Lưu Ly Kinh thấy trên không trung xuất hiện hung thú, tâm thần rúng động cực kỳ. Nhưng như thế mà muốn hắn lui bước thì có chút khinh thường Đạo Tử Thông Thiên Giáo rồi!
Hỗn Độn hung thú mâu thuẫn với người đức hạnh, nương nhờ vào kẻ hung đức, tiếng kêu có thể ảnh hưởng tới thần hồn. Ăn thịt kẻ hiền thì ma lực thông thiên, nghe lời kẻ ác thì làm sự đều trái.
Lưu Ly Kinh vội giơ Ô Thiên Cơ lên trấn thủ linh đài. Chỉ thấy, y sau đó rút từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện bửu bối. Vật ấy là một cây thước màu xám nhạt, dài ba thước năm phân, không biết nặng nhẹ ra sao, thân thước chia làm nhiều vạch nhỏ.
Có câu: "Mặc mi vô phong, như kiếm phi công." Bảo này, tên là Mặc Mi đó vậy!
Lưu Ly Kinh cầm lên pháp khí, quấy trên không trung một vòng. Tức thì ngọn thước ấy chảy ra mực đen, vẽ trên không trung từng đoạn chữ dài. Nhìn ngoài vào chẳng hiểu những chữ này có nghĩa là chi, cứ như y đang vẽ bậy vậy. Chỉ có điều, từng chữ mà Lưu Ly Kinh vẽ ra đều mang đạo vận, nối dài liên miên bất tuyệt.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong thoáng chốc, khi Lưu Ly Kinh hành động vừa dứt, Hỗn Độn đã bổ nhào tới thiệt mau. Không hề chậm trễ, y chỉ Mặc Mi thẳng xuống phía dưới, quát lớn:
- Trấn!
Tức thì, từng đoạn chữ tựa thần long uốn lượn, chia làm thành nhiều khúc. Vần trên không trung rồi bay tới cuỗm lấy Hỗn Độn, nó như từng đầu hắc sắc sợi xích trói lại thật chặt. Kiềm chế hung thú gắt gao, khiến tôn hung thú này không thể di chuyển chút nào.
Về sau, có câu thơ nói về phép thần thông của y rằng:
"Mặc Mi thư họa khóa thần liên
Thiên Chí* thần thông thật hãi nhiên
Hỗn độn tứ hung vây khốn lại
Quả là vật báu, phép thần tiên."
(Thiên Chí: Tìm hiểu nắm giữ các quy luật thiên địa.)
Nhật Quang trông thấy thì kinh hãi, không nói không rằng quày đầu chạy tuốt vào bên trong hung trận. Tất cả các thủ đoạn y đã sử ra hết, nếu cứ tiếp tục dây dưa. Mạng nhỏ ắt phải nguy hiểm trong sớm chiều.
Lúc này, Lưu Ly Kinh mới quay qua, hướng đại quân nói lớn:
- Thái Bình điện hạ, bây giờ không xông trận thì còn đợi tới khi nào?!
Lý Công Thăng dẫn đại quân đứng từ xa ngóng trông, nghe như thế liền nâng lên Thái Bình ấn hô:
- Chư quân theo ta phá trận! Vì bách tính đòi lại công đạo.
Năm ngàn binh mã hò reo hưởng ứng, rầm rộ kéo tới, thật như lũ trào bờ đê.
Lưu Ly Kinh lại nói:
- Tại hạ phải ở đây lược trận, phía trong này Nghiệt lực đã mất, oán khí chẳng linh. Điện hạ vào rồi cứ nhằm thẳng trung ương mà đánh. Nhất định trước trời tối phải phá được Câu Hồn Đài. Nếu là chậm trễ, bọn tại hạ dầu có pháp lực thông thiên cũng phải táng mạng nơi này!
Lý Công Minh gật đầu, để lại trước cổng tầm trăm người. Lại dạy quân đào xác người hai bên cổng ra thiêu hủy. Còn mình thì dẫn theo binh mã nhắm trung ương kích phát.
