn, đi đến bãi đỗ xe, An Na nhìn cô: “ chị chuẩn bị xe cho em nha.”
Cô lắc đầu:” không cần đâu.. Ngôn đón em rồi…”
An An cười ái muội: “ Tình cảm khăng khít… a”
Cô cười nói: “ được rồi việc quan trọng là đánh lạc hướng fan kìa… ”
Hai người gật đầu: “ xuống bãi đậu xe thì em đi trước bọn chị đi chậm lại có bảo vệ cản tầm nhìn họ không thấy đâu.”
Cô gật đầu. xuống bái đỗ xe cô đi nhanh hơn họ một chút nhìn xung quanh cuối cùng thấy một chiếc xe màu trắng sang trọng, cô bước tới rồi lên xe.
Còn lại An An và An Na đi sau ứng phó fan, rồi họ lên một chiếc xe đen dời đi.
Trong xe của Sở Ngôn.
Cô nhìn anh cười có lỗi:
“ xin lỗi anh nha A ngôn… 5 giờ sáng mà lại bắt anh ra đây đón em…”
Anh cười dịu dàng nói: “ có gì đâu, hơn nữa… đây là trách nhiệm của người làm bạn trai anh mà..”
Cô cười rồi hôn lên má anh một cái.
Anh lái xe đưa cô về.
----------- xin chảo, giải phân cách ta đây lại xuất hiện rồi đây-------
Về đến biệt thự anh xuống xe vòng ra mở của xe cho cô rồi sách đồ của cô vào trong nhà.
Anh mang vali lên tầng còn cô thì nằm ra ghế sofa ở phòng khách một cách lười biếng.
Sở Ngôn từ trên tầng đi xuống thấy cô nằm ườn ra ghế thì hỏi:
“ mệt lắm à…”
Cô gật đầu:
“ Mệt cực kỳ mệt luôn… vài tiếng nữa lại đi chụp bìa tạp trí, quay đại ngôn…”
Anh đau lòng nhìn cô nói: “ hay em nghỉ một ngày đi…”
Cô ngồi dậy lắc đầu: “ không được… em mà nghỉ một ngày thì lịch trình sẽ không kịp nữa… sợ sẽ bận không được ngủ nữa luôn…”
Anh lại nói: “ em ở nhà luôn đi đừng đi làm nữa…”
Cô nhìn nhìn anh nói: “ nghỉ thì kiếm đâu ra tiền mà tiêu chứ… rồi thì ai nuôi em…”
Anh cười cười: “ anh có tiền … anh nuôi em… tiền của anh cho dù em có ngày nào cũng đi mua sắm hết cả chục triệu nhân dân tệ thì em tiêu cả vài trăm năm cũng chưa có làm anh phá sản được đâu.”
Cô lườm anh hơi hơi im lặng rồi nói: “… em thích làm việc… anh không cần xuốt ngày dở cái trò đó dụ em nghỉ làm đâu… dù mệt nhưng đây là đam mê của em…”