****************
Tống Ôn Trạch không biết, bản thân bị làm sao. Một luồng âm phong chạy dọc sống lưng, trước mắt mờ đi rồi sau đó không còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, Tống Ôn Trạch nhìn thấy mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, trước mắt là khoảng không gian ba chiều, còn bản thân hắn lại lơ lửng trên không trung như lúc ở trong không gian hệ thống.
Hắn hoang mang, không biết tại sao mình lại ở đây, cũng không biết tại sao bản thân lại về dạng linh hồn nữa.
Tất cả mọi thứ trước mặt chỉ khoảng không gian ba chiều, với ba bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tống Ôn Trạch ngó nghiêng xung quanh, dò theo từng ngóc ngách đều không có lỗ hổng nào để thoát ra.
- Tống Ôn Trạch! Xin lỗi đã làm phiền anh lúc này.
Đang lúc bất lực, thì ở phía sau vang lên tiếng gọi tên Tống Ôn Trạch, khiến hắn rùng mình một cái mà giật mình quay đầu lại.


Một thân trường bào màu trắng, đầu đội mũ niệm, ba ngàn sợi tóc bạch tinh buông thả bay loạn giữa gió, toàn thân thoát ra tia bạch quang.
Điểm duy nhất mà Tống Ôn Trạch quan tâm, khuôn mặt của người trước mặt này 8-9 phần giống hắn.
Không! Nói đúng hơn thì giống hệt nguyên chủ như đúc từ một khuôn.
Tống Ôn Trạch nhìn thấy dưới chân người này, một đám khói hay nói đúng hơn là một đám mây trắng xoá đủ để che cả hai chân.
Hắn không tức giận, nhìn người trước mặt cười nhạt rồi nói - Là ngươi sao?
Bạch bào thấy Tống Ôn Trạch thản nhiên như vậy, vừa nhìn đã nhận ra mình thì không khỏi nhíu mày bất mãn.
Y hỏi - Ngươi biết ta?
- Quên hết rồi sao? - Tống Ôn Trạch ngạc nhiên, nhìn Bạch bào tủm tỉm cười rồi nói - Cũng tốt. Đỡ phải giải quyết ân oán.
- Ân oán? Chúng ta từng gặp nhau sao? - Bạch bào nghe vậy, khó chịu nổi mới hỏi.
Tống Ôn Trạch mặc kệ Bạch bào nghĩ gì, nhìn xung quanh mình một lượt hỏi - Ngươi là Bạch Vô Thường, chắc biết chúng ta đang ở đâu chứ?
Bạch bào giật mình mất một lúc lâu, nhẹ nhàng nói - Đây là khoảng không gian giữa Dương gian và Âm giới, nói chính xác thì chính là khoảng không giữa sống và chết. Không gian này, có ba chiều không gian, tương ứng theo từng thời điểm: Quá khứ, Hiện tại và Tương lai.
- Đây là? - Tống Ôn Trạch chọc chọc ngón tay của mình vào khung hình trước mặt, nó không những không bị cản lại mà còn xuyên qua, giật mình hỏi.
Bạch bào đáp - Cánh cửa quá khứ, đây là kí ức của ngươi, có thể đi vào trong nhưng.... cho dù thấy gì cũng không được cam thiệp, nếu không sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây.
Tống Ôn Trạch ồ lên một tiếng, gật đầu coi như đã hiểu rồi hỏi - Tất cả sao?
Bạch bào lắc lắc đầu, nói - Chỉ có cánh cửa hiện tại và cánh cửa quá khứ ngươi có ra vào nhưng, cánh cửa tương lai đã bị thiên đạo khóa chặt muốn vào đó, rất khó ra ngoài.
Tống Ôn Trạch gật đầu, chỉ vào cánh cửa quá khứ hỏi - Ta vào đó, ngươi theo sau hay là ở lại đây trông coi?
Bạch bào lắc lắc đầu, đáp - Ngươi chỉ cần biết, ngươi đi đâu, ta ở đó, ta phải vừa bảo vệ vừa trông coi ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ, không được nhũng loạn thời gian, không được phép thay đổi quá khứ bằng cách nào đó.
Tống Ôn Trạch gật đầu, lại hỏi - Có thể thay đổi thời gian không? Ta không muốn xem mình từ nhỏ đến lớn đâu, thật khó chịu.
