Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 37: Thanh Vân.



Hệ thống này, ta không cần!



Thời gian đã điểm, thị nữ thu hết giấy bút lại. Rồi gom thành một tập đưa đi mất.

Nguyên Phục cùng hai người Vô Cực Kiếm, Lý Hiền ngồi thản nhiên uống rượu. Đối với hắn mà nói, được mời vào trong hay không, không quan trọng. Hắn có thời gian năm tháng để điều tra, mà nơi đây cũng chỉ là trong giây lát tâm huyết dâng trào muốn đi xem thử mà thôi. Nếu thật sự không được lại thử cách khác.

Nhưng nhìn sang bên cạnh Vô Cực Kiếm, trông gã có vẻ như rất mong đợi. Không chỉ mình gã, mà đa số người trong này đều thế.

Cái này Thanh Vân có sức hút như vậy?

Rất nhanh, thị nữ đã mang một tờ giấy đứng ra giữa bục. Ai nấy đều không tự chủ đem ánh mắt nhìn lên.

Vô Cực Kiếm bất chợt cười nói:

- Thanh Vân cô nương rất thích nam tử có học thức.

Nguyên Phục không hiểu, hỏi:

- Thì sao?

Vô Cực Kiếm tự tin nói:

- Ta mất ba năm chạy theo Quốc Sử Viện học văn thải. Chính là đợi dịp này, trổ tài trước mắt mỹ nhân.

Nói rồi cười khẩy một tiếng, ánh mắt liếc Nguyên Phục tỏ vẻ đắc chí:

- Nói Quốc Sử Viện ngươi chắc biết? Thiên hạ văn học mười đấu, Quốc Sử Viện chiếm tám thành.

Nguyên Phục nghe xong thật cạn lời, tâm phục khẩu phục ý chí của gã. Thằng này là cái Simp chúa a!

Bất quá kết quả tiếp theo có lẽ sẽ khiến gã thất vọng. Nếu không ngoài Nguyên Phục dự đoán, việc Thanh Vân show bức hoạ kia ra cùng cuộc thi làm thơ. Chỉ có ai nhìn được thứ mà hợp ý Thanh Vân mới được mời vào.

Nhìn cô nương này dáng vẻ tao nhã, chắc là không thích dùng kiếm múa may. Cơ hội thắng của Vô Cực Kiếm chỉ tầm 30%. Thơ hay là một lợi thế, nhưng quan trọng nhất vẫn phải hợp ý người đọc.

Thị nữ cầm tờ giấy ra giữa bục, cầm lên hô lớn:

- Bài thơ đoạt giải lần này không có tên đề tựa, tiểu nữ xin đọc mọi người cùng nghe.

Nói rồi cất giọng đọc bài thơ ấy lên.

Nguyên Phục mới đầu còn không để ý, nhưng được một hồi thì bỗng dưng ngẩn người. Mẹ nó! Sao bài thơ này hao hao giống hắn viết vậy ta?

Quả nhiên, thị nữ đọc xong bài thơ chỉ tay vào Nguyên Phục, nói:

- Tác giả bài thơ trên là vị khách quý này đây!

Toàn trường ồ lên đầy kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc không phải vì bài thơ quá đỗi xuất sắc hay gì. Mà kinh ngạc ở đây là một cái Cẩm Y Vệ vậy mà được Thanh Vân chú ý đến?

Không đúng, ngươi là Cẩm Y Vệ còn đi chơi thanh lâu? Của quý còn?

Chén rượu theo Vô Cực Kiếm trong tay trượt xuống, loảng xoảng một tiếng rơi xuống tại mặt bàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn xem Nguyên Phục:

- Nói chính là ngươi?

Nguyên Phục ngẩn người, trầm tư một lát, chậm rãi nói:

- Nếu như tai ta không điếc, hẳn là ta.

Vô Cực Kiếm mặt mo đỏ ửng, vừa rồi gã còn khoe khoang mình đi học Quốc Sử Viện đâu? Bây giờ chưa đến mấy phút đã bị vả mặt rồi? Đau a… Rát a… Cái này thực chất cũng không phải do thơ gã không hay. Mà căn bản là do Thanh Vân không thích. Nguyên Phục đứng dậy, mỉm cười ôm quyền làm lễ với những người xung quanh.

Chợt nghe Vô Cực Kiếm thanh âm truyền tới bên tai:

“Huynh đài nên cẩn thận người sau lưng!”

Nguyên Phục bất giác rùng mình, ánh mắt không tự chủ được liếc về sau. Quả nhiên, cảm giác từ khi gặp Cẩm Vân đến giờ của hắn không hề sai. Có kẻ bám đuôi hắn, mà thủ đoạn lại cực kỳ cao minh.

