Buổi tối tại Nhiếp Chính vương phủ.
Hạ Thiên đang ở trong hòng đọc sách…
Bên ngoài có tiếng:
“Chủ nhân… người của Cung hầu phủ đến… nói muốn gặp người và vương phi…”
Vốn đang bức vì có người dám làm phiền, nghe thấy chữ ‘Cung’ hạ Thiên lập tức đứng lên:
“Mời vào họ vào… ta sẽ ra ngay…”
Lúc Hạ THiên ra đại xảnh thì Sở Ngọc cũng đã ở đó.
Nhìn người dần đầu… hắn nhìn một lần là nhận ra người này là ai… người này tên là Thu Nhi, nữ tỳ bên cạnh muội ấy.
Sở Ngọc nhìn Hạ Thiên một chút rồi quay ra nhìn Thu Nhi:
“Không biết có chuyện gì mà muốn tìm ta và gia…”
Thu Nhi lạnh nhạt lên tiếng:
“Cũng không có đến tìm Nhiếp Chính vương… nói đún hơn là chúng ta đến tìm Nhiếp Chính Vương Phi…”
Hạ Thiên mặt vẫn không cảm súc.
Sở Ngọc mặt nghi hoặc: “Ta?”
Trong lòng thì đang lo sợ: chẳng lẽ bọn họ biết… không thể nào… người đi thực hiện là tử sĩ tuyệt đối sẽ không khai ra bất cứ một điều gì…
Thu Nhi vẫy tay một cái… lập tức có người bê một chiếc hòm lên đặt xuống trước mặt Sở Ngọc.
Sở Ngọc: “không biết các vị muốn đưa chiếc hòm này cho ta làm gì…”
Thu Nhi nở một nụ cười, một nụ cười không nhìn ra được bất cứa cảm xúc gì nhưng lại khiến cho Sở Ngọc lạnh gáy.
Thu Nhi đi đến mở chiếc hòm ra…
Sở Ngọc sau khi nhìn thấy thứ bên trong lập tức sợ hãi đến ngồi bệt xuống đât.
Hạ Thiên cũng nhíu mày.
Thu Nhu cười tươi: “Nhiếp Chính vương phi người sao vậy… người để quên tử sĩ của người ở Cung gia ta … nên chúng ta… MANG TRẢ… thôi mà… sao người sợ vậy…”
Trong chiếc mòm này không gì khác chính là x.ác c.hết của nữ tử sĩ đã hạ độc Cung Nhiệm… nếu nguyên x.ác thì không sao… nhưng… x.ác của nữ tử sĩ này đã bị c.hặt ra làm nhiều khúc… ngay cả nội tạng tim, gan, thận,… cũng được moi ra hết… hình ảnh kinh dị vô cung, ám ảnh vô cùng…
Hạ Thiên nhìn Thu Nhi lạnh giọng nói:
“Rốt cuộc có ý gì…”
Thu Nhi lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
“Nhiếp Chính vương… chuyện này chúng tôi kể tực sự không có tiện… người nên hỏi… vị vương phi này của người đi…”
Hạ Thiên nhìn Sở ngọc, ánh mắt như có thể đóng băng người khác:
“Chuyện này là như thế nào…”
Sở Ngọc run rẩy lắc lắc đầu:
“không… không phải ta… ta không làm gì cả…”
Thu Nhi nở một nụ cười ngây thơ:
“Sao lại không phải người chứ… đây chẳng phải tử sĩ của người còn gì… chẳng phải người cho tử sĩ của mình cải trang thành nữ từ của Cung gia ta… rồi… hạ độc tiểu thế tử của chúng ta sao…”
Đến câu sau từ nụ cười ngây thơ đã chở thành nụ cười lạnh lùng.
Hạ Thiên quát lớn:
“SỞ NGỌC… NGƯƠI GIẢI THÍCH CHO TA…”
Sở Ngọc sợ hại lùi về phía sau.
Thu Nhi: “Nhiếp Chính vướng đợi chút… người muốn nói chuyện với vương phi của ngài thì để sau được chứ… ta cần chuyển lời cho chủ tử của ta… chủ tử ta có điều cần cho vương phi bết… nên xin mạn phép… ”
Thu Nhi đi đến chỗ của Sở Ngọc cúi người xuống nói:
“vương phi… chủ tử ta muốn nói với người rằng… ‘nếu không giao thuốc giải ra… thì đừng có trách’…. đó là lời là chủ tử ta muốn nói với người… ta mong rằng người có thể sớm giao ra thốc giải độc NHiếp Chính Vương phi…”
Rồi lại nở một nụ cười khát máu:
“Còn đây là lời ta muốn nói với người… ngươi đã động đến giới hạn của ta rồi… Sở Ngọc, ngươi cứ chờ đó đi… ta sẽ cho ngươi biết… thế nào nào hậu quả khi chạm đến giới hạn của ta…”
Rồi đứng thẳng lên, quay người đi ra ngoài:
“Chúng ta chở về…”
Những người đi cùng Thu Nhi lập tức đi theo.