Tụng kinh hằng ngày của Đoạn Cảnh Huyền kết thúc, phát hiện hắc báo còn chưa có trở về, liền ở lại phật điện tĩnh tọa một hồi. Ước chừng hai khắc sau, hắc báo mới mang theo con con ấu báo khác cả người dơ hề hề trở về.
Đoạn Cảnh Huyền mở mắt ra, đứng dậy từ trên đệm hương bồ, mang hắc báo cùng hai con ấu báo đi đến “Nhà tắm” của chúng nó rửa sạch.
Kỳ thật chính là một cái hồ do thác nước giữa núi đổ xuống tạo thành mà thôi.
Bên hồ có một loại cây cối, dịch nước trái cây này có thể dùng để rửa sạch thân thể, lá cây này có mùi hương thoang thoảng, thường được người ta sử dụng để tạo hương thơm.
Đoạn Cảnh Huyền rửa sạch lông tóc cho hắc báo, mà hắc báo thì dùng móng vuốt xoa tới xoa đi ở trên người hai con ấu báo, tắm rửa cho chúng nó.
“Liên Hoa, lật người nào.” Đoạn Cảnh Huyền tắm xong đầu cùng sống lưng cho nó rồi lại nói.
Dư Gia Đường bảo hai con ấu báo đi đến bên hồ, súc rửa dịch nước trái cây thơm tho trên người, mà anh thì ghé xuống đầu gối Đại hòa thượng.
Dư Gia Đường thấy Đại hòa thượng bị ướt cà sa cũng không thèm để ý, dáng vẻ nghiêm túc tắm rửa cho anh, không biết vì sao lại nhớ tới ba thế giới nhiệm vụ trước đó, bộ dáng quan hốt phân tắm rửa cho anh.
“Chẳng lẽ Đại hòa thượng này thật sự là quan hốt phân?” Dư Gia Đường ngẫm nghĩ ở trong lòng, kỳ thật trong lòng anh đã sớm có khuynh hướng về khả năng này rồi.
Cho dù hệ thống mạnh mẽ che chắn lực cảm ứng của anh đối với quan hốt phân, nhưng anh ở chung với Đại hòa thượng khá lâu rồi, càng ngày càng có cảm giác quen thuộc, bởi vì Đại hòa thượng sinh hoạt chăm sóc anh rất tự nhiên, giống như đã làm vô số lần vậy.
Đoạn Cảnh Huyền cúi đầu nhìn hắc báo hơi hơi lộ ra một ít thịt bụng, trên tay ngừng một hồi, vẫn là tự mình duỗi tay lật hắc báo lại, cẩn thận lau bụng cho nó.
Động vật họ mèo đều sẽ tự động biết xử lý lông tóc, Dư Gia Đường lại thích dùng nước để tắm sạch hơn. Đoạn Cảnh Huyền biết tật xấu này của anh, cho nên mỗi ngày đều sẽ tắm rửa cho anh. Đặc biệt là sau khi Dư Gia Đường đi săn trở về.
Đoạn Cảnh Huyền rửa sạch một chút bùn đất dính trên bụng, còn có hỗn hợp máu của con mồi, đến khi rửa đến bộ phận không thể miêu tả nào đó, Dư Gia Đường có chút xấu hổ che đi.
Đoạn Cảnh Huyền lộ ra một chút ý cười hơi không thể nhìn thấy.
Dư Gia Đường trợn tròn một đôi mắt báo màu vàng kim, giật mình nhìn y, nội tâm một hàng spam đậu mèo!
Dư Gia Đường không xác định được vừa rồi có phải mình bị hoa mắt hay không.
Đại hòa thượng vậy mà lại cười!
Thiết, thụ, nở, hoa!
Chỗ đó của ấu báo còn chưa phát dục hoàn toàn, Đoạn Cảnh Huyền chỉ rửa sạch cho nó, nên cũng không có phản ứng làm người xấu hổ gì cả.
Chỉ là Dư Gia Đường cảm thấy cái này độ sỉ nhục thật sự rất cao. Ngay cả hồi trước cũng rất ít khi để cho hắn rửa mà.
Lần này anh vừa định xoay người, đã bị Đại hòa thượng vẻ mặt trang nghiêm lại cấm dục ấn lại.
Dư Gia Đường:???
Trong ánh mắt nghi hoặc của Dư Gia Đường, Đại hòa thượng duỗi tay đặt ở trên 【 bíp ——】 của anh.
……
“Hai đứa các con, đừng đánh nữa, đi đi đi.” Dư Gia Đường dùng móng vuốt đẩy mông A Viên ra, vội vàng dẫn hai con ấu báo đi về phía trước.
Sau khi ba con tắm rửa xong, thơm ngào ngạt trở về, niệm kinh một hồi, liền có thể đi ngủ.
