Hệ thống này, ta không cần!
—
Lời gã vừa dứt, nghe sột soạt mấy tiếng. Toàn bộ tửu điếm có hai mươi vị khách nhân thì tới một nửa cầm binh khí lao về phía ba người Nguyên Phục.
Lý Hiền hai mắt trợn to, không phải vừa nói chỉ là người qua đường sao?
Đây có tới mười cái người qua đường?!
Nguyên Phục hừ nhẹ, hắn mặc dù không biết tu vi đám người này cao hay thấp. Nhưng thông qua Huyết Ma Nhãn có thể thấy được huyết khí bọn này mỏng manh, với sức mình có thể đối phó.
Nghĩ vậy, hắn liền há miệng phun ra một luồng hỏa diễm, ngón tay vẽ một cái trên không trung. Huyết Liên Nộ Hỏa theo đó hóa thành từng đạo hồng quang, bắn tới mấy người gần nhất.
Đây là một loại thủ đoạn công kích mà Nguyên Phục tự chế ra được. Lợi dụng “Dĩ Khí Ngự Vật” của Luyện Khí tu sĩ, cộng thêm thủ pháp phóng ám khí của Võ lâm phàm tục mà tạo thành.
Hắn một mạch mà xuất chiêu, mượt mà trôi chảy tựa như diễn luyện trăm ngàn lần. Căn bản không cho đám người kia kịp phản ứng.
Nghe “Phụt phụt…” liền mấy tiếng, Huyết Liên Nộ Hoả tựa như mãng xà. Năm người xông lên đầu tiên né không kịp dính phải, kêu ối dồi ôi mấy tiếng rồi đều ngã rạp xuống đất.
Năm người này chủ tu là Luyện Khí, pháp chú chưa kịp bấm, pháp khí cũng chưa kịp tế, liền đã một mạng ô hô ai tai rồi. Điều này khiến cho mấy người phía sau kinh hãi tột cùng, không hẹn mà cùng nhảy lùi về sau.
Nguyên Phục thoáng ngẩn người, không nghĩ bọn sát thủ này yếu gà như thế. Mới chỉ một chiêu thôi mà đã không đỡ được. Thấy bọn chúng lùi về sau, hắn nào đã chịu dừng ở đó? Lại tiếp tục dùng chiêu cũ. Đám người nọ thấy hỏa diễm đỏ rực như máu, không toả ra nhiệt độ bức người. Nhưng xác đồng bạn nằm đó đã chứng minh lửa này ghê gớm tuyệt luân.
Một gã trong đó là Luyện Hồn tu, nhận thấy điểm này liền hạ giọng nhắc nhở:
- Lửa này là tâm hoả, có thể công kích linh hồn. Ta dùng Huyền Bảo áp chế, các ngươi nhân cơ hội hành động.
Mấy người còn lại đồng thời gật đầu.
Mắt thấy Nguyên Phục hỏa diễm lại bắn tới, gã kia hai tay bắt ấn rồi cũng tế ra một kiện Huyền Bảo, ngự tọa trên không trung. Vật này là một cái đỉnh, bốn chân như bốn cái kình thiên trụ, hai tai đỉnh khắc Lưỡng Long Chầu Nguyệt. Trên nắp thì có Toan Nghê trấn bảo. Hiển nhiên đây là một bảo bối ghê gớm cực kỳ.
Lý Công Thăng dường như nhận biết vật này, không khỏi giật mình, ngón tay trỏ vào người kia quát lớn:
- Hay cho Trấn Thế Vân Long đỉnh, hay cho Vạn Dược Sơn, tự xưng là thiên hạ chính đạo. Sao lại làm ra chuyện ám sát hèn hạ như thế!
Người kia bị phát giác, thẹn tới mặt mày đỏ chót. Gã cũng không nói lời phân bua mà huy động bảo đỉnh đập tới.
Nguyên Phục hừ lạnh, quát:
- Hay cho tu sĩ tu đạo, lại dùng thủ đoạn Phàm tục này tính kế ta. Không khỏi hạ thấp phẩm hạnh!
Nói rồi nắm lấy Huyết Liên Nộ Hỏa đang lơ lửng trên không trung, bàn tay vuốt một cái. Nhất thời ngọn lửa ấy kéo dài ra thành một thanh trường thương, lấp ló ngọn lửa màu đen tuyền. Tiếp đó Nguyên Phục sử Kích Kỳ Hậu, vận lực ném thanh thương ấy ra.
Đối với Luyện Hồn tu thủ đoạn công kích đều nhắm vào thần hồn. Cái đỉnh ấy cùng hắc hỏa trường thương đụng phải nhau, không phát ra thanh âm chói tai, cũng không toả ra dư ba.
Chỉ thấy, ngọn lửa đen bỗng chốc bao trùm toàn bộ thân đỉnh. Gã Luyện Hồn tu kia hự một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, gầm giọng quát:
- Không ổn! Lửa của hắn đang ô uế bảo đỉnh. Ta mất liên kết với nó, sắp không trụ được…
Thì ra, ngọn lửa màu đen kia chính là Diễm Linh Tà Hoả. Nguyên Phục vốn chỉ muốn ngăn trở đối phương công kích, không ngờ phát hiện được tà hoả loại này công năng.
Mấy người kia nghe thế, nhìn nhau một cái rồi đồng loạt động thủ.
Tên điếm tiểu nhị lúc trước sớm đã rút ra một cây Bích Vân Đao bổ nhào chém tới. Huyết khí trên thân gã thịnh vượng, hiển nhiên là một tên Luyện Thể tu.
Nguyên Phục một bên mắt Huyết Ma Nhãn, sớm đã nhận ra điều này. Nếu không lúc đó, cũng không phát hiện trong đồ ăn có trá nhanh tới như vậy.
Mắt thấy gã cầm đao bổ mình, Nguyên Phục cả giận, mắng:
- Hạ độc trong đồ ăn, chính là nhược kế. Kẻ dùng đao mà tâm tính hao mòn. Ngươi không xứng với binh khí này!
Nói dứt lời, bên tay chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một ngọn tiễn. Nó thân dài bốn thước, đầu mũi nhọn hoắt, toát lên màu trắng ngà. Chính là Tản Thiên Tiễn.
Ngọn tiễn này nặng tới ba ngàn bốn trăm cân, Nguyên Phục mới học “Dĩ Khí Ngự Vật” nên chưa thể thao túng được. Bèn cầm nó coi như ám khí ném đi. Đối với Thể tu chừng này trọng lượng chưa ăn nhằm gì. Nhưng Nguyên Phục vận thêm linh lực, kết hợp với trọng lượng nào phải ám khí thông thường có thể so sánh đâu?
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt. Khi Nguyên Phục nói dứt câu thì ngọn tiễn ấy đã cắm thẳng vào ngực tên điếm tiểu nhị rồi. Đám người kia xông vào giữa chừng thấy được cảnh này thì khoé mắt giật giật, bị kích thích không nhẹ.
Một tên chợt hô:
- Tách ra, ưu tiên mục tiêu!
Đám người như được chỉ dẫn, ngay lập tức phân thành hai đường. Một nửa tế ra pháp khí nhắm vào Lý Công Thăng. Nửa còn lại thì bao vây cầm chân Nguyên Phục.
Bọn họ binh khí đủ loại, có Luyện Thể, có Luyện Khí, có Luyện Hồn… hiển nhiên không chung một tổ chức. Nhưng khi kết hợp lại thì linh hoạt tới lạ kỳ. Đám người biết Nguyên Phục có tâm hoả khắc chế bảo vật, nên không dám dùng đành phải cận công mà đánh.
Tu tiên giới có câu: “Thà tay không bắt yêu thú còn hơn tay không đấu thể tu.”
Nguyên Phục khoé miệng nhếch lên, Điểu Vân Phá Hồn thương xuất hiện trên tay. Đám người còn chưa biết tử thần đã gõ cửa.
Khí Hoá cảnh, từ hoá ở đây nghĩa là hoá nạp thiên địa linh khí thành của mình. Khí Thôn cảnh, lại là thôn nạp thiên địa linh khí. Chỉ khác nhau một từ, nhưng chất biến trong đấy là một trời một vực.
Nguyên Phục tế ra Linh Bảo, đồng thời Khí Thôn cảnh uy thế tràn ra. Lấy hắn làm trung tâm, bán kính ba mươi trượng xung quanh linh lực cấp tốc khô kiệt. Nhân cơ hội đấy, Nguyên Phục vũ động trường thương, nhảy xổ tới đâm chết ba người.
Mấy tên còn lại lúc này mới nhận ra Nguyên Phục là Luyện Thể, hơn nữa lại là Khí Thôn cảnh Luyện Thể. Người nào người nấy không khỏi kinh hãi, vội nhảy lùi ra khỏi phạm vị tử địa. Phải thừa nhận, trận chiến đấu này biến chuyển quá mức đột ngột không ai ngờ tới, cho đến khi nhận ra thì đã toi mạng mất rồi.
Nói về phía bên kia, có ba người vốn đang công kích Lý Công Thăng, nào ngờ gặp phải trường hợp này, pháp thuật bắn ra đều mất linh hết cả.
Phạm vi Khí Thôn cảnh ảnh hưởng tới, gọi là tử địa, tức đất chết. Đứng lâu trong đấy, tiêu hao linh lực gấp mười lần bình thường. Có thể nói, đây là ngụy lĩnh vực của Luyện Thể tu.
Lý Công Thăng tu vi non nớt, nhưng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Uy thế Nguyên Phục chấn nhiếp đám người, khiến y tinh thần cũng vì đó mà tăng theo. Khi ba đối thủ đứng trước mặt thuật pháp mất linh, Lý Công Thăng cũng nhân cơ hội lấy ra Thái Bình Ấn liệng lên không trung.
