Hệ Thống này, ta không cần!
---
Nguyên Phục giết xong Linh âm Huyền Lão, không kịp định thần nghỉ ngơi thì bên ngoài truyền vào tiếng xé gió. âm thanh bén nhọn, hiển nhiên là một thứ ám khí sắc bén cực kỳ.
Nguyên Phục không thèm ngoảnh lại, tai nghe mà múa, đánh ra sau một đòn “Hồi Mã Thương”.
Nghe cái “Cạch”, thanh ám khí kia bị mũi thương đánh văng ra. Giắt phập vào cột nhà gần đó, lún sâu tới tận chuôi. Nhưng hai tay của Phục cũng tê rần, trong bụng không khỏi khiếp vía, nhủ thầm:
“Kẻ tới nội công hơn ta, nhưng xuất thủ đánh lén. Hiển nhiên võ công chưa cao nên mới làm thế, ắt là một tay sát thủ. Ta mà áp sát được người này thì giết hắn dễ như giết gà. Bất quá nơi đây người nhiều, cao thủ khắp nơi còn ẩn nấp chưa lộ mặt. Ta không thể dây dưa lâu.”
Nghĩ vậy, Nguyên Phục mặc kệ người trong tửu quán, thân ảnh vút lên một cái, luồn ra sau hậu viện chỗ nhà bếp.
Đám người võ lâm trong tửu quán lúc nãy bị âm công của Linh m Huyền Lão đánh ngất. Chỉ lác đác mấy người còn thanh tỉnh, thấy vậy liền hô lên:
-Hắn chạy ra sau hậu viện, mau đuổi theo.
Nói rồi một toán người cầm binh khí rượt theo.
Chỗ nối ra sau hậu viện chỉ có một con đường hẹp, không có cửa, hai bên là tường. Nguyên Phục đi được một nửa, nghe sau có tiếng la ó. Hắn trong bụng bực tức, đám crep này không có chi ngoài mồm to. Đánh cũng chỉ đưa kinh nghiệm, đáng tiếc cái hệ thống này không nhận kinh nghiệm giết quái.
Thường nói: Chỗ hẹp không nên đi đông người, chỗ tối nên có lòng phòng bị.
Thấy có người nhộn nhạo chen vào, Nguyên Phục trường thương xoay vần, đâm ra một thương. Nội lực cuộn tròn xoáy tít lên như một cái mũi khoan, bắn ngược về sau. Nghe “Bụp… bụp…” liền mấy tiếng, thương khí đâm lủng đầu đám người, máu tươi cùng dịch não văng tung toé cả dãy hành lang.
Nguyên Phục vẫn không ngừng bước chân, chạy vội đi. Chuyện cần làm bây giờ là kiếm chỗ ẩn núp, đợi qua đủ 11 giờ đồng hồ. Hắn có thể kích hoạt hệ thống, một bước tiến vào con đường tu tiên. Lúc đấy cho dù đám nhân sĩ võ lâm kia tìm tới, hoạ chăng đã là đối thủ của hắn?
Nhưng vấn đề là trốn ở đâu?
Ý nghĩ liên tục lướt qua đầu hắn. Trong đầu Nguyên Phục vạch ra ba con đường ẩn núp:
1/ Hoàng cung: Nơi ở của Hoàng Đế. Chỗ này cao thủ nhiều không đếm xuể, chuyên bảo vệ Hoàng Đế. Nhưng nguy hiểm cũng đi kèm với an toàn, chỉ cần hắn núp chỗ kín đáo. Đợi qua đủ giờ lại rời đi, ắt không nguy hiểm chi lớn quá.
2/ Đông Hải: Lấy thuyền ra Đông Hải cũng là ý kiến không tồi. Nhưng thời gian có hạn, sợ ra tới Đông Hải thì hắn một mệnh ô hô rồi.
3/ Ngọc Đái sơn: Đây là nơi mà Linh Âm Huyền Lão chỉ cho hắn. Tuy không biết chỗ đó cất giấu cái chi, nhưng liên quan tới thành Tiên ắt không phải tầm thường. Chỉ bất quá, viên Linh Thạch này hắn dùng để kích hoạt hệ thống. Đến lúc tới Ngọc Đái Sơn có tu sĩ để mắt tới chẳng phải là thành công giã tràng?
Hắn kiếp trước cũng là độc giả, cũng đọc qua Tiên Hiệp. Thường thì trong đó miêu tả 1 viên Linh Thạch Thượng Phẩm cực kỳ quý giá, tán tu hay tu sĩ cấp thấp đều cầu mà không được.
Suy nghĩ một hồi lâu, Nguyên Phục quyết tâm, hướng Đông Minh Hoàng Thành mà phi tới.
---
Địa giới của Đông Minh quốc không rộng lớn, có ba toàn thành trì là Linh Tê Thành, Đông Minh Hoàng Thành và Huyền Cung Thành.