Phía ba cổng còn lại cũng tương tự như thế. Tuy nhiên không phải ai cũng nhiều pháp bảo như Lưu Ly Kinh. Quỳnh Nga dùng Lưu Thủy Thạch Xuyên kiếm pháp, lấy xảo chế lực, càng đánh càng mạnh. Bất quá, Tử Khuê một thân luyện thể cường hoành, nhất thời còn chưa công phá nổi. Hơn nữa, nàng ta phòng thủ có thiếu, không dám tiếp cận địch thủ quá gần, thật sợ Tử Khuê bổ một rìu chết tươi.
Thấy thời điểm không còn sớm, Quỳnh Nga cũng bất chấp thủ đoạn, cắn lưỡi bật cả máu. Rồi phun lên thanh bảo kiếm, tức thì thanh kiếm hào quang thịnh vượng thêm mấy phần, bắn đi như chớp giật.
Lại nói về cổng khác tình hình không khả quan hơn là bao. Ma tu đấu pháp tỉ lệ thuận với độ độc ác, càng là ác nhân đấu pháp càng ghê gớm. Đừng nói là Quỳnh Nga, phía bên kia Ngân Linh cùng Ngũ Hòe đã có nguy cơ thua trận.
Dầu sao Diệt Thế Chân Quân cùng Sinh Đạo Ma Tu danh hiệu chẳng phải là đồ bỏ.
Tuy nhiên, đám người phá trận, không nhất thiết phải liều mạng. Bốn cổng, chỉ cần phá lấy một cái, ắt nắm được sáu thành thắng lợi rồi. Mà phần thắng cao nhất, nằm ở Lưu Ly Kinh bên này. Quả nhiên chẳng sai được!
Vậy nên, Lý Công Thăng mới theo sắp xếp của bốn người. Cầm theo Thái Bình ấn xông trận.
Thái Bình Ấn tuy không phải là bảo khí lợi hại, nhưng mang một phần Hoàng Đạo Long Khí. Trên có thể trấn áp nghiệt lực, dưới thì xua đuổi oán khí. Lý Công Thăng đại quân đi tới đâu thì tà ma tránh lui tới đó, một đường thông suốt không gì cản nổi. Hung trận ghê gớm là thế, nhưng thiên địa không có chi là vô khuyết cả.
Lại nói về Nguyên Phục đang bị vây phía trong. Sau khi thôn phệ khí thần của ba huynh đệ họ Trương, Pháp Tướng đã trải qua thuế biến. Đang lúc định tâm, chợt nghe tiếng pháo nổ, kèm theo đó là tiếng trống vang liên hồi.
Tâm thần Nguyên Phục căng cứng, còn tưởng kẻ địch dụng trận tấn công mình. Nào ngờ chỉ trong chớp mắt, nghiệt lực đang bao vây quanh người hắn chợt tản đi, oán linh nghe thấy tiếng trống thì tru gào thảm thiết. Cảnh tượng quả thực khiến người ta nghi ngờ.
Nguyên Phục áp lực chợt giảm đáng kể, thử huy động thần thông thì thấy không còn trở ngại gì. Hắn trong bụng nửa vui nửa ngờ, thầm nhủ chẳng lẽ có người đang phá trận giúp ta chăng?
Nghĩ thế, hắn vận lên Huyết Ma Nhãn, lại thấy được sợi chỉ Câu Hồn Tơ dẫn dắt. Trước đây con mắt này oán khí lây nhiễm không nhìn thấy chi, nhưng hiện tại oán linh bị tiếng trống kinh động. Bây giờ không nhân cơ hội phá đi Câu Hồn Đài thì còn đợi đến khi nào?
Ý nghĩ thoáng qua, hắn liền theo hướng sợi chỉ dẫn dắt bay đi thật mau. Vì hung trận suy yếu, pháp tắc không gian đã trở lại như thường. Lần này Nguyên Phục không thể đi lạc đường được nữa. Giây lát Câu Hồn Đài đã thấy ngay trước mặt.
Đài này đặt trên một cái đài khác, coi là đài trong đài. Nhìn qua giống như cái bánh gato hai tầng vậy. Chỉ thấy quanh đài có ba mươi sáu người, không, nói chính xác hơn là ba mươi sáu cỗ âm thi Nghiệt Nô.
Nhưng đám này âm thi tu vi chỉ mới trúc cơ, lại cộng thêm nghiệt lực tan biến. Nếu hiện tại xông vào hẳn không có nguy hiểm gì lớn.
