Ban đầu vốn chỉ muốn xem thử vết bớt mà thôi, sao cuối cùng lại biến thành cả hai hôn nhau thế này? Nếu không phải âm thanh của hệ thống vừa lúc kéo cậu trở lại hiện thực, chỉ sợ sau đó có thể sẽ lau súng cướp cò mất.
Nhớ đến bản thân xém chút nữa bởi vì hôn môi mà bị nghẹn chết, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu tự tử cho rồi. Đây là chuyện gì vậy a, đáng ra cho dù có muốn hôn thì cậu cũng phải là người chủ động trước chứ, đáng ra cũng phải do cậu nắm quyênc chủ đạo, đáng ra cũng phải là cậu đẩy ngã Lăng Ảnh Liệt, dù sao thì bộ dáng lúc ấy của Lăng Ảnh Liệt, thực sự rất câu dẫn.
Nhưng vì sao, đến cuối cùng lại biến thành cậu xém chút nữa bị đè hả hả hả?
Bậy bậy bậy! Cậu đang nghĩ cái gì vậy a, cái gì mà ai đẩy ngã ai chứ, cậu không muốn đè Lăng Ảnh Liệt đâu, cũng.... Cũng không bị 'sắc đẹp' của Lăng Ảnh lIệt mê hoặc, càng không thể bị hôn đến nỗi loạn ý tình mê... À thì, kỹ thuật hôn của Lăng Ảnh Liệt hình như đã tiến bộ.
Bậy bậy bậy! Âu Dương Thiên Nhiên dùng sức lắc mạnh đầu óc, tại sao cậu lại nghĩ đến phương diện đó, đây không phải là trọng điểm mà. Tất cả là tại hệ thống! Cậu đang là một thanh niên tốt, từ khi đi vào thế giới này, đã bị hệ thống bẻ cong rồi, cho dù hiện tại vẫn chưa cong đi nữa, thì cũng đang trên đường cong tới nơi rồi.
"Xin ký chủ đừng có tùy ý phỉ báng hệ thống tôi."
Hệ thống đột nhiên xông ra.
Hệ thống không nói còn đỡ, nó vừa mới lên tiếnh, Âu Dương Thiên Nhiên liền tạc mao, đem sự việc của Lăng Ảnh Liệt vứt ra sau đầu.
"Hệ thống, mi mau nói rõ ràng cho ta nghe, chuyện khen thưởng kia là có ý gì, độ hảo cảm đã đạt đến 80%, phần thưởng của ta đáng ra phải là 33 rương thần bí và 3300 giá trị sinh mệnh mới đúng chứ. Tại sao lại biến thành 8 rương thần bí và 800 điểm giá trị sinh mệnh thôi vậy? Mi nói xem, có phải là do mi ăn xén ăn bớt không?"
"Bổn hệ thống tuyệt đối công bằng, không bao giờ làm ra việc ăn xén ăn bớt như ký chủ nói. Độ hảo cảm của tình lữ ký chủ quả thực đã đạt đến 80%, cho nên phần thưởng của ký chủ là 8 rương thần bí và 800 điểm giá trị sinh mệnh."
"Vậy mấy phần thưởng ở mức độ 30% 40% đâu mất rồi?"
"Độ hảo cảm của tình lữ ký chủ đột ngột nhảy vọt qua các mức hảo cảm mà ký chủ đã nói, trực tiếp tiến đến 80%,cho nên ký chủ không thể nhận được nhưng phần thưởng đó."
Âu Dương Thiên Nhiên trợn mắt há mồm, cái gì? Thì ra là như thế sao? Không ngờ lại là do hảo cảm của Lăng Ảnh Liệt đột ngột tăng lên quá nhiều, cho nên những phần thưởng các mức độ trước đó không thể nhận được. Hố cha mà, hố cha mà! Hệ thống này hố cậu à? Cậu còn đang nghĩ làm sao hệ thống lại có thể hào phóng đến như vậy, cố ý đem phần thưởng sau khi buộc định hiệp ước tình lữ nói trước cho câun, thì ra là đang đào một cái hố sẵn chờ cậu bên trong. Cậu biết ngay mà, hệ thống nhà cậu làm sao lại lương thiện vậy được, thế mà tại sao cậu vẫn cứ đơn thuần như thế, hết lần này đến lần khác nhảy vào cái hố của hệ thống vậy?
