Hệ thống này, ta không cần!
—
Đối diện một kẻ lõi đời như Tống Quân. Hai người, một tên Luyện Thể không am hiểu đấu pháp, một người thì bị thương. Nói nhân hòa cũng chỉ là tượng trưng cho có mà thôi, phần thắng của hai người còn chưa được một nửa.
Binh pháp có dạy, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Không chút do dự. Nguyên Phục vung thương đánh một đòn câu giờ. Thân hình quay phắt lại, thi triển Hóa Địa Vi Kinh mà chạy đi thiệt nhanh. Môn bộ pháp này dẫm lên không trung tựa như là đi trên đất bằng, so sánh độn pháp của Luyện Khí tu sĩ không kém cạnh bao nhiêu.
Tiếng gió ù ù lướt qua bên tai, bị Nguyên Phục ôm ở trong ngực nữ tu sĩ sắc mặt trắng bệch, cấp tốc lấy ra đan dược ăn vào.
Vào thời khắc này, Tống Quân phía sau cũng đã truy sát nút tới, mang theo tiếng nói đầy trêu tức:
- Hay cho một cái đệ tử Ma Đạo, lại dám liên thủ cùng chính đạo Lưu Thủy Kiếm Tông. Không sợ người đời chê cười hay sao? Còn nữa, Quỳnh Nga tiên tử thân là chính đạo một thành viên, sao lại tay ôm mày ấp với Ma Đạo như thế? Ta còn tưởng ngươi là nữ tử cương liệt lắm đâu? Thật khiến người ta thất vọng.
Nguyên Phục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục mang theo nữ kiếm tu này trốn chạy. Nhưng trong lòng chẳng hiểu từ bao giờ đã nổi lên một cỗ lửa giận vô hình, thậm chí trong tâm trí hắn ngay bây giờ còn muốn quay lại dùng phóng lợn xiên cho Tống Quân vài nhát.
Nữ tử kiếm tu kia tên là Quỳnh Nga, sau khi nàng toàn lực vận chuyển công pháp hóa giải dược lực, trong chốc lát sắc mặt rốt cục trở nên hồng nhuận lại như thường. Bất quá khi nghe những lời của Tống Quân, ánh mắt cũng không giấu nổi tức giận.
Hai bên một trước một sau truy đuổi hồi lâu cũng đã tới sát tòa băng sơn, chỉ thấy phía dưới núi dựng lên đấy một Ngục Tháp. Phương viên quanh Ngục Tháp đó mấy dặm được bao phủ bởi một tòa trận pháp.
Trong Luyện Ngục không cấm tranh đấu, nhưng ở Ngục Tháp lại cấm sử dụng pháp thuật. Nếu như ba người gia nhập vào trong đó, Nguyên Phục là luyện thể tu dựa vào công phu bình thường cũng đủ sức áp chế Tống Quân.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức chỉ và trận pháp, đối Nguyên Phục nói:
- Qua bên kia!
Nguyên Phục không do dự, lập tức hướng nàng chỉ phương hướng bay đi.
Hai bên cảnh vật nhanh chóng lướt qua.
Tống Quân mắt thấy hai người sắp nhập trận pháp thời điểm, rốt cục nhịn không được ngón tay chụm lại thành chỉ, quát lớn:
- Tụi bay chạy đi đâu? Xem của ta, Băng Phong Thiên Lý đây!
Từ ngón tay của Tống Quân, một đường ánh sáng màu xanh bắn nhanh ra như điện. Không khí xung quanh bị đèn ép đến nỗi khiến người ta tức ngực khó thở. Cái gọi là nhất chỉ định càn khôn không khác gì thế này!
Giây lát luồng pháp lực kia bắn tới, quanh đó hiển hiện lên từng tia băng tinh sáng rực, hiển hóa thành ngọn lửa màu xanh lam, toát ra khí tức lạnh buốt nhào về phía Nguyên Phục.
Đây là chiêu thức định hình nên danh tiếng của Tống Quân, lấy một loại dị hỏa tên là Hàn Băng Chân Hỏa thi triển ra. Tạo thành băng hệ lĩnh vực, mặc dù so với lĩnh vực của Nguyên Anh tu sĩ chỉ là hàng fake. Nhưng uy lực cũng không thể coi thường.
Nguyên Phục hai mày nhíu lại, lĩnh vực của Tống Quân lan ra quá nhanh. Nếu không có người ở lại đoạn hậu, thì hắn cùng cái này Quỳnh Nga tiên tử chưa kịp vào trong trận pháp của Ngục Tháp thì đã đóng thành băng điêu rồi.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Nguyên Phục dùng lực túm lấy Quỳnh Nga rồi hướng Ngục Tháp ném đi.
Đồng thời, hắn quay phắt lại thật nhanh, trường thương trong tay múa lên vun vút. Từ mũi thương lấp lóe lên ánh sáng kỳ dị. Đấy chính là Hoành Quán Bát Phương thương pháp, được gia trì thêm hỏa hệ linh lực. Từ khi Bát Môn Ma Công chuyển thành Bát Môn Nhập Hóa Diễn Ma Công thì trong cơ thể hắn chứa đựng cả chín loại linh lực. Đủ để biến hóa trong đấu pháp cực kỳ linh hoạt.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, băng hệ lĩnh vực của Tống Quân quá OP, nếu như dùng hỏa hệ linh lực cũng khó bề khắc chế. Nếu đã thế, lấy công bù thủ là phương án khả dĩ nhất. Nguyên Phục cắn răng, quát nhẹ:
- Lục Môn. Khai!
Tiếng quát vừa dứt, sáu luồng chân khí kỳ dị đang xoay quanh đan điền đột nhiên vận chuyển, nhanh chóng chạy khắp kinh mạch toàn thân. Một luồng lực lượng vô hình trong cơ thể hắn dâng lên cuộn trào.
Tống Quân thấy quanh người Nguyên Phục nổi lên làn khói đen, bất giác hoảng kinh:
- Ngươi… ngươi tu hành là Bát Môn Ma Công!
Nguyên Phục không đáp, bởi tâm trí hắn đã bị bao phủ bởi cơn cuồng nộ. Áp lực khi mở Lục Môn quá nặng, với tu vi Khí cảnh hiện tại còn không duy trì được.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục giải khai Lục Môn sức chiến đấu đã có thể so với Nguyên Anh kỳ thông thường. Huống hồ chỉ là cái Kết Đan Tống Quân? Nhưng lực cản từ Băng Phong Thiên Lý làm giảm nhịp tấn công của hắn. Hai người ở trên không trung vờn nhau như mèo với chuột. Ngươi đâm ta một thương, ta trả ngươi một kiếm. Giây lát, hai người trên thân thương thế ngày một gia tăng, chỉ có điều Nguyên Phục luyện thể, chút vết thương này đối với hắn còn chưa tạo nổi vấn đề.
Chỉ riêng Tống Quân là hơi thảm. Gã thân là thiên tài của Thiên Sinh giáo nhiều thế hệ qua, làm sao chịu nổi cơn giận này. Gã rú lên một tiếng, rút từ trong túi trữ vật ra hai viên bi, quẳng lên không trung rồi quát:
- Mi giỏi lắm, thử coi Tử Mẫu Vô Cực Đảm của ta đây này.
Dứt lời, gã bấm niệm pháp chú, ngón tay chỉ thẳng vào Nguyên Phục rồi quát: “Pháp!” một tiếng lớn.
Hai viên bi ấy một to một nhỏ, viên lớn gọi là Mẫu, viên nhỏ hơn quay xung quanh gọi là Tử. Bằng một tốc độ đáng kinh ngạc, Tử Đảm vòng quanh Mẫu Đảm tạo nên một vùng không gian quỷ dị bao trùm lấy Nguyên Phục.
Nên biết rằng, nhiệt độ là thước đo sự chuyển động của phân tử, nhóm phân tử chuyển động càng nhiều thì nhiệt độ chung càng cao. Độ 0 tuyệt đối là điểm mà mọi chuyển động phân tử đều dừng lại. Hai viên Tử Mẫu Vô Cực Đảm xoáy tít trên không, tạo lên một luồng từ trường, khiến các phân tử trong không khí ngừng di chuyển, cũng vì thế mà tạo nên môi trường độ 0 tuyệt đối. (- 273,15 độ C)
Nhưng đấy là kiến thức của thời hiện đại, chứ Tống Quân còn không biết tới điều này.
Nguyên Phục mới đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng khi nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh lẽo dị thường. Toàn thân được Bát Môn Nhập Hóa Diễn Ma Công cường hóa cũng không chịu nổi, bắt đầu nổi lên từng tầng sương lạnh.
Cái pháp khí Tử Mẫu Vô Cực Đảm này thật là ghê gớm!
Tống Quân đừng bên ngoài kết giới cười ha hả, nói:
- Không nghĩ kẻ thấp hèn như ngươi lại khiến ta phải vận dụng pháp khí này. Có chết cũng không có gì đáng tiếc.
Nguyên Phục không tin, sử Kích Kỳ Hậu ném thương về trước. Nhưng trường thương vừa rời tay thì dừng lại trên không trung, kêu răng rắc mấy tiếng rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Hắn trong bụng hoảng thành một đoàn, vội vắt óc lên nghĩ.