Nguyên Phục nghĩ liền làm, hắn khẽ dẫm chân liền nhảy lên một tầng đài. Nào ngờ, vừa bước vào khu vực này, ba mươi sáu cỗ âm thi đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, không khỏi khiến Nguyên Phục tê cả da đầu. Mặc dù đám này tu vi thấp kém, nhưng ai mà bị ba mươi sáu ánh mắt cá chết cùng lúc xoi mói mà không giật mình cho được?
Nguyên Phục rút ra trường thương, toan một kích phá đi tòa trận đài. Bất ngờ thay, linh lực toàn thân đột nhiên tan biến, hắn một thân đạo hạnh lại không sử được chút lực đạo nào. Nguyên Phục hãi nhiên, giật mình hô lên:
- Đây là Tử Địa?!
Lĩnh Vực của Luyện Thể tu, ấy gọi bằng Tử Địa.
Trong khu vực trận đài, toàn bộ linh lực cấp tốc khô héo. Khiến tu sĩ, bất kể là pháp thể hồn tu đều mất đi tu vi, chỉ còn cách lấy nhục thân chiến đấu.
Trong lĩnh vực này, đám Nghiệt Nô cậy vào nhục thân, có thể xưng là bất khả chiến bại. Bất quá, đó chỉ là đối với Luyện Thể tu sĩ tầm thường. Nguyên Phục một thân Luyện Thể Hoàn Mĩ chưa chắc đã sợ hãi. Chiến ý trong mắt hắn tóe lên, hoành thương ngang ngực không sợ mà xông vào.
Ba sáu âm thi bày thành một loại kỳ quái quân trận, cứ ba tôn thành một nhóm, ba nhóm thành một tổ, tiến thối có đường có lối. Không giống âm thi đờ đẫn chút nào, hiển nhiên Bùi Diệp bực này thủ đoạn cao minh cực kỳ.
Nghiệt Nô là âm thi, mà âm thi cách diệt chính là phá hủy thi đan. Chỉ là, thi đan này như cá chạch, trong cơ thể loạn chuyển. So với Huyễn Thể Yêu Đan thần thông của Long Kiệt khi trong Ngục Tháp có vài phần tương tự.
Phải nói tới, Bùi Diệp mặc dù là ma tu, nhưng không thể không công nhận tài năng của gã. Ba mươi sáu phàm nhân, chẳng biết bị gã làm cách nào chế tạo. Trở thành ba sáu cỗ máy, mỗi một cỗ âm thi khác biệt, sở hữu một loại kiếm pháp riêng. Nhìn như loạn xạ, khi dung nhập vào kiếm trận, lại huyền ảo tới lạ kỳ, thực là lấy tài của mình mà khắc chế địch nhân vậy.
Ở trong kiếm trận, Nguyên Phục chỉ thấy cơ thể trầm xuống, khắp nơi từ trên đầu đến dưới chân đều là ánh kiếm, hành động càng ngày càng chậm chạp. Tình thế trong chốc lát đã dần bắt đầu đi vào thế hung hiểm.
Ba sáu thanh kiếm này hiển nhiên cũng chẳng phải phàm binh, cũng không rõ làm từ chất liệu gì. Nguyên Phục chỉ biết mỗi tấc da thịt của mình đang lên tiếng cảnh cáo.
Kiếm này! Có thể phá vỡ hắn nhục thân hoàn mĩ.
Đám Nghiệt Nô không dài dòng dây dưa, bọn nó dù sao cũng là người đã chết. Kiếm trong tay vừa ra, khắp nơi tiếng gió vù vù, thúc sử mỗi lúc lại càng gấp. Mỗi một tôn âm thi trên thân kiếm không có kiếm khí chói lọi, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều vào nơi hung hiểm.
Nguyên Phục chẳng sợ, ở giới phàm tục hắn một thân kinh bách chiến. Bây giờ cho dù không sử được thần thông thì đã sao? Quần công cũng không phải không gặp qua!
Hắn trường thương rung lên nhè nhẹ, ánh thương khoa một vòng. Nghe leng keng liên hồi không dứt, toàn bộ kiếm quang bị hắn đánh bật cả ra. Ngay lúc đó, hắn thu thương về, lấy đó làm trụ, thân hình nhảy lên tung một loạt vô ảnh cước. Đám âm thi nhất thời bị đá văng tán loạn.