Ấn này trấn áp khí vận, lại mang long khí trong đó. Nên tử địa của Nguyên Phục áp chế không được.
Nó bay lên dần hoá lớn rồi nện xuống. Giây lát đã đập ba tên đối thủ trước mặt thành cái bánh thịt.
Thế là mười tên sát thủ, bây giờ chỉ còn lại hai người. Trong đó có một cái Vạn Dược Sơn đệ tử.
Người bên cạnh kia sớm đã sợ tới mặt mày tái mét, kinh hoảng nói:
- Kẻ này khó chơi, thứ cho ta không bồi tiếp!
Nói rồi mặc kệ hết thảy, quay lưng tế ra phi kiếm chuồn đi mất.
Nguyên Phục trợn mắt, giận quát:
- Ai cho mi chạy rồi?!
Dứt lời, lại lấy trong túi ra một con ngươi, to phải bằng ba bốn cái đầu người. Không phải mắt Long Kiệt thì còn ai vào đây?
Chỉ thấy, hắn giơ con ngươi kia lên, nhằm hướng tên kia bỏ chạy, đoạn hít sâu một hơi ra sức thổi thật mạnh. Một luồng kình phong sâm sâm lạnh buốt, theo đó ù ù thổi tới.
Tên kia đang phi hành chợt cảm thấy khóe mắt nặng trĩu, toan giơ tay lên xoa thì giật mình kinh hãi. Chẳng biết từ khi nào, bàn tay gã đã đứt lìa, chỉ chừa lại cổ tay đang phun máu ra như tưới. Gã kinh hoảng muốn hét toáng lên, lại không cảm nhận được bất cứ thanh âm nào.
Dần dần, đầu, chân, bụng của gã xuất hiện từng vết cắt sâu hoắm. Bay được thêm một quãng thì thân thể chia năm xẻ bảy, từ trên không trung tan tác rũ xuống như huyết vũ.
Nguyên Phục kinh ngạc, không nghĩ Câu Hồn Thanh Phong ghê gớm như vậy. Đoạn ngoảnh qua nhìn lại thì tên Vạn Dược Sơn đệ tử đã tranh thủ cơ hội chuồn mất rồi. Hắn không khỏi chắc lưỡi tiếc thầm.
Lý Công Thăng hớn hở chạy lại, nói:
- Tiên sinh thần công cái thế, quả nhiên lợi hại. Chỉ không biết, sao không giữ một hai tên còn lại để hỏi thăm tình báo?
Nguyên Phục liếc mắt, bảo:
- Hỏi vô dụng, chưa chắc bọn chúng đã nói. Hơn nữa, có biết ai phái người tới cũng có làm nên công chuyện gì? Chỉ đáng tiếc, bỏ sót một tên để hắn chạy mất…
Nguyên Phục còn chưa kịp dứt câu, bỗng nhiên một âm thanh khác chèn vào:
- Thiên hạ cẩu có thể chạy hết, chỉ riêng Vạn Dược Sơn cẩu là chạy không thoát.
Lý Hiền cùng Lý Công Thăng bất chợt nghe thanh âm bị doạ giật nảy mình. Chỉ có Nguyên Phục vẫn bình tĩnh đứng đó, cười mỉm hướng một cái vũng máu gần đó, nói:
- Kim Đan thiêu đốt sinh mệnh mà bỏ chạy, chớp mắt có thể bay mấy chục dặm. Sư huynh làm cách nào giết hắn ta?
Từ trong vũng máu, thân ảnh một người từ từ trồi lên. Quả nhiên, là Huyết Đạo nhất mạch Thiên Ma Cốc - Cẩm Vân!
Chỉ thấy gã vẫn như cũ một thân huyết bào, vẻ mặt cười cợt nhưng khí thế âm trầm.
Gặp Nguyên Phục câu hỏi, Cẩm Vân không đáp mà tiến tới một vũng máu nhỏ. Ngón tay y chấm chấm nhẹ, xong đưa lên miệng nhấm nháp.
Nguyên Phục nhớ được, vũng máu kia là lúc hắn dùng Diễm Linh Tà Hoả ô uế bảo đỉnh, khiến tên kia phản phệ mới phun ra.
Chỉ nghe, Cẩm Vân hừ lạnh, nói:
- Quả nhiên sặc mùi thuốc. Vạn Dược Sơn đệ tử không sai.
Nói rồi bàn tay hấp một cái, vũng máu kia trôi nổi lên không trung, bất chợt huyễn hóa thành một cái mũi tên. Đoạn, y hướng về Nguyên Phục, nói:
- Huyết Đạo có một môn nguyền thuật, thôi diễn từ công pháp Quỷ Tộc. Gọi là Xích Huyết Truy Mệnh tiễn. Đi!
Tiếng “Đi!” vừa xong, huyết tiễn rời khỏi tay, bay vụt lên trời. Nhắm về một hướng độn không mà đi.