Bạch bào hỏi - Vậy ngươi muốn xem đoạn thời gian nào?
- 18t - Tống Ôn Trạch búng tay một cái, cười nói - Ta muốn xem, khoảng thời gian từ khi 18t.
- Được!! - Bạch bào gật đầu.
Xong liền vung tay áo một cái, một khoảng thời gian hiện ra để chọn, Bạch bào chỉnh sửa thời gian theo ý Tống Ôn Trạch, rất nhanh chóng cánh cửa quá khứ lộ ra một lỗ hổng đen.
Tống Ôn Trạch không do dự, nhấc chân lên cao bước thẳng vào trong, đang ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt ngoài trừ bóng đêm ra thì chẳng còn gì.
Hắn hỏi hệ thống - (Mi chết chưa?)
[Chưa!! Nhưng sẽ tức chết vì kí chủ!!]
Màn hình hệ thống hiện ra trước mắt Tống Ôn Trạch, âm thanh máy móc kêu đinh tai nhức óc khiến hắn choáng váng một lúc
- (Mi biết đây là đâu không? Sao tối vậy?)
[ Nguyên chủ đang ngủ, tất nhiên là tối rồi! Kí chủ, trước đây ngủ không tắt đèn sao?]
- (Ừ~~ Mà thôi, quên đi. Đây là đâu?)
[ Trong Sở cảnh sát Giang Thành, nguyên chủ vừa mới xuống máy bay, các cảnh sát khác chắc cũng sắp tới rồi.]
《Một loạt âm thanh cộp cộp huyên náo bên ngoài khiến Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn xuyên tường thấy có một đám người mặc cảnh phục từ già trẻ, gái trai đang lao tới phòng này.
Người đang ngủ, sau khi nghe thấy tiếng động cũng ngồi bật dậy, chỉnh trang lại cảnh phục của mình, nghiêm túc đợi người tới.
Rồi ánh đèn phòng được bật lên, một loạt ánh sáng khiến Tống Ôn Trạch phải nhíu hai mắt lại, điều chỉnh tầm mắt khi đã thích nghi với ánh sáng này thì, trước mặt căn phòng đã chật kín người.
Lúc này, Tống Ôn Trạch mới nhìn thấy nguyên chủ đang ngồi trên chiếc ghế xoay, quay lưng về phía mình.
- Xin chào, tôi là Tống Ôn Trạch là cảnh sát của Sở cảnh sát Los Angeles. Hôm nay, tôi có mặt ở đây là được chủ sở cảnh sát mời ra để điều tra một vụ án giết người hàng loạt. Mong sau này, chúng ta hợp tác làm việc thành công.
Những cảnh sát khác nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn người thiếu niên trước mặt trông còn nhỏ hơn mình.
Một cảnh sát đứng đầu, ngay trước mắt Tống Ôn Trạch bước lên phía trước, hắn vừa nhìn cái là nhận ra đối phương là Khương Thiệu.
Không ngờ, mười mấy năm trước ông ta trông cũng điển trai, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc như vậy.
Khương Thiệu giơ tay chào, thiếu niên kia cũng giơ tay chào lại, anh nói - Cậu được mời về đây, sao chúng tôi không nghe thông báo của cấp trên? Có công văn chứng minh không?
Tống Ôn Trạch mặt lạnh như băng, cầm lấy tập hồ sơ để sẵn trên bàn làm việc rồi đưa cho Khương Thiệu.
Khương Thiệu nhận lấy tập hồ sơ từ tay hắn, nghi ngờ không tin mà xem từng trang từng chữ như muốn lôi nó ra khỏi tờ giấy trước mặt.
Trên đó ghi rất chi tiết, ghi vô cùng rành mạch như những gì hắn nói, Khương Thiệu vẫn còn hoang mang một lúc lâu rồi hỏi - Xin lỗi, chúng tôi vô cùng xin lỗi, không tiếp đón anh ở sân bay.
Tống Ôn Trạch giơ bàn tay lên ngăn lại lời tiếp theo, lạnh lùng nói - Không sao, là tôi tự ý tới đây mà chưa được sự cho phép của Sở trưởng các anh. Tôi mới là người cần xin lỗi, tôi xin lỗi.
Lời này vừa nói ra, khiến tất cả cảnh sát ở đây đều một phen sững sờ, Khương Thiệu cũng nhìn hắn bằng con mắt khác. 》
Tống Ôn Trạch xoa xoa cằm suy nghĩ, hỏi - (Thật giỏi thao túng người khác bằng lời nói.)
Màn hình hệ thống hiện lên dấu (?) rồi nói - [Kẻ tám lạng người nửa cân, giống như kí chủ vậy.)
- (Mi nói lại lần nữa?) - Tống Ôn Trạch tức giận, ánh mắt như muốn lôi hệ thống bản mệnh ra xé tan.
- Bình tĩnh đi!! - Bạch bào lên tiếng, cắt ngang đoạn đối thoại trong đầu Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch nhìn Bạch bào, gật đầu tiếp tục quay lại xem.
《Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Dù sao, mọi người cũng đã có mặt tại đây rồi, tôi xin thông báo một chuyện hết sức quan trọng.
- Chuyện gì? - Khương Thiệu lo lắng hỏi.
Tống Ôn Trạch đáp - Cấp trên ra lệnh cho tôi, khi tới Sở cảnh sát Giang Thành sẽ tiến hành thành lập một đội hình sự chuyên giải quyết những vụ Trọng án, gọi tắt là Đội hình sự, Phòng Trọng án của Sở cảnh sát Giang Thành. Mọi người nghĩ thế nào?
- Đội hình sự? Phòng Trọng án sao? - Khương Thiệu nghi hoặc hỏi.
Tống Ôn Trạch chỉ gật đầu, không đáp.
Khương Thiệu và những cảnh sát khác ngơ ngác chẳng hiểu gì, ngay cả Sở cảnh sát cũng chìm trong lời bàn tán xôn xao, gần như không ai tin vào tai mình nữa.
Họ cũng chẳng biết tại sao lại Sở trưởng lại mời một cảnh sát ở Los Angeles đến đây, còn đặc biệt cho phép thành lập một tổ chuyên án, tên cái gì mà Đội Hình sự, Phòng Trọng án?
Tống Ôn Trạch nhìn bọn họ một lượt, cũng ngầm hiểu bọn họ đang lo lắng chuyện gì, càng biết chuyện thành lập một đội này rất khó chấp nhận.
- Cậu chắc chắn chứ? Thành lập một tổ chuyên án, chuyện đó lúc này có hơi.... - Khương Thiệu nói đến đây im bặt lại, nhìn thiếu niên trước mặt nói - Cho dù, Sở cảnh sát chúng tôi đồng ý thành lập tổ này thì, chưa chắc thật sự sẽ bắt được hung thủ đưa ra pháp luật trừng trị. Với lại,......
Khương Thiệu đang nói nửa chừng thì bị Tống Ôn Trạch đứng lên, cướp lời nói - Vậy thì như thế này đi, không phải hiện tại các người đang điều tra một vụ án hiếp dâm tập thể sao? Tôi sẽ, chứng minh cho các người bản thân có đủ tư cách làm đội trưởng của các người.
Khương Thiệu nghe vậy, giật mình nhìn theo bóng dáng rời đi của Tống Ôn Trạch, nghĩ được một lúc thì lo lắng đuổi theo.
****************
9h tối.
Một con hẻm tối om, xung quanh treo đầy dây vàng nhạt in "Police" băng qua các vị trí, gần mép ngoài có một tấm biển báo ghi "Không phận sự, miễn ra vào."
Vậy mà vẫn không khiến người qua kẻ lại nhòm ngó vào trong, người thì nhiều chuyện không rõ sự việc gì xảy ra mà thêm mắn dặm muối, đi tới đâu rêu rao tới đó.
Người không biết thì đứng ở bên ngoài, cố gắng nhìn vào trong để thấy bên trong con hẻm kia có chuyện gì mà cảnh sát canh giữ vậy?
Đột nhiên, một chiếc xe cảnh sát lao tới, tất nhiên không ai dám ngăn lại, đành nhường đường cho xe đi vào trong.
Tống Ôn Trạch bước xuống xe, nhìn đám người vây quanh hiện trường, khuôn mặt lạnh lùng kia khiến họ lập tức im lặng và tản ra hết.
Không biết tại sao từ khi xuất hiện tại đây, Tống Ôn Trạch luôn cảm thấy khó chịu, trong lòng cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, mí mắt cứ giật giật liên hồi như báo trước một việc chẳng lành.
Nhìn về phía hiện trường vụ án, hắn còn đang không biết có lên vào hay không thì, Khương Thiệu đã ở phía sau vỗ vai mình hỏi - Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Tống Ôn Trạch không quay lại, cũng không đáp lại Khương Thiệu, đi thẳng vào trong con hẻm tối om mập mờ đốm sáng của thứ gì đó kia.
Tống Ôn Trạch sau khi xuất trình giấy tờ, được một cảnh sát dẫn vào trong, Khương Thiệu cũng vào trong ngay sau đó.
- Xin chào, tôi là Chu Hàn, trưởng ban kỉ luật giữ trật tự khu phố. Rất vui được gặp hai vị trung úy.
Chu Hàn chính là cảnh sát dẫn hai người vào trong, khuôn mặt phúc hậu, thân thể cường tráng, cao hơn m7 nhưng mái tóc lại đen trắng đan xen nhìn chắc tuổi không thấp.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, nhận xét ông rồi nói - Cảm ơn ông, đã giữ nguyên hiện trường vụ án. Nếu chúng tôi đến muộn, không biết còn mất bao nhiêu dấu vết nữa, thật cảm ơn.
Chu Hàn cười cười, lắc lắc đầu nói - Đấy là nhiệm vụ của tôi, không cần ai cảm ơn cả.
Cần lại gần, ánh đèn càng sáng, không khó để thấy đây là một bãi rác thu nhỏ, xung quang toàn túi rác, phân chó phân mèo, có đủ cả mùi hơi bốc lên.
Cảnh sát Chu Hàn khi đưa hai người vào trong đã dặn dò mọi thứ, đưa cho hai người khẩu trang và bao tay cách nhiệt lên cũng đỡ phần nào.
- Hiện trường vụ án là con hẻm của đường x, phố y, gần trung tâm thương mại Giang Thành. Thi thể nạn nhân được một người phụ nữ dắt chó đi dạo phát hiện, bà ta kể lại là "buổi chiều tối hôm đó, bà vẫn dắt chó cưng của mình đi dạo quang đây, để tiện tập thể dục hơn. Đột nhiên, chú chó chạy thẳng vào trong con hẻm, còn liên tục gầm gừ, bà ta lo lắng mới chạy theo và phát hiện ra xác của nạn nhân, gọi điện báo cảnh sát."
Cảnh sát Chu Hàn đưa hai người vào trong, tường thuật tất tần tật vụ án, vừa giải thích gắn gọn nhất có thể vừa nói xong ba người đã đứng trước một cái xác.
Một thi thể trần như nhộng nằm giữa góc tường, thứ vải tan nát trên đó không biết có phải thật sự là quần áo không, hay chỉ đơn giản là tấm vải rách?
Tóc tai rối loạn nhưng vẫn không che được khuôn mặt bị hoại tử do bị chuột gặm nhấm, tròng mắt lòi ra ngoài nhìn thoáng qua có thể thấy trước khi tử vong, nạn nhân đã khóc và sợ hãi khiến nó con ngươi đen kia nhỏ hơn hạt cát, gần như không có thấy.
Nhìn xuống phía dưới, cánh tay cả trái và phải đều in hằn dấu vết bị bóp chặt, xuống khuỷu tay thì càng đáng sợ hơn là vết bầm tím do cựa quậy chống cự kịch liệt mà ra. Cổ tay đỏ bừng, in hằn một cục máu đông do bị chói chặt, chân cũng chịu số phận y như vậy.
Ở phần bụng dưới, một cái lỗ to tổ choảng, chỉ cần nhìn chú ý một chút sẽ thấy nội tạng trong đó đã bị lôi ra, ruột, gan, phèo, phổi, vvv tất cả những thứ nhìn thấy là một vũng máu lớn trong đó, đang từ từ tràn ra ngoài che đi lớp máu đã khô thẫm.
Điểm duy nhất khiến Tống Ôn Trạch nhíu mày là, dưới đùi nạn nhân có thứ gì đó, trăng trắng đặc sệt y như tinh dịch của một người đàn ông sau khi quan hệ tình dục.
