Hệ thống này, ta không cần!
—
Quả nhiên, Đoạn Ngọc Tình chỉ mới báo tin kia chưa tới hai canh giờ. Đang lúc ngồi nghỉ ngơi trong động phủ, chợt nghe một tiếng nói từ ngoài vọng vào:
- Kẻ nào giết con ta! Mau ra đây…
Tiếng nói ồm ồm như người mắc nghẹn, nghe nhức óc cực kỳ. Kèm theo đó là luồng uy áp kinh người truyền tới bao phủ toàn bộ Diễm Linh sơn mạch, Đoạn Ngọc Tình chỉ cảm thấy trên lưng tựa như đeo cả một ngọn núi lớn. Không chỉ có nàng, toàn bộ đệ tử xung quanh đều chung một loại cảm giác.
Đây chính là Nguyên Anh tu sĩ mang lại áp bách, chỉ dùng một phần nhỏ khí thế đã khiến đám này Trúc Cơ đệ tử thở không ra hơi.
Nhưng uy áp kia tồn tại không được bao lâu, bởi rất nhanh bị một âm thanh kiều mị chèn vào, đánh tan uy áp:
- Lung Uyên Lão Ma, đây không phải chỗ ngươi có thể làm càn!
Đoạn Ngọc Tình bất giác giật mình. Quả nhiên Lung Uyên đã tìm tới cửa!
Chỉ nghe lão ta nổi giận đùng đùng, quát lớn:
- Con ta Lung Tuyền chết bởi mạch ngươi đệ tử, bổn tọa dưới mắt chỉ có duy nhất đứa con này. Hôm nay không làm rõ, đừng trách bổn tọa ra tay độc ác!
Chỉ nghe người kia hừ một tiếng, đáp lại:
- Kiến hôi cũng có luật của kiến hôi. Tài nghệ không bằng người, chết có gì đáng tiếc! Ma Cốc quy củ, kẻ mạnh chính là vua. Lão ma ngươi cũng là kẻ từng trải, chẳng lẽ nay lại khinh mạch ta đệ tử, muốn vì con ngươi lấp liếm kiến hôi mệnh số?
Lung Uyên lão ma giận quá, nhưng không phản bác được gì. Thiên Ma Cốc trước nay tôn sùng kẻ mạnh, thà như con lão chết dưới tay đệ tử chính phái thì không nói làm chi. Nhưng rõ ràng là Lung Tuyền lại chết do Ma Cốc đệ tử làm, hơn nữa tu vi cũng mới chỉ Trúc Cơ. Điều này làm sao không khiến lão nổi giận?
Nguyên tắc phát triển của Thiên Ma Cốc là: Giữa một bầy kiến hôi, tìm ra một con kiến vương. Chính từ một đám kiến vương chỉ có con mạnh nhất mới được nuôi dưỡng, thoát ly cái này tổ kiến. Đám người như Lung Uyên đã từng là kiến, nhưng hiện tại lại không phải là kiến, hà cớ gì can dự vào tràng tranh đấu này?
Con lão Lung Tuyền là kiến vương không sai, nhưng lại không phải duy nhất kiến vương.
Chỉ thấy, Lung Uyên hai hàm răng nghiến kèn kẹt, giận mà không dám phát tác. Mãi một hồi lâu sau mới buông xuống một câu ngoan thoại:
- Chuyện này chưa xong đâu! Đừng để ta tìm ra kẻ đó là ai.
Nói rồi phất áo quay người bỏ đi.
Đợi lão ma rời đi rồi, Đoạn Ngọc Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may là nàng sớm gia nhập một mạch trong Ma Đạo Lục Mạch, chứ như Nguyên Phục giờ này ở đây. Không môn không mạch, ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Chưa kịp mừng rỡ quá lâu, chợt phía bên ngoài động phủ rung lên một hồi, trước mặt nàng chẳng biết từ khi nào xuất hiện thân ảnh của một trung niên mỹ phụ. Đoạn Ngọc Tình trong lòng hoảng loạn, đây chính là trưởng lão Diễm Linh nhất mạch, tên gọi Lưu Hà Chi. Kẻ địch vừa đi, lại thêm một kẻ khác? Tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa, đối phương biết cũng thật nhanh.
Không để cho nàng kịp phản ứng, mỹ phụ kia thân ảnh như quỷ mị áp sát lại gần, một trảo chụp vào đầu nàng. Đoạn Ngọc Tình không dám có hành động phản kháng, chỉ biết đứng yên mà nhìn. Nhất thời một luồng thần thức tràn vào đầu, đảo qua thức hải Đoạn Ngọc Tình. Tựa như tìm kiếm thứ gì đó.
Giây lát sau, Lưu Hà Chi mới buông đầu Đoạn Ngọc Tình ra, cười khẩy một tiếng, nói:
- Hay thật, hay thật… Mới chỉ Ngọc Cảnh tiểu tu sĩ, mà có thể thiết kế tính toán tường tận như thế… Chính là trời sinh Thần Toán.
Đoạn Ngọc Tình khổ không thể tả, thần thức bị người dò xét tựa như ngàn vạn con kiến bò qua bò lại trong đầu. Tuy vậy, nàng không rên một tiếng nào, âm thầm chịu đựng. Đối phương mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền trực tiếp sưu hồn. Quả nhiên, trong Ma Cốc không có một cái nào tốt lành.
Một hồi sau, Lưu Hà Chi mới buông nàng ra, nói:
- Ngươi họ Lưu? Cũng là tộc ta đệ tử?
Đoạn Ngọc Tình thở hắt ra một hơi, thều thào nói:
- Bẩm trưởng lão, đệ tử không phải họ Lưu tử đệ. Tên thật là Đoạn Ngọc Tình. Lấy tên giả cũng chỉ vì phòng thân.
Đến nước này rồi, Đoạn Ngọc Tình cũng không dám dấu diếm tên thật. Dầu sao đối phương cũng đã dùng thủ đoạn sưu hồn lên người nàng.
Lưu Hà Chi ừm một tiếng, nói:
- Quả là thế, ngươi tu hành một môn công pháp đặc biệt. Phẩm chất rất cao, nên ta không dò xét được chi tiết. Bất quá chuyện mấy ngày trước thấy rõ một hai. Cái kia Nguyên Phục mưu lược xuất chúng, có đảm phách. Chính là Cốc ta thiên tài.
Dừng một chút suy nghĩ, nàng lại nói tiếp:
- Bất quá, một con kiến hôi thăng cấp làm kiến vương mà thôi. Không đáng cho ta cùng cái kia Lung Uyên trở mặt.
Đoạn Ngọc Tình cúi người, chắp tay nói:
- Nếu một con kiến vương không đủ, vậy thêm một con nữa thì sao?
Lưu Hà Chi dường như đoán trước được nàng sẽ nói như thế, bèn cười nói:
- Ngươi muốn tự đề cử mình? Bất quá một cái Trúc Cơ mà thôi, lấy đâu ra tự tin?
Đoạn Ngọc Tình chỉ nói:
- Đệ tử tu hành công pháp, chính là Thiên Cấp.
Sợ còn chưa đủ cân nặng, lại nói tiếp:
-Hơn nữa, đệ tử đột phá Kim Đan tự tin là trên Lục Chuyển. Chính vì Diễm Linh mạch tranh đoạt Ma Tử vị trí, mưu cầu lợi lộc.
Lưu Hà Chi lắc đầu, đơn giản nói:
- Có sức nặng, nhưng còn chưa đủ.
Đoạn Ngọc Tình nhíu mày, đối phương ý tứ không khỏi cũng quá tham lam. Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đành cắn răng nói:
- Đệ tử có thể sao chép một nửa trên thiên công pháp, dâng tặng cho trưởng lão. Coi như một phần bảo mệnh, đợi chuyện này lắng xuống. Lại xin dâng nửa bản dưới.
Lưu Hà Chi nghe xong, hài lòng gật đầu, nói:
- Được. Như thế, từ nay trở đi ngươi chính là ta đệ tử chân truyền. Bất quá, muốn thoát khỏi lão ma kia nhòm ngó, ngươi vẫn là nhanh bước chân vào Kim Đan. Mạch ta đệ tử trước nay không có người xuất chúng, nếu thực sự ngươi đạt trên Lục Chuyển Kim Đan. Ta sẽ phá lệ chăm chú bồi dưỡng.
Ma Đạo Lục Mạch tổng cộng có sáu đệ tử chân truyền, chính là những kẻ nắm giữ đạo thống tương ứng của các mạch. Cứ cách mỗi một trăm năm, Thiên Ma Cốc lại có một lần Thiên Ma Đại Điển. Từ trong đó, lựa ra một cái xuất sắc nhất đảm nhiệm vị trí Ma Tử. Tương xứng như Thánh Tử, Hoàng Tử của các môn phái khác. Đại diện cho thế hệ lớp trẻ hậu bối, cũng là dự trù cho vị trí Cốc Chủ sau này. Nếu như Đoạn Ngọc Tình thật trở thành Ma Tử, tài nguyên dồn vào Diễm Linh nhất mạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Đoạn Ngọc Tình không để ý vấn đề ấy lắm, dù sao nàng cũng có tám phần nắm chắc. Chỉ còn duy nhất khúc mắc trong lòng, vội hỏi thêm:
- Còn cái kia Nguyên Phục, không biết phải xử lý làm sao?
Lưu Hà Chi vuốt cằm, suy nghĩ rồi đáp:
- Hắn đắc tội không chỉ Lung Uyên lão ma, mà còn cả ba dòng: Huyết Đạo, Thi Đạo, Sinh Đạo. Cái kia Lung Uyên ta có thể đảm đương, không khiến lão nổi hung. Huyết Đạo Cẩm Thạch tuy là con riêng của Cẩm Hà, nhưng đạo này trọng cường giả. Thi Đạo Huyền Minh gia thế tầm thường, hai cái này chết thì chết không có gì đáng lo. Chỉ là…
Nói tới đây, Lưu Hà Chi thở dài ngán ngẩm, nói:
- Cái nữ tu Sinh Đạo thật khó giải quyết. Ngươi cũng biết, Sinh Đạo bên kia toàn một đám điên…
Đoạn Ngọc Tình không khỏi lo lắng bồn chồn. Từ khi tu hành tới nay, nàng chưa bao giờ có phản ứng như vậy. Vốn là một cái đầy tâm cơ nữ nhân, những thứ cảm xúc ngổn ngang này Đoạn Ngọc Tình đều coi thường. Nhưng không hiểu tại sao, từ khi gặp Nguyên Phục. Thấy hắn một thân bản lĩnh, tính toán như thần, trong lòng vừa khâm phục vừa hướng tới. Mặt khác, đây cũng là nam nhân đầu tiên trong đời của nàng.
Thấy phản ứng Đoạn Ngọc Tình như vậy, Lưu Hà Chi không khỏi cười cười, nói:
- Nam nhân a… Mạch ta chủ tu là đi câu dẫn thải bổ nam nhân. Ngươi ngược lại, không những bị thải bổ. Toàn tâm lại bị nam nhân câu dẫn. Chính là mạch ta sỉ nhục… Thôi, thôi… Không phải hắn ta muốn trà trộn vào Đại Uy hoàng triều sao? Hiện nay trong Cốc đang có một đầu nhiệm vụ liên quan tới đó. Không bằng cho hắn đón lấy, tiện thể ở ngoài một đoạn thời gian. Bằng mưu lược của hắn, không sợ nguy hiểm.
Được đáp án hài lòng, Đoạn Ngọc Tình xấu hổ, vội chắp tay cúi người làm lễ cảm tạ. Lưu Hà Chi cười khẩy một tiếng, quay người rời đi, trước đó còn không quên nói:
- Trời sinh Thần Toán như thế, Ma Cốc ta không thể mai một nhân tài. Chuyện này ta sẽ nói riêng với Cốc Chủ. Không thiếu hắn tài nguyên tu hành.
—
Lại kể về Nguyên Phục, sau khi rời khỏi địa giới Thiên Ma Cốc. Một đường đâm loạn mà phi nước đại, mặc cho không biết phương hướng cứ để linh tính mách bảo.
Chạy được năm ngày, cuối cùng hắn cũng gặp một thành quách. Nguyên Phục cảm giác vừa đói vừa khát, không khỏi ngạc nhiên. Hắn là tu sĩ, khác với thường nhân, đúng lý ra không nên có cảm giác đói khát mới phải.
Suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng hiểu. Đây là tác dụng của công pháp nữ tu Sinh Đạo kia để lại. Mặc dù bị dung hợp với hai loại công pháp khác, nhưng đặc điểm vẫn bị di truyền. Nghĩ thế, Nguyên Phục tìm một cái tửu quán ở tạm. Trên người bây giờ không thiếu linh thạch, từ lúc bước vào Khí Cảnh, hắn đã có thể cưỡng ép mở ra trữ vật túi.
Thành này cũng không tính là quá nhỏ, phạm vi so với mấy cái hoàng triều lúc hắn còn là võ lâm nhân sĩ còn rộng lớn hơn. Trong bụng chắc mẩm chỗ này đã ngoài phạm vi phàm nhân sinh sống, Nguyên Phục không khỏi cẩn thận che giấu thân phận. Luyện Thể tu được cái là không dễ dàng bị phát hiện ra tu vi, trừ khi đối phương cao hơn hắn một bậc, hoặc hắn chủ động để lộ.
Trong thành thi thoảng cũng thấy một hai cái Trúc Cơ dạo phố, linh lực tản mát. Hiển nhiên không phải tông phái đệ tử. Nguyên Phục không để ý nhiều, vội đi tìm quán trọ ở tạm.
Tên tiểu nhị thấy hắn ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đang định đuổi ra. Nguyên Phục đã ném cho gã một viên linh thạch, tiểu nhị thái độ nháy mắt quay ngoắt một trăm tám mươi, cười lành nói:
- Quý khách là muốn ăn uống hay muốn trọ lại?
Quả nhiên, phàm nhân nhận tiền, tu sĩ nhận linh thạch. Cái này tiểu nhị tu vi mới chỉ Luyện Khí, nhưng xét trong giới phàm nhân cũng là cao thủ. Võ lâm nhân sĩ gặp được chưa chắc đã đánh lại. Nhưng như thế, ở đây cũng chỉ làm một tên bồi bàn thông thường.