Cả quá trình này, đối với Dư Gia Đường mà nói là phi thường đơn giản, chỉ cần gõ gõ mõ niệm niệm kinh, là được, sau đó đến phòng ngủ của Đại hòa thượng bị y ôm ngủ là xong.
Nhưng tới hai con báo con này, thì lại trở nên phá lệ gian nan.
Ngủ đối với ấu tể mà nói chưa bao giờ là vấn đề, có vấn đề chính là phân đoạn niệm kinh này.
A Viên và A Diễm còn nhỏ tuổi, lại không phải xuyên qua giống như Dư Gia Đường, linh trí của chúng nó thấp kém, đơn giản thì có thể làm được, nhưng loại việc gõ mõ có độ yêu cầu cao này thì tạm thời vẫn còn khó khăn.
Còn niệm kinh, chúng nó quả thật biết rống, nhưng rống hoàn toàn chẳng có tiết tấu gì, lại còn sẽ quấy rầy tiết tấu của Dư Gia Đường.
Cuối cùng rõ ràng là thời gian tụng kinh, lại biến thành bản đại hợp xướng của ba con báo con thoát tuyến.
Khi Đoạn Cảnh Huyền tụng kinh luôn sẽ không bị ngoại giới quấy nhiễu đến, hoàn toàn coi tiếng hô của mấy con ấu báo như tu luyện tâm tính.
Sau khi Dư Gia Đường phát hiện mình bị mất tiết tấu, liền có chút tức giận, dạy dỗ hai đứa nhỏ: “Không phải đã nói với các con rồi sao, phải cùng nhau rống theo thúc, đừng có rống loạn!” Dư Gia Đường không trông cậy vào chúng nó có thể làm rõ ràng tiết tấu của Đại hòa thượng, chỉ cần cùng nhau rống theo anh là được rồi.
A Diễm dùng mông ẩy ca ca một chút: “Đều là lỗi của ca con, ban đầu con không có rống sai, là nó nhiễu loạn con.”
A Viên cảm thấy muội muội thật không nói lý, sau đó hai con lại đánh nhau.
Dư Gia Đường luôn không thể hiểu nổi A Viên, rõ ràng đánh nhau thì đánh không lại muội muội, nhưng mỗi lần cứ đều phải đua một chút, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.
Dư Gia Đường nhảy dựng lên tung một cú đá sườn, đạp hai con xuống khỏi đệm hương bồ: “Không niệm kinh thì qua một bên chơi.”
A Diễm và A Viên đều mở to hai mắt nhìn anh, tựa hồ khó mà tin được là vừa rồi Dư Gia Đường đã đạp chúng nó.
Chờ đến khi chúng nó phản ứng lại được, hai anh em đã cùng nhau xông lên, sau đó vây ẩu “Hoa thúc” của chúng nó.
Dư Gia Đường ngại hai con này vẫn còn nhỏ, trên cơ bản đều không dùng tới móng vuốt, bị chọc lông, mới chụp cho chúng nó một cái tát.
Chờ đến khi thời gian buổi tụng kinh tối kết thúc, buổi tối A Viên và A Diễm phải về nhà đi ngủ. Cổ tháp và huyệt động mà Hắc Đằng Bạch Tùng ở đều ở trên Linh Phật Sơn, xa thì cũng chẳng xa mấy.
Chỉ là để hai nhóc con tự mình về nhà, Dư Gia Đường không quá yên tâm, nhưng mà buổi tối khi anh đang muốn đưa A Viên A Diễm về nhà, còn chưa đi tới cổng lớn cổ tháp, đã bị Đại hòa thượng ngăn cản lại.
“Đã trễ như vậy, Liên Hoa ngươi muốn mang theo chúng nó đi đâu?”
Hắc báo quát: “Hiện tại tan học rồi, tôi phải đưa chúng nó trở về nha.”
“Không cần đưa trở về, cứ để cho chúng nó ở lại trong chùa đi, ta đã cho người thu thập sương phòng cho chúng nó ở rồi.”
Dư Gia Đường tức khắc sững sờ tại chỗ.
Không phải bởi vì nội dung mà Đoạn Cảnh Huyền nói, mà lời y nói, rõ ràng là đang trả lời tiếng hô của anh!
Dư Gia Đường khiếp sợ không thôi, vội vàng đi gọi Đại Vương trong ý thức.
“Đại Vương Đại Vương, tại sao trị số nhiệm vụ của anh còn chưa có xuất hiện, mà Đại hòa thượng đã có thể nghe hiểu lời anh rồi!”
Đại Vương lập tức trả lời: “Đừng có gấp, anh trước tiên nhìn xem khối nhiệm vụ của anh đã, xem có vấn đề gì hay không.”
