Hệ thống này, ta không cần!
—
Nhắc tới phía bên doanh trại Lý Công Minh, có bốn tên Nguyên Anh kỳ. Nhưng có tới hai người thời thời khắc khắc ở bên cạnh bảo hộ y, thành thử trăm vạn đại quân chỉ có hai người một đầu một cuối thay phiên nhau canh gác. Suy cho cùng phía bên này cũng không có bực thiên tài về hành quân đánh trận như Ngũ Hoè phò tá.
Lại nói, tối hôm nay đến lượt một gã Nguyên Anh gác đêm. Người này họ Bùi, tên Hưng; nguyên gốc là đệ tử Lục Ngọc Phá Thiên Tông, vì đắc tội bề trên nên kiếm đường chạy ra khỏi sơn môn. May thay gia nhập Đại Uy, lại được Lý Công Minh mời gọi bồi dưỡng. Tu vi sớm đã đột phá Nguyên Anh từ mấy năm trước, bất quá y biết mình thiên phú có hạn nên thay vì tĩnh tâm tu luyện lại sa vào con đường rượu chè cùng mỹ nhân.
Lúc này Bùi Hưng đang nằm trên đài uống rượu, bên cạnh còn có mỹ nhân hầu hạ. Trông tướng hưởng thụ vô cùng.
Ba huynh đệ họ Trương đứng hầu phía dưới giận mà không dám nói gì.
Bỗng nhiên cây cờ chỗ trung quân đổ sập xuống, khói bụi mịt mờ. Bùi Hưng giật mình, đẩy ngã hai tên tỳ nữ bên cạnh, gằn giọng hỏi:
- Có chuyện chi rứa?
Trương Hợp chạy tới quỳ xuống tâu:
- Bẩm đại nhân, cờ trung quân bị gió thổi sập.
Bùi Hưng trợn mắt, gã tu vi sớm tới Nguyên Anh. Trong sâu xa cảm nhận được chút liên hệ cùng với khí vận, mắt thấy trước đại chiến nảy ra điềm gở thì sợ hãi, hỏi:
- Cờ sập là điềm gì?
Trương Tế cẩn thận đáp:
- Cờ trung quân sập là điềm chẳng lành, có thể địch sẽ nhân đêm nay tập kích trại quân ta.
Bùi Hưng nghe xong thì ngẫm lại, nghĩ thầm: “Trăm vạn người dù cho Nguyên Anh bên địch giáng lâm, muốn giết cũng phải mấy ngày mới xong. Mà chết mấy tên rác rưởi cũng bớt cho phiến thiên địa này một chút gánh nặng. Hơn nữa bên ta có bốn tôn Nguyên Anh, chỉ cần xảy ra động tĩnh ta hú lên một tiếng. Bốn người đồng xuất thì có sợ chi.”
Y nguyên là đệ tử Lục Ngọc Phá Thiên Tông, mặc dù rời tông rất lâu nhưng quan niệm vẫn không chút thay đổi. Thiên Địa này tài nguyên hữu hạn, nếu chết bớt đi người tu hành có thể khiến nó trở lại khung cảnh nguy nga vốn có.
Nghĩ vậy liền bật cười, nói:
- Ở đây có bốn đại Nguyên Anh, cộng thêm trăm vạn binh mã. Kẻ địch có ngu cũng sẽ không làm thế. Mi đây là đang xao động ba quân.
Nói rồi thét tả hữu lôi Trương Tế ra chém.
Không thể không nói, Tam hoàng tử bồi dưỡng cao thủ rất có một tay, nhưng cách nhìn người lại như kẻ mù gặp hố ga vậy. Té nhào lúc nào chẳng hay!
Trương Tế là Kim Đan kỳ, mấy tên con cỏn luyện khí cùng trúc cơ không bắt nổi. Nhưng sợ hãi Bùi Hưng giận lên sẽ làm thịt mình thật, đành quỳ xuống cầu xin, nói:
- Xin đại nhân soi xét, tiểu nhân là ăn bậy nói bạ. Ngài ở trên cao tấm lòng rộng lượng, tha thứ cho tiểu nhân lần này.