Độ 0 tuyệt đối là lúc các phân tử ngừng di chuyển, nếu như hắn cưỡng ép bắt các hạt phân tử này di chuyển đâu? Trong đầu suy nghĩ rất nhanh, Nguyên Phục cuối cùng cũng tìm ra một phương án, đấy là dùng lôi điện kích thích hạt phân tử.
Hồi trước khi Cửu Chuyển Kết Đan, hắn hấp thụ không ít Tử Tiêu Thần Lôi, vẫn còn lưu giữ trong đan điền. Đang suy nghĩ không biết lợi dụng nó như thế nào thì lại gặp đúng dịp này. Thật là, trời không tuyệt đường người.
Nguyên Phục suy nghĩ rất nhanh, cũng nhanh như hành động của hắn vậy. Một luồng Tử Tiêu Thần Lôi giấu trong đan điền được vận chuyển ra bên ngoài cơ thể. Lấy Nguyên Phục làm trung tâm, từng tia lôi điện màu tím như mạng nhện tràn lan ra xung quanh.
Nguyên Phục vốn là người hiện đại, nhưng người hiện đại ở một thế giới không có khoa học công nghệ cũng không phải là đấng toàn năng. Bởi có những thứ mà đến cả hắn ở kiếp trước cũng không hề tiếp xúc tới được.
Quá trình Nguyên Phục giải phóng Tử Tiêu Thần Lôi, va chạm với môi trường tĩnh của các hạt phân tử đã tạo nên phản ứng Phân Hạch.
Đây chính là phản ứng tạo nên thương hiệu của Bom Hạt Nhân!
Chỉ nghe “Bùm!” một tiếng nổ lớn.
Một cột mây nấm khổng lồ xuất hiện giữa Luyện Ngục Băng Giá, năng lượng từ vụ nổ bắn ra quét sạch mọi thứ trên đường nó đi qua.
Ở vùng ngoài không gian Luyện Ngục, một lão giả đang ngồi thiền trong hư không bỗng dưng mở mắt. Ánh nhìn của lão dường như xuyên thẳng không gian chiếu tới tận Luyện Ngục. Giây lát chứng kiến mọi chuyện, lão giả không khỏi chắt lưỡi, nhủ thầm:
- Tiểu bối thời kỳ này đấu pháp đã ghê gớm như thế rồi sao? Chậc chậc, một chiêu này so với Nguyên Anh tu sĩ một kích chỉ có hơn chứ không kém. Đáng tiếc, Luyện Ngục Băng Giá sau lần thi này phải bảo trì mấy trăm năm mới có cơ may khôi phục được.
Nói vừa dứt câu, lão phẩy tay một cái. Tòa trận pháp dưới chân băng sơn sắp bị khí lãng cuốn bay bỗng dưng bị một bàn tay khổng lồ từ trong hư không mọc ra che chắn lại. Sóng năng lượng từ vụ nổ tràn qua cũng không tài nào xê xích nổi.
Nguyên Phục may mắn khi vừa thấy không ổn, liền ngay mở cả tám cổng Bát Môn. Bằng một tốc độ đáng kinh ngạc, nhanh như chớp lao vào trận pháp mới tránh khỏi một kiếp.
Giây phút khói bụi tan đi, cả tòa Luyện Ngục Băng giá trở thành một chốn đồng không mông quạnh. Băng tuyết bị thổi bay hết, để lộ mặt đất màu vàng sẫm trơ trọi.
Bàn tay khổng lồ kia cũng biến mất, lão giả trong hư không thở phào một hơi. Nhưng khi đưa bàn tay lên xem xét thì không khỏi ngạc nhiên, lẩm bẩm:
- Cái này, còn có thể ăn mòn sinh mệnh lực?
—
Bên trong trận pháp.
Một dãy phố dài bỗng nhiên hiện lên trước mặt Nguyên Phục. Vì trận pháp này ngăn chặn người ngoài nhòm ngó, bên trong cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Bởi vì vừa nãy thấy không gian vặn vẹo có vẻ không ổn. nên hắn liền vắt chân lên cổ mà chạy, thành thử cũng không biết vụ nổ kia có hay không ảnh hưởng quá lớn.
Tạm thời vứt những chuyện kia ra khỏi đầu, hắn bây giờ nghi hoặc một chuyện khác. Chính là trong Ngục Tháp còn có quang cảnh như thế này? Chỉ thấy đây là một dãy phố dài, hai bên cửa hàng trưng bày đồ ăn thức uống thơm nức. Nhưng điều kỳ lạ là quanh đây không có bóng một ai.