Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí

Chương 47: Cẩu Huyết



Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Theo tầm nhìn của Lăng Ảnh Liệt, hai mắt của Âu Dương Thiên Nhiên bắt đầu mất đi tiêu điểm, hoàn toàn chính là dấu hiệu đang ngẩn người. Mà sự thật thì Âu Dương Thiên Nhiên đang quan sát hình ảnh hệ thống chiếu lại. Nhìn thấy bản thân sau khi tắm rửa, liền chạy đến phòng Lăng Ảnh Liệt, ra lệnh kêu người ta rót nước cho mình uống, sau đó hai người không cẩn thận té ngã, mà một màn không cẩn thận kia còn bị Phạm Hợp tận mắt chứng kiến. Không thể không nói, một từ 'Cút' của Lăng Ảnh Liệt lúc đó xác thật rất khí thế.

Khi nhìn thấy một màn trọng điểm kia (aka hôn), Âu Dương Thiên Nhiên dường như cảm giác được trên môi xúc cảm mềm mại, bậy bậy bậy, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy chứ!

Thấy được Lăng Ảnh Liệt cư nhiên choáng váng, một Lăng Ảnh Liệt luôn luôn lãnh ngạo lại bị cậu hôn đến choáng váng, được rồi, trong lúc này đây Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy rất chi là tự hào. Âu Dương Thiên Nhiên tự nhận mình có chút may mắn bởi vì sau khi Lăng Ảnh Liệt ngây người ra nửa phút, liền đem cậu ôm lên, đúng vậy, chính là ôm lên đoá, đặt lên sô pha, mà không phải là đá cậu lăn ra ngoài đâu. Dù sao thì, Lăng Ảnh Liệt vốn có bệnh sạch sẽ, đây cũng không phải là nói giỡn.

Sau đó, Lăng Ảnh Liệt làm ra một việc vô cùng kinh thiên động địa.

Chỉ thấy Lăng Ảnh Liệt sau khi đem cậu đặt lên sô pha, liền bắt đầu phát ngốc, không sai, chính là phát ngốc. Lăng Ảnh Liệt nhìn nhìn hai tay mình xong, liền chăm chăm nhìn vào cậu phát ngốc. Ánh mắt vô cùng chuyên chú, cũng không hề dời đi, động tác nửa ngồi xổm kia, ngay cả Âu Dương Thiên Nhiên cũng cảm thấy mệt dùm Lăng Ảnh Liệt.

Sau năm phút đồng hồ, Lăng Ảnh Liệt đứng dậy, anh lấy một cái máy sấy tóc từ trong tủ ra, cắm điện vào hoàn tất, dưới ánh mắt kinh khủng của Âu Dương Thiên Nhiên bắt đầu giúp cậu sấy tóc, sấy tóc, là sấy tóc đó, chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Từ động tác cho đến biểu tình, đều hết sức chăm chú. Cho dù chỉ là hành động sấy tóc vô cùng bình thường, dưới bàn tay của Lăng Ảnh Liệt lại trở nên khí phách mười phần. Anh giống như là đang đối đãi với một kiệt tác nghệ thuật, muốn làm khô từng cọng tóc một trên đó.

Cuối cùng, Lăng Ảnh Liệt không chút do dự đem cậu từ sô pha bế lên, không sai, chính là kiểu ôm công chúa á, ừ thì, kỳ thật Âu Dương Thiên Nhiên đối với động tác này không có bài xích gì. So với việc giống một con vi khuẩn cấp mười bị xa lánh, thì cái ôm công chúa này hoàn toàn khác biệt, đương nhiên hai cái trên, hành động này là lựa chọn duy nhất của Âu Dương Thiên Nhiên.

Không biết vì cái gì, Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy động tác ôm cậu lên của Lăng Ảnh Liệt, tựa hồ ôn nhu không ít, ít nhất thì toàn thân anh không hề toả ra khí lạnh, biểu tình lãnh ngạnh trên gương mặt anh cũng trở nên nhu hoà đi. Đương nhiên, đây cũng có thể chỉ là do Âu Dương Thiên Nhiên tự mình an ủi.

Ngay sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy cằm của mình sắp rơi xuống đất rồi. Bởi vì, trong lúc Lăng Ảnh Liệt bế cậu đi về hướng phòng ngủ, cậu cư nhiên lại vươn móng vuốt, sờ soạng khuôn ngực rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt. Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương Thiên Nhiên có cảm giác rất muốn cắt rớt ma trảo xấu xa của mình. Cái này cũng chưa tính là gì, sau khi cậu sờ đã rồi, lập tức liền dùng mặt cọ cọ.:)))

Đây là cái hành động quỷ gì vậy? Âu Dương Thiên Nhiên nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Lăng Ảnh Liệt trở nên cứng đờ, có lẻ anh cũng bị cậu làm cho kinh tủng rồi. Sờ xong rồi còn cọ thì cũng thôi đi, đằng này còn bày ra vẻ mặt đầy thoả mãn là làm sao???? Cái người mà uống say xong sau đó ngốc ngốc, lưu manh đi đùa giỡn Lăng Ảnh Liệt chính là cậu sao? Tuyệt đối là cậu đang nằm mơ, còn không thì là do hệ thống chỉnh sửa hình ảnh rồi. (Hai người đều không có tiết tháo như nhau cả:)))

"Ký chủ! Đề nghị ngài không nên phỏng đoán lung tung, bản ghi hình của bổn hệ thống trăm phần trăm chân thật, không hề đụng qua dao kéo hen."

Cảm giác được sự nghi ngờ của ký chủ mình, hệ thống lập tức xuất hiện lấy lại trong trắng cho bản thân.

Mà lúc này đây, Âu Dương Thiên Nhiên căn bản không có thời gian để ý đến hệ thống, bởi vì cậu nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt bị cậu như vậy như vậy chẳng những không hề đem cậu ném xuống đất, mà còn vô cùng quỷ dị nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, sau đó giúp cậu đắp chăn cẩn thận. Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy cằm của mình không cần nữa rồi.

Nếu việc này còn chưa tính là kinh động, vậy thì chuyện phía sau còn kinh động hơn. Chỉ thấy Lăng Ảnh Liệt lấy một cái chăn khác từ trong tủ ra, sau đó leo lên giường. Từ động tác cời giày, lên giường, cho đến đắp chăn lại đều vô cùng lưu loát, ngay cả mắt cũng đều không chớp lấy một cái. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại lúc Lăng Ảnh Liệt dùng ánh mắt đầy thâm thuý mà nhìn cậu đang say ngủ, cảm xúc đầy phức tạp và rắc rối kia khiến Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy cậu có thút không thể hiểu được.

Lúc trước không xem lại Âu Dương Thiên Nhiên đã hối hận rồi, bây giờ vừa xem xong, cậu lại càng thêm hối hận. Trên đời này có thuốc hối hận không? Cậu muốn mua một tá.

Thời gian mà Âu Dương Thiên Nhiên xem lại ghi hình của hệ thống, cũng chỉ mất năm phút đồng hồ mà thôi, mà trong mắt Lăng Ảnh Liệt thì, cậu đã phát ngốc năm phút đồng hồ rồi. Mà trong năm phút đồng hồ này, nếu không phải Âu Dương Thiên Nhiên đã sớm luyện tập biểu tình cẩn thận, thu phóng vô cùng tự nhiên, không chế nhuần nhuyễn thì cậu đã sớm lộ.

Nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, hơn nữa còn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn mình, Lăng Ảnh Liệt hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói.

"Nhớ rồi?"

"Gần như vậy."

Cái gì mà nhớ rồi, Âu Dương Thiên Nhiên bây giờ là hoàn toàn hiểu rõ, tự mình trải nghiệm luôn rồi. Thật sự là khiến trái tim nhỏ bé của cậu hết hồn hà! Tuy rằng nụ hôn kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng việc cậu đùa giỡn Lăng Ảnh Liệt lại chính là sự thật. Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên không biết vì sao Lăng Ảnh Liệt lại không đem cái móng heo của cậu đánh bay, nhưng mà xem ra, hiện tại Lăng Ảnh Liệt không muốn tính toán với cậu việc đó.

Trấn định! Nhất định phải trấn định! Dựa theo những gì cậu thấy, hình như so với lời nói của Lăng Ảnh Liệt có chút không khớp, cái gì mà cường hôn chứ, kia cùng lắm chỉ tính là tai nạn thôi. Muốn cậu chịu trách nhiệm gì đó đâu nhất thiết, dù sao thì Lăng Ảnh Liệt cũng đâu phải là con gái. Hơn nữa, đây đã là thời đại nào rồi, đâu phải là cổ đại đâu, thân thiết một chút liền phải chịu trách nhiệm gì đó, quả thực quá mức vớ vẩn đi. Ngoài ra, Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy, nụ hôn đầu kia, có chút không đáng tin. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, không lẽ nụ hôn đầu lại có thể giữ đến bây giờ? Làm sao tin được?

"Nụ hôn đầu?"

Ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên đầy hoài nghi mà nhìn Lăng Ảnh Liệt.

"Không tin?"

Lăng Ảnh Liệt sâu thẳm nhìn lại Âu Dương Thiên Nhiên.

"Không tin!"

Ngữ khí của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng khẳng định.

"Bịch' một tiếng, Lăng Ảnh Liệt đứng lên, dưới ánh mắt chứa đầy khó hiểu của Âu Dương Thiên Nhiên mà hướng về phía cậu đi đến.

Đối mặt với Lăng Ảnh Liệt cao hơn mình nửa cái đầu đang chậm rãi đến gần, Âu Dương Thiên Nhiên liền cảm thấy có một cổ áp lực, mà cổ áp lực này theo bước chân của Lăng Ảnh Liệt chậm rãi đến gần, càng lúc càng lớn. Đột nhiên, một tay của Lăng Ảnh Liệt bám vào vai cậu, Âu Dương Thiên Nhiên hoảng sợ, theo phản xạ dựa lưng về sau.

Gương mặt lạnh lùng của Lăng Ảnh Liệt chỉ cách với gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên chưa đến 5 cm, thậm chí Âu Dương Thiên Nhiên còn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt thuộc về giống đực trên người Lăng Ảnh Liệt. Một tay của Lăng Ảnh Liệt vịn lên chỗ tựa lưng phía sau của sô pha, lúc này Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy, trái tim của mình đập nhanh đến nổi muốn nhảy ra ngoài.

Khoảng cách quá mức gần gũi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, thậm chí Âu Dương Thiên Nhiên còn có thể nghe được tiếng tim đập đầy hữu lực của Lăng Ảnh Liệt xuyên qua chiếc áo gió to rộng của anh.

"Thình thịch...... Thình thịch......"

Kịch bản cẩu huyết chiếu lúc 8 giờ, nam chủ vây nhốt cô gái nhỏ sao lại xuất hiện trên người cậu thế này?

Không thể không nói, vừa rồi Âu Dương Thiên Nhiên quả thực đã bị động tác bất thình lình của Lăng Ảnh Liệt làm cho hoảng sợ. Nhưng vừa thấy được trong mắt của Lăng Ảnh Liệt hiện lên một mạt ý cười, lập tức Âu Dương Thiên Nhiên liền không phòng bị mà tự động phóng ra khí thế không chịu thua, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt.

Ngoại trừ lúc đầu có một chút hoảng loạn, về sau cư nhiên lại có thể khôi phục nhanh đến vậy, còn học người ta trừng mắt, trong ánh mắt lạnh băng của Lăng Ảnh Liệt giấu kín một tia tán thưởng.

Âu Dương Thiên Nhiên ngồi trên sô pha, Lăng Ảnh Liệt từ trên cao nhìn xuống, khom lưng chống tay vào thành dựa, nhìn vào Âu Dương Thiên Nhiên, hai người cảnh đẹp ý vui, không phân biệt là ngườiời ngồi hay đứng, cứ như vậy gần gũi thiếu chút nữa đã dán vào nhau. Tư thế của hai người vô cùng ái muội, nếu có người ngoài ở đây mà nói, nhất định sẽ nghênh đón không ít tiếng thét chói tai.

Âu Dương Thiên Nhiên vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi mà nhìn thật kĩ ảnh đế quốc tế Lăng Ảnh Liệt này.

Diện mạo của anh đương nhiên không thể bắt bẻ, khí chất cao ngạo, bối cảnh gia đình cũng vô cùng kinh ngườiời. Nếu không phải nghe hệ thống nói qua Âu Dương Thiên Nhiên quả thực không thể tin được trên thế giới có một ngườiời được trời ưu ái như vậy, giống như tất cả những điều tốt đẹp đều tập trung lên người anh. Cho dù là nguyên chủ Âu Dương Thiên Nhiên, cũng kém người trước mắt này một chút.

Nếu anh ta là nữ, khẳng định cậu sẽ mê muội, đáng tiếc, anh ta lại là nam, mà Âu Dương Thiên Nhiên thì lại là một thẳng nam không thể thẳng hơn. Mục tiêu hàng đầu của cậu chính là trở nam đệ nhất nam thần ở Lam Tinh, sau đó chào đón nhiều mỹ nữ, nữ thần vào tay, hướng đến đỉnh nhân sinh. (Em biết anh thẳng mà)

Trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, ngoại trừ mấy khuyết điểm không đáng nhắc tới của Lăng Ảnh Liệt, thì anh ta cơ hồ hoàn mỹ.

Hai người nhìn nhau suốt năm phút đồng hồ, sau đó Lăng Ảnh Liệt dẫn đầu mở miệng.

"Chưa từng yêu ai cũng chưa từng nhận cảnh hôn..."

"Cái gì cơ?"

Nhìn nhau lâu như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên đã có chút ngây người. Nhưng rất mau, cậu liền phản ứng lại kịp. Chưa từng yêu ai cũng chưa từng nhận cảnh hôn? Đây không phải đại biểu cho việc nụ hôn đầu vẫn còn sao? Đây là Lăng Ảnh Liệt đang giải thích với cậu? Nhớ đến lúc trước đã từng xem qua tư liệu của Lăng Ảnh Liệt, quả thực anh không hề có một cảnh hôn nào. Cho nên là nói, cậu đã cướp đi nụ hôn đầu của Lăng Ảnh Liệt?

Nà ní? Thì ra đây là sự thật! Âu Dương Thiên Nhiên có chút ngây ngốc mà nhìn Lăng Ảnh Liệt.

"Cho nên?"

"Cho nên, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi."

Khí tràng toàn bộ đều lộ ra, Lăng Ảnh Liệt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Âu Dương Thiên Nhiên, anh dùng là ngữ khí khẳng định và mệnh lệnh. Giống như một quân vương ngồi trên long ỷ, mỗi một chữ nói ra đều chính là thánh chỉ, khiến Âu Dương Thiên Nhiên suýt chút nữa đã đáp ứng.

Âu Dương Thiên Nhiên phát hiện, từ sau khi gặp được Lăng Ảnh Liệt, bình tĩnh của cậu đều không thể duy trì. Đối mặt với thái độ kiên quyết muốn cậu chịu trách nhiệm của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên suýt chút nữa đã đáp ứng anh.

Mẹ nó! Tốt xấu gì thì cũng là một ảnh đế quốc tế, còn không phải chỉ vô tình hôn một cái thôi à, mà lại dùng ánh mắt như oán phụ mà nhìn cậu, thật giống như nếu cậu dám không chịu trách nhiệm, thì cậu chính là một tên đại tra nam. Nói đi nói lại, đó cũng là nụ hôn đầu của cậu chứ bộ, là nụ hôn đầu của cả hai đời đó! Cậu còn muốn giữ lại cho người yêu về sau của cậu, nếu muốn nói đến tổn thất, phải là cậu chịu tổn thất nhiều hơn mới đúng.

Càng nghĩ, Âu Dương Thiên Nhiên càng cảm thấy bản thân ủy khuất, hiện tại Lăng Ảnh Liệt lại còn từng chút bức cậu, khiến cậu rơi vào vị trí bị động. Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không cam lòng a, anh cho rằng Âu Dương Thiên Nhiên tôi sẽ dễ dàng thoả hiệp như vậy hay sao? Tưởng bở.

Nhìn người đang từ trên cao nhìn xuống kia, bộ dáng đầy cao cao tại thượng nhìn mình, đột nhiên Âu Dương Thiên Nhiên rất muốn kéo Lăng Ảnh Liệt xuống vũng bùn.

Đầu tiên là bị hình ảnh ghi lại của hệ thống đả kích, sau đó còn bị Lăng Ảnh Liệt bức đến khó khăn, kích thích đến nỗi não bộ của Âu Dương Thiên Nhiên nhất thời nóng lên, làm ra một chuyện mà cả đời này cậu phải hối hận.

Chỉ thấy Âu Dương Thiên Nhiên vươn hai tay vòng lấy cổ của Lăng Ảnh Liệt, khoé miệng gợi lên một độ cung tà ác. Cậu cười lên giống như một đoá anh túc đôi mắt híp lại, mang theo vài phần câu hồn đoạt phách, thanh âm khàn khàn mang theo gợi cảm.

"Nụ hôn đầu? Trước đó cũng không tính là hôn, cái này mới chân chính là hôn..."

Sau đó, ngay lúc Lăng Ảnh Liệt vẫn chưa phản ứng lại kịp, một gương mặt trời cao tỉ mỉ tạo hình liền dán sát đến mặt của anh, môi bị một cổ mềm mại bao phủ, ngay sau đó, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra cửa thành mà Lăng Ảnh Liệt phòng thủ 28 năm, thành công tiến vào.

- ----

Editor:

:3 5 chương nữa là thành đôi nhe. Nhanh thôi, về sau sẽ càng hay hơn. Vote ủng hộ nhiệt tình nào.

Chương này tặng bạn IAHYYI

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv