Hệ thống này, ta không cần!
—
Nói về Ngọc Thiên Cuồng, vốn là một trưởng lão của Thiên Ma Cốc.
Hơn một ngàn năm trước, sư đệ của y Ngọc Tinh Hà dẫn theo một số đệ tử Thiên Ma Cốc ra ngoài lịch luyện. Thời điểm này Ma Đạo cùng Chính Đạo chưa đối chọi đến mức gắt gao ngươi sống ta chết như bây giờ. Nên địa điểm đám người du lịch cũng không hạn chế mà tới địa phận Đại Uy hoàng triều.
Bất quá, cái tính hiếu sát của đệ tử Ma Đạo đời trước hay đời sau đều cùng một dạng. Lần lịch luyện ấy, một gã Sinh Đạo môn đệ trong cơn đói khát không kìm được, liền làm thịt Hỏa Long Vệ của Đại Uy. Theo đúng nghĩa đen!
Ngọc Tinh Hà đối với chuyện này cũng không để ý lắm, chỉ trách phạt đôi ba câu rồi cũng cho qua.
Nhưng cũng vì quyết định này mà dẫn tới một loạt rắc rối phía sau, hết Hỏa Long Vệ rồi tới Thanh Lang Vệ, Hắc Báo Vệ… không ngừng truy sát tới. Đại Uy nổi danh trong tu tiên giới không phải vì vũ lực tuyệt đối, mà là ở khả năng phối hợp. Năm tên vệ quân lập ra trận pháp đủ sức cự lại một tôn Kim Đan Kỳ.
Ngọc Tinh Hà tuy tu vi có cao, nhưng một con hổ không địch lại bầy sói. Cứ giết chết một tốp thì lại có một tốp khác đuổi tới. Phải cho tới khi Chỉ Huy Sứ Vệ Hoàng Ty - Vô Cực Quyết cầm theo Vệ Quân Ấn Tín truy sát tới, phối hợp cùng năm tên Vệ Hoàng Ty khác bày ra trận đồ vây kín. Ngọc Tinh Hà bị vây đánh mấy ngày liền, cho dù là Luyện Thể tu cũng phải tinh bì lực tẫn. Thời gian hiện không cho phép gã xếp bằng hồi phục, đành cắn răng đánh chết đệ tử theo cùng rồi thôn phệ linh lực. Quả là đúng với lá: Ma Môn Tình Bất Đồng Tâm đó vậy!
Ngọc Tinh Hà cũng vì dứt khoát như vậy mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lợi dụng sơ hở một chiêu đánh chết tươi Vô Cực Quyết.
Tưởng chừng như mọi chuyện dừng lại ở đây là xong, thì trùng hợp thay Vô Cực Huyền cha của Vô Cực Quyết vừa lúc đuổi kịp tới. Thấy con mình chết dưới tay Ma Môn, Vô Cực Huyền nổi giận lôi đình, sử ra Đông Cực Ấn Tín, kết hợp quân hồn. Chỉ trong nháy mắt sức mạnh đã đột phá tới Nguyên Anh cực hạn.
Ngọc Tinh Hà biết mình không địch lại đối phương, lại không muốn nhục nhã chết dưới tay Ngụy Đạo. Liền tụ linh lực toàn thân tự bạo.
Tiếng nổ ầm trời, khiến mặt đất dậy sóng. Tiếng vang réo tới tận Đại Uy hoàng thành. Thanh thế kiểu này khiến tu sĩ khắp bốn phương đều chú ý tới. Vô Cực Huyền may mắn tránh được vụ nổ, nhưng thương thế trên người cũng không khá khẩm tý nào.
Mọi chuyện tiếp theo cũng không khác so với ván bài vừa rồi của Nguyên Phục cùng lão già kia là bao nhiêu.
Tiếng nổ vừa dứt, Vô Cực Thừa Phong đã độn không phi hành tới, chỉ trong chớp mắt đã đứng sát bên cạnh Vô Cực Huyền.
Đồng thời, Ngọc Thiên Cuồng cảm nhận được hồn đăng đệ đệ mình dập tắt, lại nghe phía Đại Uy có tiếng nổ rung trời. Trong bụng hoảng thành một đoàn, cũng độn không bắn tới rất mau.
Giây lát hai người kia chạm mặt nhau, chính là một cuộc sinh tử đại chiến.
Mặc dù cả hai đều cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cao thủ ngang tầm như họ giao đấu cốt ở thiên thời địa lợi. Trong khu vực Đại Uy, Vô Cực Thừa Phong cầm theo Thái Úy Ấn Tín chính là bất khả chiến bại. Nhưng vì thế mà muốn giết Ngọc Thiên Cuồng cũng không phải muốn là được..
Cuối cùng, Vô Cực Thừa Phong dựa vào tài uốn ba tấc lưỡi của mình, khiến đối thủ nao núng. Chỉ trong một thoáng chốc ngắn ngủi đấy thôi, Vô Cực Thừa Phong hấp thụ quân hồn của mấy mươi vạn binh sĩ tấn thăng lên Hóa Thần Kỳ. Mặc dù cách làm này khiến lão về sau vô pháp tiến thêm bước nào nữa, nhưng thù này không báo. Thật khiến danh tiếng Vô Cực thế gia lâm vào vũng bùn lầy.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, lại khác với diễn biến của trận duel vừa rồi. Ngọc Thiên Cuồng biết mình địch không lại đối phương. Nhưng lòng tự tôn quá nặng, đến nỗi kết quả là bị Vô Cực Thừa Phong bắt sống, phong bế một thân tu vi. Rồi nhét vào chỗ này Ngục Tháp.
—
Chỉ qua một ván bài vừa rồi, câu chuyện hơn một ngàn năm trước không cần kể Nguyên Phục cũng đã lờ mờ đoán ra được.
Chỉ thấy lúc này, lão già kia chặn miệng hắn lại, ngửa mặt lên rồi cười thảm, nói:
- Chạy Nhanh Hơn Chó ư!? Chạy thì thù giết đệ của ta ai báo?
Nguyên Phục lắc đầu phản bác:
- Kẻ mà tiền bối phải đối đầu, tu vi cao hơn gấp mấy lần. Có tử chiến thì phần thắng cũng không có là bao. Hơn nữa, chẳng phải tiền bối cũng đã có ý đó rồi hay sao? Lá bài Chạy Nhanh Hơn Chó, miễn nhiễm một lần công kích của đối thủ, ấy là tiền bối trong lòng đã nắm chắc có thể chạy thoát. Tiếp theo triệu hồi ra một lá môi trường, ý của tiền bối là muốn dụ đối phương vào lãnh địa của Ma Cốc rồi mới phản kích. Ta nói như thế có đúng hay không?
Lão già ánh mắt ngước nhìn Nguyên Phục, lát sau không khỏi cảm khái, nói:
- Ngươi đoán không sai. Ta ở trong này hơn một ngàn năm, không thể tu luyện được nên nghĩ ra trò chơi này. Âu cũng là tìm cách đánh bại Vô Cực Thừa Phong đó vậy. Không chỉ có thế, bằng lịch duyệt cả một đời, ta cũng tạo nên vô số lá bài ẩn chứa thông tin Cửu Đại Thế lực. Chỉ trong một ván bài, có thể phán đoán thắng thua một trận chiến ngoài thực tế.
Nguyên Phục hỏi:
- Vậy tiền bối đã tìm được chưa?
Lão già nói:
- Ngươi thấy đấy, vào tình thế như của ta. Lá bài Chạy Nhanh Như Chó chính là lựa chọn duy nhất có phần thắng. Không thể tưởng tượng nổi, một lá Hóa Thần lại thua bởi một lá tầm thường như thế. Chỉ trách ta lúc đấy máu nóng lên não, không biết suy nghĩ cái gì nữa.
Nói rồi lão đứng dậy đi sâu vào trong động, lát sau cầm ra một huy chương cùng một quyển trục ném sang cho Phục, chỉ nghe lão nói:
- Ngươi tu là Bát Môn Ma Công, cũng nên cẩn thận môn công pháp này.
Nguyên Phục nghe xong thì giật mình, lão già này biết công pháp hắn tu luyện?
Lão già bật cười, nói:
- Ngươi quên rằng ta cũng là Luyện Thể tu sĩ? Mà luyện lại cũng là Bát Môn Ma Công? Từ lúc nhìn thấy ngươi thì ta đã biết rồi, hơn nữa cách ngươi chơi bài rất tà tính. Sẵn sàng hiến tế quân bài không do dự, tác phong như thế chỉ có Ma Môn đệ tử mới có.
Nguyên Phục bấy giờ mới hiểu, vội đứng dậy làm lễ, nói:
- Đệ tử đời thứ ba ngàn lẻ một, Nguyên Phục. Cung kính vái chào Trưởng Lão.
Lão giả thở dài, nói:
- Ngươi là đệ tử xuất sắc nhất mà ta từng thấy, cốt linh không cao tu luyện Bát Môn Ma Công tới cảnh giới này rồi. Chỉ có điều, nhanh quá cũng không phải là việc gì tốt. Ma công sở dĩ gọi là ma công không phải do nó tu luyện nhanh chóng, mà ở tác dụng phụ.