33 rương thần bí lận đó, bây giờ chỉ còn lại vỏn vẹn 8 cái, nhưng đây thì tính là cái gì a, nếu sau này, cậu lại lần nữa đi soát độ hảo cảm của Lăng Ảnh Liệt, cũng chỉ có thể lên thêm 10%, 10% đủ chơi sao? Nhưng mẹ nó hiện tại độ hảo cảm của Lăng Ảnh Liệt đã lên đến 80%, nếu muốn soát thêm lên nữa, cũng chỉ còn hai mức là 90% và 100% thôi. Đến lúc đã đạt đến độ hảo cảm 100%, vậy cậu từ đó về sau cũng chỉ có thể ở bên cạnh Lăng Ảnh Liệt, không thể giải trừ khế ước nữa.
Âu Dương Thiên Nhiên bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận, nụ hôn lúc nãy là gì vậy, vừa hôn một cái đã làm tiêu biến hơn hai mươi rương thần bí của cậu rồi, rốt cuộc thì tên Lăng Ảnh Liệt kia đang bị cái gì vậy hả? Hảo cảm đối với cậu không thể từ từ tăng lên được sao? Từng chút từng chút nâng cao cũng có thể mà? Tại sao lại phải một lần bay vọt lên 80% vậy? Chẳng lẽ là do lúc trước nghẹn quá lâu, cho nên bây giờ bùng phát?
Có điều nói đi nói lại thì, nụ hôn đó....
A!!!!!!! Lại nghĩ đến hình ảnh lúc đó rồi. Âu Dương Thiên Nhiên vỗ vỗ cái trán của mình, cảm giác chuyện này rất có thể sẽ không thể quên được.
Thôi kệ đi, dù sao cũng qua rồi, mấy cái rương thần bí và điểm giá trị sinh mệnh cũng đâu lấy lại được, trước hết cứ mở rương thần bí đi đã.
"Hệ thống, mau mở rương thần bí."
"Đinh.... Ký chủ đã thu thập đủ bảy rương thần bí, xác nhập rương, hiện tại bắt đầu mở ra phần thưởng... Đinh... Chúc mừng ký chủ, ký chủ đạt được 20% mức độ thuần thục của kỹ năng ngẫu nhiên, một rương kỹ năng cao cấp."
Xuất hiện 20% mức độ thuần thục Âu Dương Thiên Nhiên còn có thể hiểu được, nhưng cái rương kỹ năng cao cấp kia là thứ quỷ gì vậy, chẳng lẽ hôm nay nhân phẩm của cậu đột nhiên bùng nổ hả? Trước hết Âu Dương Thiên Nhiên không thèm để ý đến 20% mức độ thuần thục kia, ánh mắt chỉ chăm chăm quan sát cái rương kỹ năng cao cấp kia. Nhìn chiếc rương nhỏ màu vàng sáng chói đang bay lơ lửng trên không trung kia, Âu Dương Thiên Nhiên liền gấp không chờ nổi nói với hệ thống.
"Hệ thống, mau mở rương cho ta."
"Đinh.... Rương kỹ năng cao cấp bắt đầu mở ra. Chúc mừng ký chủ, nhận được kỹ năng âm nhạc cao cấp, mức độ thuần thục 0%."
Theo sau âm thanh của hệ thống, tri thức về phương diện âm nhạc ào ạt như nước biển không ngừng chảy vào đầu của Âu Dương Thiên Nhiên. Cậu nhìn từng dòng kỹ năng truyền vào, không đah, nhưng cảm thấy đầu óc trướng trướng, không dễ chịu lắm.
Cuối cùng, một phút trôi qua, toàn bộ tri thức về phương diện âm nhạc đã hoà nhập vào người cậu. Âu Dương Thiên Nhiên nhớ đến những kiến thức muôn màu muôn vẻ trong đầu mình khi nãy, có cảm giác vô cùng trâu bò a!
----Truyện chỉ đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, ăn cắp đăng lên là dbrr, mong mn hãy đọc ở page chính chủ.
Ban đầu Âu Dương Thiên Nhiên cho rằng kỹ năng âm nhạc này nhiều nhất cũng chỉ cải thiện phương diện về ca hát mà thôi, không ngờ nó lại còn bao gồn cả những kiến thức và thao tác của nhiều nhạc cụ khác nhau, cái này rất là trâu bò đó. Âu Dương Thiên Nhiên cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, bắt chước động tác đánh đàn dương cầm, ừm, ngón tay vẫn còn có chút cứng đờ, xem ra chỉ có kiến thức thôi thì không đủ, còn cần phải luyện tập nữa.