Tống Ôn Trạch nhìn thi thể trước mặt, lạnh lùng hỏi - Đã điều tra được nạn nhân là ai chưa?
Cảnh sát Chu Hàn lắc lắc đầu, nói - Chúng tôi vừa mới phát hiện không lâu, vẫn chưa có báo cáo xác nhận thân phận của nạn nhân. Mặc dù, khuôn mặt đã bị chuột gặm nhấm, hoại tử nhưng nạn nhân..... Pháp y đang kiểm tra hiện trường, cô ấy xác nhận nạn nhân là nữ, tầm 18-20t, không phải người ở đây, trước khi chết đã bị hung thủ cưỡng hiếp và đã chết hơn bốn tiếng đồng hồ.
Khương Thiệu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn từ phía sau Tống Ôn Trạch, khoảng cách cũng không quá gần cũng chẳng quá xa, đủ để anh thấy hết tẩy toàn bộ tử thi trước mặt.
Anh không nhịn được, chạy ra một góc, đặt tay lên tường nôn ẹo tại đây. Có lẽ, đây là lần đầu tiên Khương Thiệu đến hiện trường nhìn xác nạn nhân, không may cho anh là nhìn thấy thứ sau này sẽ ám ảnh anh suốt đời.
Tống Ôn Trạch chẳng quan tâm, lại hỏi tiếp - Vậy CCTV của nơi này, các anh đã xem hết chưa?
- Dạ xem rồi, vì người qua lại con hẻm này không ít sẽ mất chút thời gian nhưng, bên trong này... - Cảnh sát kia ngừng một lát, ánh mắt tức giận nói - Nó hoàn toàn giống như hiện trường của những vụ án liên hoàn giết người, mổ bụng moi nội tạng.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tôi cần biết chính xác, nạn nhân là ai? Còn chuyện này, tôi tự có cách phán đoán động cơ gây án và cách thức gây án của hung thủ.
Nói rồi, hắn định xoay người bỏ đi thì từ phía sau vang lên tiếng gọi của một nữ Pháp y.
Cô nói - Chu ca, anh nhìn này, thứ này có phải của nạn nhân không?
Chu Hàn nhìn thứ cô đang cầm, nhận lấy túi đựng thứ đó rồi giơ lên trước ánh đèn rồi nói - Một chiếc vòng tay gỗ đàn hương sao? Cứ đem đi kiểm tra ADN trước đi, có thể nó là của hung thủ....?
Ông đang nói, đột nhiên túi đựng chiếc vòng tay kia đang cầm bị ai đó giật mất, giật mình nhìn lại nó hiện tại đang ở trên tay Tống Ôn Trạch. 》
Tống Ôn Trạch giơ cổ tay lên nhìn, chiếc vòng tay đang ở trong túi kia hoàn toàn giống hệt chiếc vòng tay mà anh đang đeo.
Thầm nghĩ - (Đây là?)
Màn hình hệ thống hiện ra trước mắt Tống Ôn Trạch, không ngắn cũng không dài, chỉ có duy nhất bốn chữ - [ Đồ của người chết!! ]
Tống Ôn Trạch giật mình, hỏi - (Đây không phải là đồ của nguyên chủ sao? Nó đã nhận chủ rồi mà, sao có thể là đồ của người chết?)
[ Quan trọng người chết là ai? ]
- ( Đừng nói là của...?)
[ Vị hôn thê của nguyên chủ - Giang Hoài An!! ]
Tống Ôn Trạch nhìn vào tử thi nằm dưới chân kia, một đợt âm phong thổi qua mang tai khiến hắn khẽ rùng mình một cái.
Bạch bào thấy Tống Ôn Trạch trở lên kì lạ, toàn thân run rẩy lẩy bẩy thì nghĩ hắn đang sợ hãi, bàn tay bất giác giơ lên chạm nhẹ vào bả vai trấn an.
Tống Ôn Trạch giật mình, quay lại hét lớn khiến Bạch bào giật bắn mình, rút tay lại hỏi - Sao, sao vậy?
Tống Ôn Trạch sau khi nghe thấy vậy, mở mắt ti hí ra nhìn đối phương là ai, thấy Bạch bào ở sau lưng thì thầm mắng - "Đúng là không sợ ma trêu, chỉ sợ ma hù?"