Hệ thống này, ta không cần!
—
Ở bất kỳ thế giới nào, thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau bởi một lằn ranh mỏng manh. Họ đều là những kẻ có suy nghĩ quái dị, ý tưởng lạ lùng, tư duy khác biệt và những hành động bị xem là “Ma đạo, dị giáo…”. Sự khác nhau giữa thiên tài và kẻ điên ở chỗ, một bên chứng minh được thế giới quan của họ, bên còn lại thì chưa.
Không thể không thừa nhận, Lung Tuyền chính là một kẻ điên, điên từ hành động tới suy nghĩ. Bởi chỉ có như vậy, người này mới sáng tạo ra một thiên tuyệt đỉnh công pháp, có thể phá bỏ giới hạn của thiên ý, đột phá Cửu Chuyển Kim Đan.
Nhưng Lung Tuyền trước đến nay đều một bộ tự phụ khuôn mặt, hiện tại cũng không nhịn được hiện lên một vòng khẩn trương.
Mạng nếu không còn, cho dù ý tưởng nhiều đến thế nào cũng không thể thực hiện. Không hề nghi ngờ, đây là một trận thí nghiệm liên quan tới tính mạng của hắn.
Trên đường đi, càng cảm nhận được thiên uy bao phủ, Lung Tuyền sắc mặt hôi bại, trầm giọng tự nhủ: “Đây sẽ là trận chiến cuối cùng. Ta vẫn còn cơ hội!”
Nếu là giờ phút này tiến đến, thừa dịp Quỷ Vương chưa hoàn toàn nắm giữ Kim Đan lực lượng, đem nó chém giết tại chỗ rồi dùng thôn phệ công pháp hút nó toàn thân linh lực. Cửu Chuyển Kim Đan cố nhiên thất bại, nhưng còn có sống sót khả năng!
Ý nghĩ vừa dứt, trên thân khí tức biến ảo, giữa hư không xuyên tới ba thanh Diệt Hồn Ma Đao. Từng thanh từng thanh to gấp hai lần cái kia của Lâm Tầm. Hắn tốc độ không chậm, thân hình như quỷ ảnh lướt về đại sảnh.
—
Phía bên Quỷ Vương tâm tình cũng không khác là bao nhiêu. Là một cái tạo vật có ý thức, mang oán niệm cùng hận thù sâu đậm, hắn cực kỳ căm ghét nhân loại. Nhất là kẻ tạo ra và điều khiển hắn. Bây giờ có một trận tạo hóa ngay trước mặt, không tranh lấy còn đợi tới khi nào?
Nhưng khí tức đột phá Kim Đan chấn động muôn phương, trong lòng nó sợ hãi, sợ lại một lần nữa bị nô dịch. Mặc kệ thiên ý quy tắc không cho phép rời khỏi khu vực uyển viện, Quỷ Vương thần hình lao ra hướng đại sảnh phóng đi. Trên thân nó từng đợt thi khí không ngừng trôi tuột, quỷ khí cũng như muốn tan.
Không có cách, đây là thiên ý sắp đặt. Hiện tại, hoặc là toàn lực một trận cướp lại Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan, hoặc là tiếp tục sống tạm bợ, mặc người sai khiến. Hai cách này, không còn lựa chọn nào khác.
Quỷ Vương chấn động toàn thân, trong mắt lóe lên một vòng ác độc, trong tay hồn đăng của ngàn tên Kiều gia người. Cấp tốc bị hắn một ngụm thôn phệ sạch sẽ. Trước đây đúng là Kiều gia trên dưới ngàn cái tính mệnh chính là bị hắn chuyển hoá thành Quỷ. Ở đại sảnh chỉ có một phần nhỏ mà thôi.
Giây lát, nó đã chạy tới đại sảnh. Chỉ thấy phía trước có bóng người, tóc dài bay múa, lưng treo lơ lửng ba thanh hồn đao, cứng ngắc khuôn mặt cùng Quỷ Vương không có sai biệt, chính là Lung Tuyền bản thể.
Quỷ Vương đã có y quyết tuyệt, không nói lời gì, há miệng một ngụm quỷ pháo bắn tới.
Kẻ thù gặp nhau nóng mắt, Lung Tuyền cũng không suy tư, ba thanh hồn đao phân biệt phương hướng bay ra nghênh tiếp.
Tranh Đan quy tắc, quỷ cùng người không thể rời phạm vi khu vực. Kim Đan ngoại trừ người sống ra, không bất kỳ sinh vật nhân tạo nào được phép đụng vào. Nếu vi phạm, quỷ cùng người sẽ bị rút cạn thi khí, quỷ khí, linh lực… Tuy nhiên Lung Tuyền cùng Quỷ Vương đều là kẻ giảo hoạt, tuy bị rút đi lực lượng, nhưng cầm giữ trong chốc lát làm một trận quyết chiến cuối cùng vẫn làm được.
Quỷ pháo cùng hồn đao đều được hồn lực duy trì, đụng vào nhau đều tan biến hết.
Giờ phút này, Lung Tuyền không đổi sắc, một mặt bấm niệm pháp chú. Trên không hiện lên một thanh cự đao trảm xuống đầu Quỷ Vương, một mặt cười lạnh:
- Ngươi chính là ta thi quỷ hóa thân, mặc dù có ý niệm tự hành. Nhưng ta mẫu thân là trưởng lão Quỷ đạo một mạch chả lẽ ngươi không nhớ? Ta có thể tạo ra ngươi, ắt cũng có thể chém ngươi đó vậy!
Nói rồi huy động pháp chú, hồn đao lăng lệ chém mạnh xuống.
---
Trước đó một lúc.
Nguyên Phục độ xong kiếp nạn, được thiên kiếp trả lại tự thân khiến thương thế đã hoàn toàn khôi phục.
Ánh mắt hắn lướt qua đánh giá khung cảnh xung quanh. Vốn cái này đại sảnh đã nát không còn hình dáng, bây giờ trải qua lôi điện cày xới. Tưởng chừng như bị oanh tạc cơ lượn qua lượn lại mấy chục lần, rải hàng trăm tấn bom đạn.
Khi ánh mắt lướt qua thân hình thê thảm Trần Phượng Chi (Nguyên Phục vẫn chưa biết tên thật). Hắn không khỏi nhíu mày, cái này nữ nhân tâm cơ quá sâu nặng. Nếu không giết bây giờ, đợi nàng khôi phục có hay không thiết kế âm mưu giết mình?
Tuy nói là mình đột phá Khí cảnh, nhưng đầu óc dùng không tốt lắm. Đối mặt với một cái âm mưu thâm sâu người vẫn là quá non nớt điểm. Nghĩ thế, Nguyên Phục xách lấy trường thường, chậm rãi tiến tới.
Người ta có câu: Nam nhân một khi xách quần lên, liền lập tức trở mặt!
Nguyên Phục một kiếp trước, cực kỳ lên án hành động này. Chỉ có cặn bã trong cặn bã mới có thể làm như thế.
Nhưng kiếp này, ông trời…
À, không! Là hệ thống, bắt hắn làm cái cặn bã nam.
Nguyên Phục cầm thương mà đứng, ánh mắt lưu chuyển từ trên xuống dưới quan sát. Không thể không thừa nhận, mẹ nó cái này Ma nữ chính là cái vưu vật. Mặc dù bị xâu tạc thiên, lôi điện oanh tạc khiến cho đầu tóc rối bời, lại tạo nên vẻ phong tình mới lạ.
Nguyên Phục nuốt ực một ngụm nước bọt, bụng lại nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ lúc trước. Tự chủ của con người là có giới hạn, tu sĩ cũng thế. Đó là còn chưa nhắc tới Nguyên Phục cái này cẩu độc thân. Nhưng lựa chọn giữa việc mạng nhỏ một đầu, hay phong lưu một đầu, hắn chọn cái này mạng nhỏ.
Nguyên Phục ánh mắt toát lên sát khí, trường thương trong tay rúng động. Đang chuẩn bị một kích tiễn đưa cái này nữ nhân xuống suối vàng…
- Ngươi muốn giết ta?!
Đoạn Ngọc Tình lồm cồm bò dậy, toàn thân thương thế khiến giọng nói trở nên khàn đặc.
Nguyên Phục dừng thương, lạnh lùng nói:
- Đúng!
Đoạn Ngọc Tình cười khổ, nói:
- Đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu. Trong sáu người tiến vào Kiều Gia trang, không ngờ được ngươi mới là kẻ được lợi sau cùng. Khả năng tính toán như thế, tiểu nữ tự nhận không bằng!
Nguyên Phục mơ hồ không hiểu chi sất, buột miệng hỏi:
- Tính toán cái gì?
Đoạn Ngọc Tình giật mình, đôi mắt ngước lên. Chỉ thấy khuôn mặt Nguyên Phục vẫn nghiêm nghị như thường. Không khỏi rùng mình, nói:
- Ngươi vẫn không chịu thừa nhận?
Rồi không để hắn kịp nói, nàng lại tiếp:
- Từ lúc gia nhập năm người bọn ta, ngươi giả bộ là một tên Luyện Khí Trúc Cơ. Che giấu đi thân phận Luyện Thể của mình. Luyện Thể tiền kỳ đấu pháp yếu kém là điều ai cũng rõ. Ngươi giấu đi nó, đợi trong lúc kẻ địch chủ quan mà một kích tất sát. Đấy gọi là chim khôn giấu vuốt, người khôn giấu tài.
- Tiếp đó từ khi bước vào đây thời khắc, ngươi giả bộ cảnh vật xung quanh lạ lẫm, nhưng thực chất là hiểu rõ mọi sự. Từ đầu chí cuối, ngươi không hề tham gia thảo luận vụ án. Mà cực kỳ hạ thấp tồn tại cảm giác, khiến năm người đều nghĩ rằng ngươi yếu thế. Buông bỏ cảnh giác.
- Chỉ khi vào cái kia uyển viện phía Bắc, lúc đấy ngươi mới nói cái kia Lung Tuyền là giả. Khiến ta lầm tưởng, ngươi thực sự tới đây vốn không có mục đích gì. Tự loại mình ra khỏi tràng tranh đấu, vì ngư ông thủ lợi. Thủ đoạn như thế, thực cao siêu.
- Ngươi vốn biết ta thuộc dòng Diễm Linh nhất mạch, tu luyện chính là thải bổ công pháp, nên cần kẻ có tinh huyết sung mãn. Vào thời khắc đấy mới cố ý tiết lộ ra Luyện Thể hoàn mĩ, để ta vì ngươi tiễn đưa Phù chú bảo mệnh. Tiện thể giết luôn cái kia nữ tu Sinh đạo.
- Cuối cùng là đợi lúc ta, Đoạn Ngọc Tình cùng Cẩm Thạch sống chết thời điểm mới chịu lộ diện. Một đường tiến thẳng cướp đoạt tất cả, vì người kết thành Cửu Chuyển Kim Thân…
Cuối cùng Đoạn Ngọc Tình thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Tính toán chi li tường tận như thế, quả nhiên là Thần Toán. Chết dưới tay ngươi, ta không tiếc.
Nguyên Phục mẹ nó giật mình. Ta có ngầu như thế?! Sao ta còn không biết?
Mà Cẩm Thạch là ai? Không phải Cẩm Lăng sao?
Lại còn Đoạn Ngọc Tình? Sao ta không biết gì cả?
Một loạt câu hỏi vang lên trong đầu, Nguyên Phục lại mẹ nó không hiểu gì cả. Nhưng bên ngoài vẫn một bộ trấn tĩnh, mũi thương điểm nhẹ vào cổ Đoạn Ngọc Tình, lạnh lùng nói:
- Ngươi… biết quá nhiều. Nên chết!
Càng nói nhiều càng xấu hổ, Nguyên Phục dứt khoát muốn kết liễu tính mạng nàng. Nhưng bất chợt, có hai luồng khí tức Kim Đan lao về hướng này. Bấy giờ Nguyên Phục đã vào cảnh giới Khí, nên toàn bộ giác quan lân thần thức đều được cường hoá một cách rõ rệt.