Nguyên Phục mất nửa ngày mới tới được Đông Minh Hoàng Thành. Trên đường tao ngộ năm lần mai phục, bây giờ trên người hắn vết thương chồng chất. Mặt cũng có một vết sẹo dài, máu tươi không ngừng ứa ra.
Hắn liếc nhìn giao diện hệ thống:
[ Thời gian chờ: 43/49 giờ (Đang chạy…) ]
Tốt! Chỉ cần đợi 7 tiếng nữa.
Nguyên Phục điểm một loạt huyệt đạo trên cơ thể để cầm máu. Thân hình hắn như quỷ mị, lách qua đám Cấm Vệ. Giây lát, hắn đã bước vào một toà hành cung. Chợt có tên thái giám đi ngang qua, Nguyên Phục chộp lấy, sầm mặt lại, hỏi:
-Nơi này có chỗ nào yên tĩnh? Không người quấy rầy?
Tên thái giám bị người bắt, trong lòng hoảng sợ không biết để đâu cho hết, lắp bắp nói:
-Là… Đông Cung.
Nguyên Phục nói:
-Đi như thế nào?
Tên thái giám sợ hãi, chỉ tay về một hướng. Nguyên Phục gật đầu, đánh ngất tên thái giám rồi thi triển khinh công nhằm hướng kia mà phóng đi.
Trên đường Cấm Quân liên tục tuần tra. Nhưng Phục là cao thủ giang hồ, muốn tránh khỏi đám người này thì dễ lắm. Chỉ chốc lát đã tới toà Đông Cung, nơi này quả nhiên yên tĩnh lạ thường.
Nguyên Phục trèo tường mà vào, trên tay vẫn xách theo gã thái giám. Toà Đông Cung này lá rụng đầy sân không ai quét, cửa ám đầy bụi không ai lau, đúng là không có người ở.
Hắn bước vào sân, đi tới mở ra cửa chính. Bất giác khuôn mặt trở nên nghiêm nghị. Chỉ thấy bên trong phòng bày biện đàng hoàng, gối êm nệm gấm, trà thơm thanh mát, khác hẳn cảnh tượng bên ngoài. Nơi này từng có người ở qua!
Nguyên Phục không hề kinh hoảng, một tay truyền chân khí đánh thức gã thái giám, trầm giọng hỏi:
-Nơi này sạch sẽ dị thường, bàn ghế lau chùi cẩn thận, có người từng ở qua. Ngươi dám nói láo với ta?
Tên thái giám hãi hùng, nói:
-Bẩm đại nhân, toà Đông Cung này thực không có người ở. Đã bỏ hoang mười năm. Tiểu nhân không hề nói dối, xin đại nhân tha mạng.
Phục lại nói:
-Thế thường ngày có ai lau chùi chỗ này không?
Tên kia đáp:
-Tuyệt đối không có. Nơi này bị liệt vào cấm cung, không ai dám bén mảng tới chớ nói chi lau chùi.
Phục thấy thái độ tên thái giám thành khẩn, cũng không truy hỏi thêm. Đóng cửa lại rồi nói:
-Ta sẽ ở tạm chỗ này một ngày. Ngươi cứ ngủ đi.
Nói rồi không đợi tên thái giám kịp phản ứng, một chưởng đánh vào ót khiến gã bất tỉnh nhân sự.
Xong xuôi mọi chuyện, Nguyên Phục mới ngồi lên giường xếp bằng hành công. Tranh thủ thời gian chữa thương.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, trời cũng trở tối.
Tích tắc, tích tắc…
Mặc dù một thế này không có đồng hồ các loại, nhưng trong đầu Nguyên Phục liên tục tưởng tượng ra tiếng kêu của đồng hồ.
Cuối cùng cũng tới.
[ Kích hoạt hệ thống thành công (49/49 Giờ) ]
Một thanh âm vang lên trong đầu Nguyên Phục.
Nguyên Phục mở hai mắt ra, mặc dù trong bóng tối nhưng hai mắt hắn sáng quắc như điện. Tâm tình thư sướng khiến công lực hắn trong chốc lát bộc phát, tràn ra xung quanh.
Giao diện hệ thống:
[ Tính danh: Nguyên Phục. ]
[ Chủng tộc: Nhân. ]
[ Cấp độ: Phàm Tục Võ Giả. (Phàm / Cực) ]
[ Danh hào: Truy Hồn Đoạt Mệnh Thương. ]
[ Công pháp:
*Chủ Động:
1/ Truy Hồn Đoạt Mệnh Thương. (Phàm / Cực)
2/ Hàn Long Thương. (Phàm/Cực)
3/ Lôi Đình Thiểm Kích. (Phàm / Cực)
4/ Bàn Long Chưởng Pháp (Phàm / Cực)
*Bị Động:
1/ Cửu Dương Thần Công. (Phàm / Cực)
*Truy Kích:
1/ Bộ Khinh Vân. (Phàm / Cực)
*Kỹ Nghệ:
1/ Bậc thầy ẩm thực. (Phàm / Cực)
---
Nhìn giao diện hệ thống, Nguyên Phục âm thầm gật đầu. Quả nhiên không khác chi game cày cấp online, bảng thông tin cực kỳ chi tiết.
Công pháp chia làm bốn mục, Chủ Động, Bị Động, Truy Kích, Kỹ Nghệ.
Trong đó Chủ Động là các môn võ thuật hắn đã học. Bị Động là nội công tâm pháp, Truy Kích là khinh công, còn Kỹ Nghệ thì không cần phải nói tới nữa rồi.
Bất quá, hắn mục tiêu là tu tiên. Phàm tục võ thuật hắn đều luyện đến Max cấp (Cực) rồi.
Ánh mắt Phục nhìn xuống, thấy một dòng
Hắn nhíu mày, thử bấm vào xem. Chỉ thấy bảng giao diện lại đổi sang một bảng khác:
[ Nhất niệm hoá tiên, một bước thăng thiên. ]
Phía dưới lại có mấy dòng:
[ Tự động tu luyện. (Niệm để kích hoạt) ]
[ Dung hợp công pháp: (...)+(...)+(...) ]
[ Quà tặng tu luyện. ]
Thấy ba dòng này, Nguyên Phục bụng đầy kinh hỉ. Hắn không do dự mà bấm vào [ Quà tặng tu luyện ].
Giao diện hệ thống hiện lên một túi quà lớn, phía trên ghi:
[ Gói quà tân thủ: Công pháp tu tiên.
1/ Luyện Thể.
2/ Luyện Khí.
3/ Luyện Hồn.
Vui lòng chọn hướng đi. ]
Nguyên Phục đọc truyện Tiên Hiệp khá nhiều, mặc dù hệ thống không giới thiệu chi tiết. Nhưng với kiến thức kiếp trước, hắn cũng hiểu sơ sơ ba loại tu luyện này.
Luyện thể, mãng phu một đầu.
Luyện khí, pháp sư kiêm võ sĩ.
Luyện hồn, ẻo lả thư sinh cầm súng.
Nhìn nhìn, Luyện hồn có thể bỏ qua. Hắn tính cách mãng, đánh được thì không nói, nói được thì vẫn đánh. Có vẻ như Luyện thể thích hợp với hắn hơn.
Nghĩ rồi, Nguyên Phục không dám nghĩ ngợi nhiều. Càng nghĩ nhiều càng dễ loạn, hắn bấm luôn vào dòng chữ [ Luyện Thể ].
Thanh âm hệ thống vang lên:
Thân ái nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, túc chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, không nên kinh hoàng.
Hệ thống vì ngài tu luyện, không có hạn chế.
Nhất niệm hoá tiên, một bước thăng thiên! >
Nguyên Phục chưa bao giờ vui vẻ như này! Cảm giác kiếp trước lại một lần nữa ùa về. Cảm giác chơi game chỉ cần tích vào nút [ Tự Động ] xong xuôi, còn lại treo máy đi ngủ. Sáng mai tỉnh dậy thấy tài khoản full cấp, xong đem acc đi bán kiếm tiền… Mẹ nó, quái thoải mái!
Ngay tại giờ phút này, hệ thống bỗng reo lên:
1/ Công pháp Luyện Thể.
Hệ thống vì ngài đưa tặng 1 mục thiếu khuyết. >
Nguyên Phục: “...”
Còn có cái này? Hệ thống đúng là ra sức. Yêu chết hệ thống!
Nếu bây giờ hệ thống đứng trước mặt, quản là nam nữ, Nguyên Phục nhất định thưởng nó “Moa, moa.” Hai cái kiss.
Ngay tại cõi lòng vui sướng cùng tràn đầy mong chờ, thân thể Nguyên Phục đột nhiên đứng dậy.
Nguyên Phục trong đầu hiện lên ba dấu hỏi to: “???”
Thân thể hắn linh hoạt mà mở cửa bước ra. Nguyên Phục sửng sốt, còn tưởng mình tẩu hoả nhập ma, vội vận công trấn áp. Nhưng ngoài sức tưởng tượng, hắn chỉ có thể suy nghĩ, mặc cho thân thể tự động lao vút đi.
Khinh công Nguyên Phục là “Bộ Khinh Vân”. Trên giang hồ nổi danh nhẹ nhàng mà lưu loát, đi không thấy hình, tới không thấy bóng. Quân cấm vệ đều là người bình thường, mặc cho hắn lướt qua cũng không ai để ý. Mấy hơi thời gian, hắn đã bước tới một khu đất trống. Nơi này tựa như đang xây cung điện.
Nguyên Phục bước theo bộ pháp, lúc sang trái, lúc sang phải, lúc đứng yên, lúc đi lùi, tựa như theo một quy luật nào đó. Trong đầu hắn nhớ tới hai chữ: “Trận Pháp”.
Shit! Nơi này có người tu tiên!