Bùi Hưng khoái chí, gã sớm đã không ưa ba huynh đệ này. Cậy biết chút binh pháp trước mặt Tam Hoàng Tử thể hiện. Khiến một tên Nguyên Anh như gã bây giờ phải làm chân gác đêm, trong lòng nảy ý muốn trả thù từ lâu. Lúc này có dịp sao mà không làm, bèn gật đầu rồi đáp:
- Mi đã cầu xin như thế thì ta tha cho một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ra ngoài lĩnh quân côn.
Nói rồi lấy trong túi ra một cây roi, quẳng xuống đất, bảo:
- Mi là người tu hành, gậy thường đánh không thấm tháp gì. Cây này gọi bằng Đả Thần Tiên, trước đây ở Thiên Tông ta tế luyện được. Cho dù là Luyện Thể tu cũng quất nát được nhục thân. Mi lĩnh năm mươi roi mà còn sống thì ta tha cho.
Trương Tế mặt tái mét, trong bụng vừa giận vừa sợ. Hai huynh đệ toan đứng ra can ngăn thì bị ánh mắt của y cản lại. Chỉ nghe Trương Tế nói:
- Đa tạ đại nhân ban thưởng.
Nói rồi vạch áo quay lưng ra.
Bùi Hưng cầm Đả Thần Tiên đứng trên đài cao quất xuống, thành thục như mã phu đánh xe ngựa.
Tiếng rít cây Đả Thần Tiên theo gió truyền vào tai từng người, giữa đêm đen tiếng kêu sao mà đau xót. Trương Tế lĩnh đủ năm mươi roi, sau lưng máu chảy đầm đìa. Sớm chỉ còn thoi thóp một hơi.
Bùi Hưng hừ nhẹ, nói:
- Coi như mạng ngươi lớn. Cút đi đi!
Hai huynh đệ Trương Tú cùng Trương Hợp vội dìu đỡ huynh trưởng lui xuống. Trên mặt không dám có chút biểu hiện bất mãn nào. Chư tướng xung quanh im thin thít, không ai dám hé răng nửa lời.
Đợi cho ba người đi rồi, Bùi Hưng lại tiếp tục sa vào truỵ lạc. Tưởng chừng tất cả chuyện vừa rồi như một khúc nhạc đệm mà thôi.
…
Nhắc tới Ba huynh đệ họ Trương dìu nhau vào trong trướng. Trương Tú giận mắng:
- Tên chó má này, cậy là Nguyên Anh mà ức hiếp huynh đệ chúng ta quá.
Trương Hợp vội bịt miệng y lại, trợn mắt quát:
- Nhỏ nhỏ cái mồm, y là Nguyên Anh chân quân, tai nghe vạn dặm. Cẩn thận y lấy cớ mà làm hại ba người chúng ta.
Trương Tế bây giờ đã uống đan dược, lại sức thuốc cầm máu nên đỡ hơn nhiều, gượng gạo nói:
- Nhị đệ nói đúng đó, y không biết sao mang thù với ba huynh đệ ta. Trước mắt Vương Thượng không tiện phát tác, nên lấy cớ này làm khó dễ. Chớ để y lại bắt được điểm mù.
Trương Hợp gật gật đầu, lại nói:
- Vương thượng không biết hành quân đánh trận, nên không rõ cái huý kỵ của binh gia. Đóng quân nơi thấp và hiểm trở rất dễ bị tập kích. Nay trăm vạn binh mã mà chỉ có một tôn Nguyên Anh như Bùi Hưng trấn bãi. Nếu, nếu…
Y muốn nói: “Nếu như địch công bây giờ thì toang mất.” Nhưng lời ra cửa miệng lại không dám tiếp.
Trương Tế nói:
- Vi huynh làm sao không biết chuyện đấy, thế mới khuyên nhủ vương thượng bày tám nẻo phục binh. Chỉ có điều không rõ bên địch có bao nhiêu tôn đại năng. Chứ như Bùi Hưng… khó lắm, khó lắm…
Lời y vừa dứt, bên ngoài có tên lính hồng hộc chạy vào tâu:
- Bẩm ba vị tướng quân, bên ngoài không biết từ đâu nổi trận sương mù che khuất tầm nhìn. Mong tướng quân sớm ra chỉ thị cho chúng tôi biết đường mà phòng hờ.