Chỉ thấy hai kẻ này khí tức trên thân phù phiếm, là Kim Đan nhưng lại không bằng Kim Đan. Hiển nhiên là Lung Tuyền hai miền Nam Bắc.
Hắn bây giờ không sợ hai người, nhưng mới đột phá liền đã đấu pháp động thủ không khỏi quá cấp tiến. Nghĩ thế, Nguyên Phúc cúi xuống bế Đoạn Ngọc Tình đi, tìm chỗ lánh tạm.
Đoạn Ngọc Tình giật mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì? Sĩ khả sát bất khả nhục… muốn…
Nàng còn chưa kịp nói hết, ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Phục lướt qua liền im bặt.
Quả nhiên là: Nhà vẫn phải có nóc.
Nguyên Phục nhìn cảnh cáo xong, tâm thần lại lần nữa chú ý phía đại sảnh. Cái này nữ nhân tu vi mất hết, thân lại chịu trọng thương không dậy nổi vấn đề gì. Hắn Kim Thân còn cứng hơn tinh thiết, chẳng sợ bị nàng ám toán.
Chỉ thấy ở đại sảnh diễn biến y như trên, Quỷ Vương cùng Lung Tuyền chạm mặt nhau. Hai bên không nói không rằng lao vào nhất trận tử chiến.
Nguyên Phục ngẩn tò te, không phải hai cái âm hiểm gia hoả này bảo rằng không thể rời khỏi chu vi Uyển Viện hay sao? Sao bây giờ lại đánh nhau ở đây?
Đoạn Ngọc Tình trong lòng hắn cựa quậy, ghé mắt ra xem. Khi thấy cảnh tượng này thì không khỏi hãi than:
- Quả nhiên… quả nhiên là Thần Toán. Ngươi không những tính kế cả ta. Mà cái này Lung Tuyền cũng không tha!
Nguyên Phục thấy thanh thế hai gã đánh lộn ngợp trời. Cái kia Hồn Đao nguy hiểm khó dò, hắn còn chưa biết cách ứng đối làm sao. Nếu bị phát hiện thì toang mất. Nghe tiếng Đoạn Ngọc Tình phát ra liền đưa tay bịt kín miệng, gằn giọng nói:
-Im miệng! Đừng tưởng là mỹ nhân thì ta tha ngươi được sống. Còn phát ra tiếng thì ta không tha cho đâu. Ta cũng không phải chỉ có duy nhất một cái trường thương.
Đoạn Ngọc Tình ngo ngoe muốn thoát, nhưng Phục tý lực mạnh quá. Giãy mãi không được, mùi hương nam tính không ngừng truyền tới. Đoạn Ngọc Tình mị nhãn như tơ, thầm nhủ:
- Cái này nam nhân thật hung… Bất quá, ta thích!
Nguyên Phục tuy là miệng cọp nhưng mỹ nhân nằm trong tay thì kìm lòng sao đặng? Lát sau lại thấy đối phương ánh mắt câu dẫn, nhịn không được trầm giọng nói:
-Ngươi thật muốn chết!?
“Ưm!”
Đoạn Ngọc Tình hung hăng gật đầu.
Nguyên Phục cắn răng, nói:
- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Lời vừa dứt, hai tay hung hãn xé toạc quần áo Đoạn Ngọc Tình. Vác thương ra trận. Trong đêm quân địch giương cờ đỏ, một chú tốt đỏ ló đầu ra. Quân ta cầm thương đâm quân nó. Quân nó há miệng đớp quân ta. Hừ! Trận chiến thiệt khốc liệt không thể tả.
“Ưm… ưmm…”
Giữa cảnh hai gã Lung Tuyền cùng Quỷ Vương đấu pháp gay cấn. Nguyên Phục cũng không chịu thua, cùng Đoạn Ngọc Tình triền miên đấu pháp một trận căng thẳng không kém.
Nếu có người thứ năm tại đây, thấy cảnh này sẽ tức giận quát lớn:
- Hai cái này súc sinh, đạo đức lý tưởng, thuần phong mĩ tục, lối sống văn hoá để ở đâu? Trên kia có hai cái lão nhân đánh tới sống sống chết chết mà không đi can ngăn. Lại ở đây làm chuyện hoang đường!