Nguyên Phục trong bụng sợ hãi, vội hỏi:
- Không biết tác dụng phụ của Bát Môn Ma Công là gì?
Lão già đáp:
- Môn ma công này ảnh hưởng rất lớn tới tâm trí người tu luyện, khiến họ hay nóng giận dẫn tới cuồng bạo. Tu vi càng cao, ảnh hưởng lại càng lớn. Cho tới một lúc nào đó, tâm trí ngươi chỉ còn lại chém giết. Ấy gọi là nhập ma!
Nói rồi lão liếc hắn một cái, lại tiếp:
- Chỉ bất quá, ngươi không biết được cơ duyên gì lăn lộn được vào Cẩm Y Vệ. Lão tặc tử Lý Hoàn kia có một môn chú thuật, gọi cái gì mà “Thất Tình Hỗn Nguyên Tán" có thể áp chết tác dụng phụ này. Cũng coi như ngươi mệnh số lớn.
Nóng giận? Cuồng bạo? Chả trách đợt này hắn tâm trí cứ cảm giác không thông thuận, dễ nổi nóng.
Nguyên Phục vừa mừng lại vừa sợ, mừng là là Thất Tình Hỗn Nguyên Tán kia có thể áp chế tác dụng phụ. Sợ là nếu như mình giải đi chú thuật ấy, có khi nào tâm trí lại trở nên cuồng bạo hay không? Rồi thì không giải vậy cậu nhỏ liền không có?
Lão già kia chỉ chỉ cuốn trục lúc nãy rồi nói:
- Thể tu từ trước tới nay công pháp ít ỏi, cả Thiên Ma Cốc chúng ta cũng chỉ có duy nhất môn Bát Môn Ma Công này. Ta ở trong này ngàn năm, cũng tìm mấy phương án loại bỏ tác dụng phụ đều ghi ở trong cuốn trục này. Ngươi cầm lấy xem xét, coi như phần thưởng cho ván bài vừa rồi.
Nguyên Phục đối với tình thế hiểm nghèo của mình, cũng không khách khí. Thu lấy quyển trục cùng huy chương vào túi, xong nói:
- Nếu đã xong, vãn bối xin cáo lui trước. Chuyện trưởng lão bị giam cầm ở đây, ta sẽ cấp báo lên Ma Cốc. Xin tiền bối hãy chịu khó đợi thêm một khoảng thời gian sẽ có cao thủ tới cứu.
Lão giả cười khẩy một cái, nói:
- Cứu? Nếu cứu được thì ta đã không phải ở chỗ địa ngục này hơn một ngàn năm. Ngươi bây giờ muốn tìm huy chương tiếp theo thì mau đi đi. Cách đây về hướng bắc năm trăm dặm là Luyện Ngục Băng Giá, ở đấy có một tòa Ngục Tháp giam giữ một tên Nguyên Anh tu sĩ chính đạo. Nếu lấy huy chương thì chỗ đó là tốt nhất.
Nguyên Phục toan hỏi thêm thì bỗng dưng một luồng kình lực vô hình đẩy hắn bay ra ngoài. Tiếp theo nghe ầm ầm mấy tiếng, cả tòa Ngục Tháp chuyển động không ngừng, từng khối từng khối bắt đầu xếp chồng lên nhau rồi từ từ chìm xuống. Tới khi toàn bộ quang cảnh xung quanh trống vắng, chỉ dư lại cánh đồng cỏ thép kia nữa mới thôi.
Luyện Ngục không gian này quả nhiên nơi nơi quỷ dị. Hắn hướng chỗ vừa rồi cúi người vái một vái, xong xuôi mới quay người rời khỏi.
Nguyên Phục theo như lời chỉ dẫn, soi bản đồ rồi nhằm hướng Bắc mà chạy nước đại. Năm trăm dặm đường đối với tu sĩ phi hành thì chỉ trong chớp mắt, nhưng vì tiết kiệm linh lực nên phải mất thêm hai ngày hắn mới tới Luyện Ngục Băng Giá.
Ở đây hoàn cảnh khác hẳn Luyện Ngục Sắt Thép, toàn bộ không gian là một mảnh tuyết trắng. Từng cơn gió lạnh thổi tới buốt xương, như muốn cắt da cắt thịt. Nếu không có linh lực quang tráo, cho dù là tu sĩ bước vào đây cũng chịu không nổi.