Chỉ nghe, Vô Cực Kiếm truyền âm nói tiếp:

“Chớ nhìn, là sát thủ của Ảnh Tộc. Tu vi Nguyên Anh.”

Nguyên Phục lần đầu nghe tới Ảnh Tộc này, trong bụng không khỏi bối rối, vội truyền âm nói:

“Xin công tử niệm tình tại hạ mời khách, chỉ giáo cho làm cách nào loại bỏ tên sát thủ này?”

Vô Cực Kiếm đáp:

“Không có đối sách, hắn Nguyên Anh. Ta mới chỉ Kim Đan. Ngươi bị hắn nhập bóng mà không hay biết, hiển nhiên tu vi cũng không bằng. Hai đánh một cũng chẳng có cơ may thắng được. Cứ giả vờ như không biết, rời khỏi đây gặp ta ở Phủ Nguyên Soái. Ắt có cách phá giải, giúp ngươi một bận. Bất quá…”

Nguyên Phục biết y chuẩn bị ra điều kiện, chỉ là một cái chỗ ngồi. Không đáng y phải mạo hiểm giúp mình như vậy, bèn nói:

“Công tử cứ nói, tại hạ nếu làm được sẽ cố hết sức.”

Vô Cực Kiếm mỉm cười, nói:

“Chuyện không có gì to tát, lát gặp Thanh Vân cô nương, ngươi xin giúp ta chữ ký là đủ.”

Nguyên Phục: “???”

Mẹ nó! Quanh đi quẩn lại, vẫn là cái Simp chúa a! Hắn không còn cách nào khác, đành âm thầm gật đầu đồng ý.

Trong lúc hai người truyền âm, thị nữ kia bước đến gần, ánh mắt tỏ vẻ cung kính, nhẹ nhàng dâng lên một khay trống, ôn tồn nói:

-Khách quý có món quà nào muốn tặng Thanh Vân cô nương sao?

Nguyên Phục ngớ người, còn có tặng quà? Ta có cái chuỳ a. Tặng được không?

Tuy nghĩ vậy, nhưng làm người cũng phải có trước có sau. Nguyên Phục ngẫm nghĩ một hồi, lấy từ trên bàn một quá táo, mỉm cười nói:

- Ta muốn cho Thanh Vân cô nương một cái quả táo, hi vọng nàng có thể ưa thích."

Mọi người kinh ngạc.

Quả táo?

Người khác đều là đưa nào là của lạ vật hiếm, không thì cũng linh thạch các loại… ngươi vậy mà nói đưa quả táo, tên nghèo kiết xác!

Nguyên Phục khinh thường hừ lạnh, các ngươi biết quả táo có ý nghĩa như thế nào a? Bước tiến của nhân loại, khai sáng đầu óc của nhà khoa học, biểu tượng của ngành công nghiệp điện thoại… Cái nào mà không có bóng dáng của quả táo trong đó? Lũ thiển cận!

Thị nữ kia cũng chẳng thèm quan tâm đối phương đưa cái gì, chẳng qua là hơi nghi hoặc một chút mà thôi. Đoạn nói:

- Khách quý, mời đi theo ta, Thanh Vân cô nương đã chờ ngài trên tầng.

Trước ánh mắt hâm mộ của bao nhiêu người, Nguyên Phục theo chân thị nữ rời khỏi, đi lên tầng sáu. Phía trên này bày bố tinh mỹ cực kỳ, rèm treo che khuất, hoa thơm tươi mát, quả là chốn khuê phòng mỹ nhân.

Nguyên Phục thẫn thờ, nhưng rất nhanh đã bị một mùi thơm thoảng tới đánh tỉnh lại. Trước mặt hắn là Thanh Vân đã bận một bộ quần áo khác. Một màu xanh ngọc bích, làm toát lên vẻ tươi mát của thiếu nữ đôi mươi. Đến cả Nguyên Phục kiếp trước thấy bao nhiêu người mẫu, lúc này cũng không khỏi ngẩn người.

Chỉ nghe thị nữ bước tới bưng lên khay đồ, cẩn trọng nói:

- Thưa tiểu thư, đây là món đồ mà vị khách quý kia tặng.

Thanh Vân thấy trong khay đựng một quả táo, không khỏi bật cười. Người khác vì muốn gặp nàng, vật hiếm của báu, ức viên linh thạch mà còn cảm thấy ngại. Đây đằng này lại tặng một quả táo? Bất quá, không biết vì sao Thanh Vân không hề thấy phản cảm với món quà này, mà ngược lại thích thú vô cùng.

Nguyên Phục mặt đỏ lên vì ngượng. Làm sao? Tặng táo có Ý kiến? Ý kiến lên phường nha!

Thanh Vân nhịn cười, nhẹ nhàng nói:

- Công tử học thức uyên bác, có thể hay không giải thích cho tiểu nữ. Công tử tặng quả táo này có ẩn ý gì?

Ẩn ý? Có cái chuỳ ẩn ý.

Nơron thần kinh của Nguyên Phục chạy lướt qua rất nhanh, cuối cùng hắn cầm lấy quả táo, thả rơi cái bịch xuống đất. Trước ánh mắt nghi hoặc của Thanh Vân cùng tỳ nữ. Nguyên Phục hỏi:

- Cô nương có biết vì sao quả táo này lại rơi thẳng xuống đất, thay vì đi ngang hoặc bay ngược lên hay không?

Thanh Vân ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu nói:

- Cái này tưởng chừng như đơn giản ai ai cũng biết, nhưng muốn giải thích lại không biết bắt nguồn từ đâu. Tiểu nữ kiến thức có hạn, không biết là vì nguyên do gì.

Nguyên Phục cúi xuống nhặt quả táo, từ tốn nói:

- Tương truyền rằng, từ rất lâu về trước có một nhà học giả từng ngồi dưới gốc cây táo. Rồi tới ngày nọ, một quả táo không may rơi trúng đầu ông ta. Điều này khiến người ấy đặt một câu hỏi: Tại sao quả táo lại rơi xuống, thay vì đi ngang hoặc bay ngược lên?

Thanh Vân cùng tỳ nữ nghe kể rất say sưa, chỉ nghe Nguyên Phục lại nói tiếp:

- Câu hỏi ấy khiến nhà học giả kia chìm vào suy tưởng. Để trả lời cho câu hỏi này, ông ta đã nghiên cứu bất kể ngày đêm. Để cuối cùng đưa ra một kết luận: Mọi vật trong vũ trụ đều hút nhau với một lực, được gọi là lực hấp dẫn. Lực hấp dẫn là lực tác dụng từ xa, qua khoảng không gian giữa các vật. Từ đó định nghĩa cho người biết tới một khái niệm mới về từ trường!

Nói rồi, hắn giơ quả táo trong tay ra, tiếp:

- Vậy cô nương thấy quả táo này có hay không có ý nghĩa?

Thanh Vân cùng tỳ nữ hai người ngẩn cả ra, tựa như đi lạc trong sương mù. Nghe Nguyên Phục giải thích lúc đầu thì hiểu, nhưng sau nghĩ lại, phát hiện ra mình nghe chẳng hiểu gì. Thanh Vân chợt hỏi:

- Không biết nhà học giả ấy tên là gì? Tiểu nữ thiển cận, chưa từng nghe nói tới.

Nguyên Phục vuốt cằm, đáp:

- Vị học giả ấy tên là Isaac Newton.

Thanh Vân: “???”

Thị nữ: “???”

Bất quá, Cái tên sao cứ nghe quái quái kiểu gì.

Nguyên Phục cũng không muốn dài dòng lê thê thêm nữa, chẳng biết tại sao. Khi đối mặt Thanh Vân hắn lại cứ muốn nói thêm vài dòng. Chắc hẳn đạo tâm trước vẻ đẹp của nàng khiến hắn không cưỡng lại được. Đến nước này, Nguyên Phục muốn bước luôn vào chủ đề chính. Nghĩ vậy, hắn bèn nói:

-Hôm nay tại hạ tới đây vốn cũng không muốn khoe khoang kiến thức. Chỉ có điều trong lòng mang điều nghi ngờ. Muốn gặp cô nương để làm rõ một chút.

Thanh Vân cũng không phật lòng, lễ phép nói:

-Vậy mời công tử an toạ. Để tiểu nữ cho người pha trà, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ đàm đạo.

Nói rồi sai tỳ nữ ra ngoài pha trà. Còn Nguyên Phục theo lời ngồi xuống ghế. Khi hai người trước sau an toạ, chủ khách đều có chỗ ngồi, hắn mới từ tốn nói:

-Tại hạ hôm nay tới đây, là muốn hỏi một người.

Thanh Vân ngạc nhiên, hỏi lại:

-Tìm người sao? Không biết công tử muốn tìm ai?

Nguyên Phục ngón tay gõ nhẹ lên bàn, từ tốn nói:

-Người tại hạ muốn hỏi, là… Ngũ Hoè tướng quân!

Nói rồi, ánh mắt như điện liếc qua chăm chú quan sát biểu hiện đối phương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv