Hệ thống này, ta không cần!
—
Giây phút Long Kiệt mở quyển trục, một đạo ánh sáng theo đó bắn nhanh ra như chớp giật. Khoảng cách quá gần, cộng thêm trong lòng tham niệm cùng chủ quan lấn át phòng bị. Khiến gã nhất thời đờ người ra trong thoáng chốc.
Chỉ thấy, đạo ánh sáng kia nhập vào đầu Long Kiệt, kèm theo tiếng cười cuồng dã vang lên:
- Ha ha, tính kế trăm năm, cuối cùng lão phu cũng thoát khỏi nơi này!
Giọng nói này, không phải Ngọc Thiên Cuồng thì còn ai vào đây?
Nguyên Phục mừng như mở cờ trong bụng, quả nhiên hắn đánh cược đúng. Ma Đạo tu sĩ, trước nay đều không có người tốt! Lão tặc Ngọc Thiên Cuồng, chính là lợi dụng quyển trục này âm mưu đoạt xá hắn.
Long Kiệt khuôn mặt vặn vẹo, bụng giận quá, quát lớn:
- Hay cho ma đạo Tá Thi Hoàn Hồn! Đáng chết.
Giây lát Tá Thi Hoàn Hồn thuật thi triển. Thần thức Ngọc Thiên Cuồng nhập vào linh đài Long Kiệt.
Nào ngờ, xuất hiện trước mắt lão lại là một vùng biển cả mênh mông, chỉ thấy nơi đây rộng vô bờ bến, trên không trung có một đầu thần long ngự tọa, nào phải thần thức một tên Khí Cảnh Luyện Thể diễn hoá được đâu?
Ngọc Thiên Cuồng kinh hoàng hét lên:
- Không thể nào! Làm sao có thể… Thần Thức này, là Hoá Thần đại năng.
Nhưng Tá Thi Hoàn Hồn Thuật một khi thi triển chỉ có thể tiến không có lùi. Lão muốn chạy, lại không có đường.
Ngọc Thiên Cuồng giận mà cười, tự nhủ:
- Tính kế người, cuối cùng bị người tính kế! Hôm nay không phải ta chết là ngươi vong.
Dứt lời liền há miệng ra, từng đạo hắc khí từ trong miệng lão như có ai đó điều khiển. Bay lên không trung quấn lấy đầu kia thần long.
Từ xưa đến nay, tu sĩ đoạt xá đều là tu vi cao đoạt xá tu vi thấp. Chứ chưa thấy tu vi thấp lại đi đoạt xá tu vi cao bao giờ. Ngọc Thiên Cuồng dùng Tá Thi Hoàn Hồn thuật, cất giấu thần thức mình vào trong quyển trục, vốn âm mưu đoạt xá Nguyên Phục. Nào ngờ lại bị tính kế ngược, đã đến bước này dù biết thất bại là điều hiển nhiên, cũng đành cắn răng làm liều.
Nào ngờ, đầu kia thần long bỗng dưng dị động, đôi mắt to lấp lánh như hai vì tinh tú mở ra, trừng trừng nhìn xuống.
Ở bên ngoài, Nguyên Phục vừa thấy đạo ánh sáng thuận lợi nhập vào đầu Long Kiệt, liền biết kế hoạch của mình trót lọt rồi. Hắn cũng mặc kệ thần thức của Ngọc Thiên Cuồng có thể hay không đoạt xá, quay qua hướng năm người kia quát lớn:
- Bây giờ không động thủ, còn đợi tới khi nào!
Lời vừa dứt, Điểu Vân Phá Hồn Thương đã xuất hiện trên tay. Một chiêu Vân Long Xuất Hải nhắm thẳng đầu Long Kiệt mà đâm tới thiệt lẹ.
Nghe “Phập” một tiếng, mũi thương thuận lợi đâm xuyên đầu, lút tới mấy chục phân. Nhưng khác với dự đoán của hắn, không hề có máu bắn tung toé. Đầu Long Kiệt tựa như bông gòn, trường thương đâm xuyên qua lại không khiến gã chết được.
Nguyên Phục chưa thấy thân thể ai quỷ dị như vậy bao giờ, không nhịn được thu thương nhảy lùi ra xa. Không dám tiếp tục cường công.
Đồng thời cùng lúc, năm người kia cũng đứng vào trận thế, bao vây quanh Long Kiệt. Bọn họ hiểu một điều rằng, nếu không hợp lực đánh bại kẻ này. Không ai có thể rời khỏi Tước Long Ngục Tháp.
Thái Huy một bên phân bố, hô lên:
- Nguyên Phục đại nhân thiện công phạt, mau đứng vào Thất Sát. Ngân Linh đạo hữu dùng Tam Mệnh Toả, đứng vào Tham Lang. Lưu Ly Kinh đạo hữu biến hoá đa dụng, đứng vào Hoá Lộc. Trần Lập đạo hữu đứng vào Hoá Quyền, Quỳnh Nga đạo hữu đứng vào Liêm Trinh. Ta đứng ở Thiên Tướng.
Lời y vừa dứt, năm người không dám chậm trễ. Lựa đúng phương vị, đứng lên thủ thế.
Lục Hợp Phá Quân Trận chính là dựa vào Sao Phá Quân trong Bắc Đẩu mà thôi diễn thành.
Cổ nhân có nói: Ngũ hành thuộc âm thủy, hóa khí làm “hao” và hung tinh. Trong quân trận, Phá Quân tiên phong, gặp núi thì mở đường, gặp nước thì làm cầu, xung phong phá trận, cho nên tính chất cơ bản là công mạnh thủ yếu.
Trong đó, sáu người xếp trận theo phương vị, lấy mười hai con giáp mà phân chia. Hãm địa làm chính vị, tại Dần Thân Tỵ Hợi Mão Dậu.
Ở hai cung Dần và Thân; đối cung là “Liêm Trinh, Thiên Tướng”.
Ở hai cung Tỵ và Hợi, “Hoá Lộc” đồng độ với “Hoá Quyền”.
Ở hai cung Mão và Dậu, chủ công phạt chính là “Tham Lang, Thất Sát”.
Thái Huy từng nói qua về phương vị trận pháp, nên ai nấy vừa nghe liền biết mình phải toạ trấn ở điểm nào.
Giây lát sáu người bày xong trận, Long Kiệt ánh mắt vốn đang đờ đẫn bỗng nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng lấp loé. Gã gầm nhẹ một tiếng, quát:
- Hay cho một tên Ma Tu, tiểu tiểu Nguyên Anh cũng muốn đoạt xá ta!?
Một đời Ma Tu quát tháo thiên hạ, cứ như thế…
Xong!
Nguyên Phục trong bụng thầm đoán Ngọc Thiên Cuồng sẽ đoạt xá thất bại, nhưng không nghĩ lại bại nhanh như thế. Quả nhiên, Long Kiệt tu vi sớm đã không phải Nguyên Anh, thần thức cô đọng dù nhục thân bị giam cầm cũng không phải bùn nhão muốn nặn thế nào cũng được.
Bỗng nghe, Thái Huy một bên ngưng trọng nói:
- Long Kiệt nhục thân bị Tước Long Châm phong bế. Đây là hắn Yêu Đan huyễn hóa thành nhục thân, phải phá huỷ được viên Yêu Đan kia. Nếu không dù cho chém đầu cũng có thể mọc lại như thường.
Quả nhiên, vết thương trên mặt Long Kiệt rất nhanh tái tạo lại như thường. Gã ánh mắt tràn đầy sát khí, liếc qua Nguyên Phục trầm giọng nói:
- Kiến hôi cũng dám tính kế bản toạ! Không giết ngươi khó tiết ta mối hận này.
Nguyên Phục không sợ, ngược lại nghĩ thoáng hơn. Hôm nay con cá chạch này không chết, chính là hắn chết, đã thế việc gì phải sợ đâu. Nghĩ thế cười khẩy đáp lại:
- Bản tính tham lam, không trách ta được. Nghe nói thiên hạ mỹ vị, Long gan Phượng tuỷ. Ta hôm nay là muốn nếm thử!
Long Kiệt nghe xong thì giận quá, gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng. Tay phải nhằm hướng Nguyên Phục, phách không đánh ra một chưởng.
Chưởng này khi đánh ra hời hợt, nhưng bay được giữa chừng thì trở nên ngưng trọng dị thường. Nguyên Phục chỉ thấy như đang rơi từ trên thiên không vạn trượng xuống, chưởng lực chưa đến mà toàn thân đã sâm sâm lạnh buốt.
Đây mới là chân chính Câu Hồn Thanh Phong!
Nguyên Phục hiểu rằng, Khí cảnh Luyện Thể như mình, nếu trúng một chưởng này không tàn cũng phế. Long Kiệt cùng hắn, trên cơ bản là không cùng chung đẳng cấp.
Trong lúc nguy cấp cận kề, bỗng dưng có bóng người nhảy ra chắn trước mặt hắn. Không phải Lưu Ly Kinh thì là ai?
Chỉ thấy gã xoè Ô Thiên Cơ ra. Cái Ô không to, nhưng cũng đủ bao trùm cả hai vào trong.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong cái chớp mắt. Nghe “Bình” một tiếng lớn, chưởng lực của Long Kiệt chạm vào mặt trên ô, tán phát dư lực ra xung quanh. Lại không thể xê xích nổi kiện này pháp bảo.
Lưu Ly Kinh đứng ở cung Tỵ, đại diện cho Hoá Lộc. Thiện về biến hoá đa đoan, tiến có thể công lùi có thể thủ.
Long Kiệt mặc dù nghe nói về cách bày bố trận pháp, nhưng Thái Huy lại không có nói làm thế nào để phá trận. Đấy cũng chính là cái khôn lỏi trong cách Thái Huy nói chuyện, từng câu từng chữ đều ẩn ý sâu xa.
Chỉ nghe, Thái Huy lúc này lại hét lớn:
- Tham Lang Phá Mệnh, Thất Sát đối cung.
Lời vừa dứt, Ngân Linh đứng ở cung Mão tức là Tham Lang. Nghe phân phó liền hiểu ý, tế ra hồ lô Tam Mệnh Toả. Miệng bình hướng về Long Kiệt, hai tay bấm niệm pháp chú nhanh thoăn thoắt. Ngay lập tức, ngón tay nàng chỉ thẳng về trước quát: “Trảm!”.
Nhất thời, miệng hồ lô loé sáng, ngọn Hồn Đao từ trong vụt một tiếng bắn nhanh ra như chớp giật, nhắm thẳng vào đầu Long Kiệt.
Đồng thời cùng lúc, Nguyên Phục chủ Thất Sát, múa thương đâm tới thiệt lẹ. Đấy gọi là Thất Sát đối cung.
Long Kiệt tu vi thụt lùi, lại mới thần thức giao chiến cùng Ngọc Thiên Cuồng xong. Bây giờ phản ứng thua xa lúc trước, vừa quay đầu lại đã thấy Tam Mệnh Toả khoá chặt mình.
Gã khinh thường hừ lạnh, đang định nói mấy câu ngoan thoại. Thì đằng sau lưng đột ngột nghe tiếng gió truyền tới.
Tham Lang, Thất Sát đứng ở cung Mão cùng Dậu. Chính là đối cung. Long Kiệt thần thức có thiếu, chỉ dùng giác quan phân biệt, mắt thấy Ngân Linh thi triển Huyền Bảo, lại không thấy được Nguyên Phục ở sau đâm lén. Một thương này tuy không giết được gã, mục tiêu lại chỉ cố định không cho Long Kiệt né tránh hồn đao.
Quả nhiên, Long Kiệt sắc mặt đen lại như đít nồi, nếu để hồn đao này đánh trúng. Chết không chết được, nhưng thần thức suy kiệt là điều chắc chắn. Đến lúc đấy, kết giới hắn bố trí xung quanh cũng tan rã, bọn này kiến hôi muốn chạy hắn lại không giữ nổi.
Long Kiệt suy nghĩ rất nhanh, hành động cũng rất dứt khoát. Gã một tay nắm lấy sừng rồng trên trán, nghe rắc một tiếng đã bẻ gãy làm đôi. Đồng thời nhanh chóng, ném thẳng về phía hồn đao.
Mảnh sừng rồng đó rời khỏi tay gã, trên không trung huyễn hoá thành một cái Long Kiệt khác.
Hồn đao Tam Mệnh Toả, khoá chặt nhục thân, thần hồn, khí tức. Một đao vừa ra, ắt lấy mạng người.
“Long Kiệt” huyễn hóa từ sừng rồng kia, chính là một cỗ phân thân. Trên người nó khí tức, nhục thân, thần hồn lại y đúc bản thể. Tam Mệnh Toả không tài nào phân biệt được thật giả, kêu vút một tiếng, đâm xuyên qua Long Kiệt giả rồi quay trở lại hồ lô.
Chiêu này của gã, sáu người không ai lường trước được.
Thái Huy hai mắt nheo lại, ẩn ẩn đoán được cái gì đó. Đoạn lại phân phó:
- Hóa Quyền nhập mệnh, độc tọa Liêm Trinh.
Lời vừa dứt, Trần Lập cùng Quỳnh Nga sở động, một người tế ra trường đao âm hàn, sương giá lạnh buốt. Một người thì miệng niệm pháp chú, sau lưng chẳng biết từ khi nào đang lơ lửng lấy một thanh phi kiếm.
Hai người không nhiều lời, ngay lập tức tiến công. Băng Phách Đao múa lên vun vút, không khí xung quanh như bị ngưng kết lại.
Long Kiệt giận quá hoá cười, không sợ mà ngược lại quát lớn:
- Đám kiến hôi ngu xuẩn, lại cho thằng này tới tấn công ta mà không biết rằng. Ta là thần long, ngự Phong và Thuỷ. Kẻ này lấy hàn khí chính là ngũ hành Thuỷ khí biến dị, chính hợp ý ta vậy!
Nói rồi hai tay chắp vào nhau, từ trong hư không một đạo dải nước ầm ầm chảy ra, thế nặng tựa ngàn cân. Rất nhanh nó liền ngưng tụ lại thành một thuỷ cầu, ngự tọa sau lưng Long Kiệt.
Thái Huy giật mình, bất giác hô lên:
- Là Huyền Nguyên Trọng Thuỷ!?
Nguyên Phục từng đọc qua Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận, có nghe về loại Thần Thuỷ này.
Huyền Nguyên Trọng Thuỷ, chính là được thiên địa ngưng tụ mà thành. Mỗi khi đại năng tu sĩ độ kiếp, kiếp vân kéo đến làm mưa. Cứ sau mỗi trận độ kiếp ấy, trong đám mây sẽ ngưng tụ ra một giọt nước.
Nước này màu xanh trông như biển, một giọt mà nặng tựa ngàn cân. Ẩn chứa đại đạo linh khí, đốt không thể bay hơi, lạnh không thể đóng băng.
Mặc dù nghe lợi hại là thế, nhưng ngoài việc lấy ra đè người, một chút tác dụng cũng không có.