Trương Tế nghe xong, sắc mặt vốn đang trắng bệch lại tăng thêm vài phần sợ hãi, nói:
- Sao không báo chuyện này cho Bùi nguyên soái?
Tên lính đáp:
- Bùi nguyên soái đã sớm biết, nói rằng không có vấn đề gì cả. Chỉ là sương mù bình thường mà thôi.
Trương Tế cố gằn tức giận trong lòng, khoát tay bảo:
- Nếu nguyên soái nói thế nào cứ theo đó mà làm là được.
Tên lính cả sợ, đáp “Vâng!” một tiếng rồi cẩn thận lui ra bên ngoài.
Đợi tên lính đi rồi, Trương Tế mới than rằng:
- Xong rồi, xong rồi… cái không mong nhất lại đến rồi. Bùi Hưng cậy binh đông thế lớn, lại không hiểu con kiến bò trong lòng chảo. Kẻ địch muốn xào muốn hấp thế nào thì tuỳ.
Nói rồi quay qua hỏi Trương Tú:
- Đệ kiến thức rộng, thử coi sương bên ngoài có chi mờ ám không?
Ba huynh đệ họ Trương trước đây là tán tu, quảng giao thiên hạ. Nên xét về phương diện tu hành có thể không bằng đệ tử danh môn đại phái, nhưng so về kiến thức lịch duyệt thì gộp cả cửu tông lại cũng ít ai sánh bằng.
Trương Tú dụng thần thức dò xét một hồi, lát sau sắc mặt khó coi, đáp:
- Sương này kỳ lạ lắm, ngăn trở thần thức cùng linh giác. Thần thức của đệ không ra ngoài quá mấy trăm trượng là dừng. Cái này, cái này… có chút giống Huyễn Thần Sương của Thiên Ma Cốc.
Trương Hợp nói chen vào:
- Kỳ lạ thật, Thiên Ma Cốc trước đây cùng tam hoàng tử có kết giao. Tuy không sâu đậm nhưng cũng không đến nỗi trở mặt thành thù. Đây là có ý gì?
Trương Tế nói:
- Thiên Ma Cốc không giống với những Ma Môn khác, coi lợi ích là trên hết. Cứ như bây giờ trở mặt, ắt phía đằng sau có lợi ích khiến bọn chúng quan tâm hơn. Bất quá đây là thứ mà chúng ta không thể can dự vào.
Trương Tú hỏi:
- Vậy bây giờ nên làm sao?
Trương Tế ngẫm nghĩ chút rồi bảo:
- Chúng ta chịu ơn tài bồi của Tam Hoàng Tử, cứ như bị người đối xử lạnh nhạt cũng không thể quên ơn nghĩa. Hiện tại địch nhân đã hành động, ta có nói cho Bùi Hưng hà tất hắn đã nghe theo. Vậy nên theo ý vi huynh, chúng ta mang theo thân binh rút về Bà Giang cửa khẩu. Nếu như tam hoàng tử bại trận phải lùi về hướng đó. Kẻ địch gian manh ắt sẽ bài bố phục binh, ta nhân cơ hội cứu Vương thượng, xem như tròn vẹn ân nghĩa.
Trương Tú cùng Trương Hợp đều khen là hay, vội chạy ra ngoài chuẩn bị.
Vậy mới nói, thế đạo này người với người không chỉ hoàn toàn là lợi ích. Ba huynh đệ họ Trương xuất thân bần hèn, tuy không gặp được đúng chủ. Nhưng trước mặt nguy hiểm vẫn không quên báo đáp ơn nghĩa. Thật là khó mà có được.
—
Lại nói về bên Bùi Hưng, sau khi đuổi ba huynh đệ họ Trương đi rồi tiếp tục cho người đàn ca múa hát tưng bừng.
Ngay lúc đó, bầu trời đêm đen bỗng nhiên nổi gió, một đoàn sương mù không biết từ đâu bao phủ toàn bộ quân doanh. Lính tuần tra vội chạy về cấp báo.
Bùi Hưng đang lúc khoái chí nào thèm để ý, một cước đạp tên lính thám báo quay lông lốc mấy vòng, nói:
- Trời nổi sương là do trời, liên quan mẹ gì đến ta.
Nói rồi lại tiếp tục hưởng thụ, qua thêm một chốc bỗng phía xa có tiếng người hô hoán. Bùi Hưng nhíu mày, dụng thần thức tra xem thử chuyện gì. Nhưng thần thức tràn ra được mấy trăm trượng thì không tiến thêm được tấc nào nữa. Trong bụng y cả ngờ.
Giữa lúc đấy, lại có thám báo về tâu:
- Bẩm nguyên soái, mé tả quân doanh không biết làm sao nổi lửa. Cháy rợp một vùng, chúng tôi dùng phép dập không được.
Bùi Hưng hãi nhiên, quát:
- Mi dám xàm ba láp, lửa gì mà không dập được. Bọn mi tu hành trên bụng lợn hay sao.
Nói rồi đứng dậy toan đằng không đi xem thử thì phía đối diện lại nổi lên ánh sáng lập loè, hoà cùng tiếng binh sĩ la hét.
Bùi Hưng giận mắng:
- Lại có chuyện gì nữa? Bay đâu đi xem thử.
Có người chạy vội đi coi, lát sau về tâu:
- Phía bên ngự dinh phía tả có lửa cháy. Quân binh không dập được. Lửa này kỳ lạ lắm, đốt vật không thấy cháy. Nhưng chạm vào người thì khiến binh sĩ nổi loạn chém giết lẫn nhau.
Bùi Hưng nghe rồi mơ hồ đoán được đây là loại lửa gì, trong bụng không khỏi vừa sợ vừa giận, quát:
- Mau đi gọi ba tên họ Trương ra đây. Quân doanh loạn như thế này mà bọn chúng chạy đi đâu cả rồi?
Lời vừa dứt, lại có người chạy về báo tin:
- Bẩm nguyên soái, ba vị Trương tướng quân dẫn theo thân binh, không biết trong đêm chạy đi đâu. Ngay cả cờ hiệu cũng bỏ lại!
Bùi Hưng cả giận, đập bàn nghe cái “Uỳnh!” Cái bàn bằng ngọc thạch ngay trước mặt bị chấn thành phấn vụn. Y ngửa cổ lên trời hú một tiếng dài, tiếng hú tràn lan. Khắp mấy chục dặm, trăm vạn quân binh đều nghe rõ mồn một.
Tiếng hú vừa dứt, một đạo độn quang xẹt qua đêm đen xuất hiện ngay trước mặt Bùi Hưng. Người này thân cao tám thước, trên mình cơ bắp cuồn cuộn, trước ngực sau bụng đều có hình xăm. Chỉ thấy gã này vừa xuất hiện liền ồm ồm hỏi:
- Có chuyện gì thế? Ta đang tu luyện tới nước khẩn yếu quan đầu, nếu không có gì gấp gáp mà dám gọi. Ta băm ngươi thành cám cho lợn ăn.
Thì ra, đây là một tôn Nguyên Anh khác. Hôm nay tới lượt y nghỉ ngơi, do Bùi Hưng thay thế gác đêm.
Bùi Hưng trước đây là đệ tử đại phái, nhưng gặp người kia cũng không dám thở mạnh. Bởi vì kẻ này cũng là đệ tử của Thần Biến Ngọc Sơn. Một trong Tứ Đại Ma Môn. Được đích thân Tam Hoàng Tử dùng giá cao mời tới trợ lực. So với một kẻ chạy trốn khỏi tông môn như y mạnh không chỉ gấp một hai lần.
Bùi Hưng cẩn trọng nói:
- Đạo hữu có chỗ không hay, quân doanh bị kẻ địch dùng Tâm Hoả tập kích. Nay ở ngự dinh phía tả cùng phía Bắc có cháy, ta không phân thân thành hai đường được. Nên nhờ đạo hữu đi về ngự dinh xem xét.
Người kia ừm một tiếng trong cổ họng, thân hình vút lên một cái đã bay đi.