Nhưng chúng nó thân hình ngã xuống lại tiếp tục vùng lên, khuôn mặt cứng ngắc trơ ra như tượng gỗ không có tý sức sống nào. Nguyên Phục vây khốn trong kiếm trận, bốn bề thụ địch, nếu có ai nhìn vào đều phải phát khiếp. Chỉ cần tâm thần hơi mất tập trung, lập tức sẽ bị trúng chiêu.
Qua được một hồi, hắn toàn thân chi chít vết kiếm, máu tươi thẫm đẫm trường bào lúc nào chẳng hay. Mà ba sáu âm thi lại không có tổn hại gì sất. Nghiệt Nô, quả thực danh bất hư truyền!
Nguyên Phục trong đầu không ngừng thôi diễn biện pháp. Hắn không rõ người bên ngoài xông trận có thể giữ được bao lâu thời gian. Nếu không hạ được ba sáu âm thi này càng nhanh mà nói, đợi hung trận vận chuyển trở lại. Nghiệt lực cộng thêm oán khí, hắn không phải là đối thủ của đám bất tử thi.
Nếu đã không tìm được thi đan, đánh đám âm thi thành nhão choẹt là xong!
Hắn bất giác nhớ tới một câu nói của Tử Khuê, khi gã kể lại tràng chiến đấu với Bạch Hổ yêu. Nếu không biết cách khắc chế đám này bất tử nhân, băm nó thành tương cám là được.
Đang suy diễn biện pháp khiến Nguyên Phục nhất thời phân tâm, trước mắt đột ngột có chín thanh kiếm chém tới thiệt mau, đều nhằm vào yếu huyệt.
Trong lúc vạn phần khẩn cấp, Nguyên Phục chúi người xuống lộn nhào về sau.
Lúc đó đằng sau cũng có địch, hắn không nhìn mà nghe tiếng đoán hướng, lấy thương làm đao đánh ra một chiêu "Địa Đường Đao Pháp" quét vào hạ bàn bọn chúng. Đám âm thi hiểu kiếm trận, nhưng trước đây vốn phàm nhân, hạ bàn luyện không vững chắc. Bị quét trúng thì ngã chổng vó lên hết.
Nhân cơ hội đấy, Nguyên Phục dẫm chân bật người lên cao, thấy có sáu con bị mình khều ngã. Ánh mắt chợt liếc sang trái, lại thấy có ba con lăng không phi tới, hắn không nghĩ ngợi nhiều trên không trung phóng thương sang. Cắm xuyên vào ba cái âm thi nọ, đính chặt chúng nó xuống đất. Đồng thời nhân cơ hội sáu con vừa nãy chưa kịp đứng dậy, giáng từ trên cao xuống một chưởng. Chưởng này gọi bằng: "Thần Long Trấn Đỉnh" một chiêu trong Bàn Long Chưởng Pháp.
Mặc dù không có nội lực hay linh lực thi triển, nhưng bằng vào nhục thân cường hãn. Chưởng này, ấy không dưới ngàn cân cự lực!
Nghe bình bình bình… liên hồi, sáu con âm thi bị chấn nát tươm, máu đen trộn lẫn thịt vụn văng tứ tung khắp nơi.
Chưa dừng lại ở đó, ba con âm thi bị đính trên đất bán hội chưa thể gỡ ra. Không nhân thời cơ này là phá đi thì còn đến khi nào? Nguyên Phục thân hình nhất chuyển, vỗ liền ba chưởng, ba con âm thi ấy cũng hóa thành bọt máu.
Nói thì lâu chứ từ lúc lộn người đến khi đánh nát chín con âm thi chỉ trong cái chớp mắt mà thôi. Chúng nó bị Nguyên Phục thô bạo đập nát, thi đan cũng theo đó mà tan tành, chắc chắn không thể nào tái sinh được nữa.
Chỉ là, mới diệt được chín con, hiện đang còn hai mươi bảy con, biết đánh khi nào cho xong đây?
Nguyên Phục âm thầm hít sâu một hơi, bây giờ tới nước này rồi không thể không liều mạng.