Mặc dù giữa ca hát và diễn xuất, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn thích diễn xuất hơn. Nhưng mà, một minh tinh vừa có thể diễn xuất, vừa có thể ca hát chắc hẳn sẽ càng dễ thu hút nhiều fans hơn, như vậy không phải càng dễ tích góp thêm nhân khí sao? Đây là nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, còn việc trở thành đối thủ của Lăng Ảnh Liệt thế nào còn phải dựa vào chính bản thân cậu.
Kỹ năng âm nhạc cao cấp không ngờ còn bao gồm cả nhạc cụ, như vậy nếu so sánh về mức độ thuần thục, Lăng Ảnh Liệt còn cao hơn cậu 5%, có vẻ anh biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ. Lăng Ảnh Liệt quả nhiên là toàn tài mà, nếu anh không gia nhập vào giới giải trí thì đúng là lãng phí, trời sinh vốn dĩ chính là đứng ở trên cao.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền vào giọng nói của Lăng Ảnh Liệt.
"Tiểu Nhiên, em đã thay xong quần áo chưa?"
Lúc này Âu Dương Thiên Nhiên mới nhớ ra bản thân đi vào phòng thay đồ chính là để thay đồ a. Hiện tại đã là giữa trưa, Lăng Ảnh Liệt kêu người chuẩn bị cơm trưa đặt trong phòng.
"Sắp xong rồi."
Âu Dương Thiên Nhiên hướng về phía cửa nói một câu, sau đó nhanh chóng cởi áo choàng tắm, mặc đồ bình thường vào.
Lúc mở cửa ra, Âu Dương Thiên Nhiên liền nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt đang tựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Mà tư thế này, có chút quen mắt.
"Chắc đã đói bụng rồi, đồ ăn đều làm xong."
Lăng Ảnh Liệt vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay của Âu Dương Thiên Nhiên, ngữ khí vô cùng ôn nhu.
Âu Dương Thiên nHiên cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc đi theo anh.
"Nào, đây đều là món em thích, ăn nhiều một chút."
Lăng Ảnh Liệt gắp một khối thịt cá hầm cải chua vào trong chén Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên gắp miếng thịt đó lên, dưới ánh mắt đầy mong đợi của Lăng Ảnh Liệt, bỏ vào miệng.
"Mùi vị rất ngon."
Mấy ngày nay ở nước M đều phải ăn cơm Tây, ăn đến nỗi miệng Âu Dương Thiên Nhiên nhạt nhẽo, đi nhiều nơi khác nhau mới nhận ra vẫn là đồ ăn ở Hoa Quốc ngon nhất, đủ loại mùi hương, hoàn toàn có thể thoã mãn được thói quen hay đổi khẩu vị của cậu. Hiện tại chỉ mới ăn được một miếng cá hầm cải chua, Âu Dương Thiên Nhiên đã có cảm giác sắp khóc đến nơi.
Nghe được lời khen của Âu Dương Thiên Nhiên, khoé môi Lăng Ảnh Liệt liền cong lên.
"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."
----Truyện chỉ đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, ăn cắp đăng lên là dbrr, mong mn hãy đọc ở page chính chủ.
Nhìn đôi môi bởi vì ăn món cá hầm cải chua có vị cay mà có chút sưng đỏ của Âu Dương Thiên Nhiên, tuy rằng chỉ là hơi hơi, nhưng Lăng Ảnh Liệt vẫn cảm thấy phá lệ mê người. Vì vậy anh liền nhịn không được cúi đầu xuống, ngay lúc Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa phản ứng lại, hôn một cái.
"Ừm, mùi vị quả thực rất ngon."
Lăng Ảnh Liệt liếm liếm khoé môi mình, nghiêm túc nói.
Âu Dương Thiên Nhiên đột ngột bị 'đùa giỡn!' bùm một phát, đỏ ửng mặt. Đờ mờ, Lăng Ảnh Liệt cũng có một mặt không đứng đắn như vậy sao? Tại sao trước kia cậu không hề phát hiện ra?
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt lập tức bật cười.
"Tiểu Nhiên, em thẹn thùng."
"Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều thẹn thùng."
Âu Dương Thiên Nhiên nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, sao cậu lại thẹn thùng được? Âu Dương Thiên Nhiên cậu trước giờ có sóng gió nào chưa gặp đâu, không phải chỉ bị hôn một cái thôi à, có gì hay ho đâu chứ.
Ý cười trong mắt Lăng Ảnh Liệt càng sâu.
"Tiểu Nhiên, cả nhà của anh, cũng bao gồm em."
Âu Dương Thiên Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt.
"Anh đang nói gì đó, khi nào thì tôi thành người một nhà với anh rồi?"
"Rất nhanh thôi."
Một nụ hôn kia, đã khiến Lăng Ảnh Liệt xác định tâm ý, mặc dù không phải không là Âu Dương Thiên Nhiên thì không thể, nhưng anh thực sự chắc chắn cảm giác của bản thân là thích. Nếu đã thích, đã để ý, vậy nhất định phải biến người đó thuộc về mình.
Âu Dương Thiên Nhiên tức giận đến nỗi hai má phồng lên. Gia hoả này, nói cái gì mà sớm thôi chứ? Bọn họ cùng lắm chỉ vừa mới quen nhau, hiện tại đã muốn đánh chủ quyền rồi? Nằm mơ đi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện không bao lâu, đã bị Âu Dương Thiên Nhiên vứt ra sau đầu. Quen nhau thôi mà, từ lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ chẳng qua cũng chỉ ăn cơm cùng nhau vài lần, đi dạo phố cùng nhau một lần, xem phim cùng nhau một lần, sau đó là hôn môi vài lần á mà. Chỉ là quen nhau thôi... Được rồi, nghĩ đến việc cuối cùng, Âu Dương Thiên Nhiên liền cảm thấy có chút chột dạ...
Nhìn hai má phồng lên vì tức giận của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được lại nghiêng đầu hôn lên gương mặt đỏ bừng của Âu Dương Thiên Nhiên. Việc này khiến Âu Dương Thiên Nhiên tức giận đến nỗi muốn cắn gãy đũa, không cam lòng yếu thế, trực tiếp phản kích 'chụt' một tiếng, hôn lên bên má Lăng Ảnh Liệt, sau đó dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ công bằng, lại chồm qua hôn lên môi Lăng Ảnh Liệt cái nữa. Ừm, bây giờ thì công bằng rồi.
Không ngờ lại bị tiểu gia hoả này hôn. Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên một bộ kiêu ngạo ngẩng mặt lên trời, hai mắt Lăng Ảnh Liệt chứa đầy ý cười. Thật nhìn không ra, tiểu gia hoả này còn có một mặt trẻ con như vậy nữa. Thật ra ngay từ đầu anh đã nhận ra điều đó rồi, tiểu gia hoả này vốn dĩ không hề giống với vẻ ngoài lãnh đạm của mình, ngược lại còn có tính tình rất lớn ấy chứ. Có vài lần cậu còn bị anh chọc cho điên lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hai tròng mắt âm thầm xoay chuyển, nghĩ như thế nào mới có thể trả đũa lại.
Hiện tại trả đũa thành công, cho nên liền không nhịn được vui vẻ dựng cái đuôi lên, rất giống một chú mèo kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ tạc mao của mình, trông vô cùng đáng yêu.
Lăng Ảnh Liệt thích một Âu Dương Thiên Nhiên sinh động như vậy, không phải là một Âu Dương Thiên Nhiên cả ngày chỉ trưng ra gương mặt lạnh nhạt, không có lấy biểu tình nào, giống như không hề hứng thú với bất kì thứ gì, một người sinh động như vậy, mới chân chính là cậu. Lăng Ảnh Kiệt rất vui vẻ khi Âu Dương Thiên Nhiên ở trước mặt anh lại bày ra dáng vẻ chân thật của mình.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu lấy ra một cái ghế xếp đặt xuống đất, nằm xoài dưới bóng cây. Một trận gió nhẹ thổi qua, khiến Âu Dương Thiên Nhiên càng thêm buồn ngủ.
Lăng Ảnh Liệt vừa ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, vừa quay lại đã nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên nằm dưới bóng cây, ngực hơi phập phồng, ngủ đến nỗi mê man. Lăng Ảnh Liệt nhịn không được quay lại phòng ngủ, lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người cậu. Sau đó lại không kiềm được cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn nhẵn của Âu Dương Thiên Nhiên.
Ánh nắng xuyên qua từng tán cây, tạo thành từng chùm tia sáng nhỏ, chiếu lên hình dáng của hai người, vẽ nên một bức tranh ấm áp mơ hồ.