Dư Gia Đường mở ra liếc nhìn, phát hiện, trị số bốn nhiệm vụ lớn ban đầu bằng không, trong đó giá trị ăn ý và giá trị sủng ái chẳng biết từ khi nào đã đột phát một trăm.
Không chỉ có như thế, bên trên còn biểu hiện tự động đổi giá trị ăn ý sang tăng mạnh công năng giao lưu.
“Tại sao bên chỗ anh lại không nhận được bất cứ nhắc nhở nào chứ? Còn có tự động đổi này là có chuyện gì vậy?”
“Nhiệm vụ này trên cơ bản đều bị che dấu tất cả, một ít tin tức nhắc nhở có liên quan đến nhiệm vụ, cũng bị ẩn giấu luôn.”
“Còn cái tự động đổi kia, anh không nhớ rõ sao? Sau khi thế giới trước kết thúc, liền đạt được cái công năng mới này, còn có vài công năng nhỏ khác nữa, ngoại trừ mấy cái đặc biệt, anh đều lựa chọn mở ra toàn bộ rồi.”
Dư Gia Đường: “…… Em vừa nói như vậy, hình như anh thực sự có chút ấn tượng.”
“Nhưng là không đúng nha, lúc buổi chiều, khi anh cùng A Viên còn có A Diễm ở bờ sông tắm rửa cho chúng nó, có nhìn thoáng qua, trị số nhiệm vụ kia, vẫn còn là 0, sao lần này vừa mới đến tối thì đã tăng mạnh như vậy rồi?”
Kinh hỉ này tới quá đột nhiên, anh có chút không thể tin tưởng được.
Dư Gia Đường có linh hồn nhân loại mà cũng không biết, một hệ thống như Đại Vương lại càng không có cách nào thăm dò mạch não của quan hốt phân được.
Dư Gia Đường ở trong đầu hồi tưởng lại một loạt những chuyện đã xảy ra trong chiều nay một lần. Có thể gia tăng giá trị sủng ái biên độ lớn, trong tình huống bình thường, khẳng định là hành vi của mình get tới điểm nào đó của quan hốt phân.
Sau đó anh lăn qua lộn lại nhớ, cuối cùng phát hiện, làm cho giá trị sủng ái gia tăng, hình như chỉ có, nụ cười nhẹ kia của Đại hòa thượng, còn chuyện sau lại giúp anh rửa sạch 【 bíp ——】, Dư Gia Đường trực tiếp xem nhẹ, loại chuyện xấu hổ này, tuyệt đối không có nửa đồng mao tiền quan hệ với giá trị sủng ái.
Xác nhận Đại hòa thượng chính là quan hốt phân, trong lòng Dư Gia Đường thở phào một ngụm hơi bự. Còn may chính là y.
Trên thực tế trong khoảng thời gian ở chung này, trong tiềm thức Dư Gia Đường đã hy vọng Đại hòa thượng chính là quan hốt phân của anh.
Bởi vì một ít hành động của Đại hòa thượng, thật sự là quá giống với những quan hốt phân trước kia của anh.
Đoạn Cảnh Huyền tự mình dẫn đàn ấu báo tới trước mặt sương phòng mà chúng nó sẽ ở.
Nhưng thời điểm khi Dư Gia Đường sắp đi cùng Đoạn Cảnh Huyền, hai nhóc con kia lại sợ ngây người, vội vàng rống: “Hoa thúc, chẳng lẽ thúc không ở cùng chúng con hay sao?”
A Diễm cảm thấy mình đã bị lừa gạt, đây mới là ngày đầu tiên đi học thôi đó, Hoa thúc đã không ở cùng với bọn chúng rồi? Phải biết rằng, chúng nó là ấu tể vừa rời khỏi các phụ thân, lúc còn ở nhà, Hoa thúc đã bảo đảm qua, nhất định sẽ bồi chúng nó thẳng đến khi chúng nó có thể sinh tồn độc lập được.
Dư Gia Đường toàn thân đen nhánh, cơ hồ đã sắp hòa hợp thành một thể với bóng đêm, thanh âm anh nghiêm túc nói: “Các con đều là báo đã lớn như vầy rồi, tự mình ngủ hẳn là không thành vấn đề gì, lại nói các con có thể làm bạn lẫn nhau mà.”
A Diễm dựng lông: “Con không ở cùng ca ca đâu, bảo nó đi theo ở cùng Đại hòa thượng đi, con muốn ở cùng với Hoa thúc.”
A Viên thực tức giận, lấy hết can đảm chụp cho muội muội một cái báo chưởng, “Muội muốn ở cùng với Hoa thúc, tại sao ta lại chỉ có thể ở cùng với Đại hòa thượng cơ chứ.”
A Diễm ăn một đòn, tức khắc giận dữ, nhe răng trợn mắt muốn nhào lên.
Dư Gia Đường vội vàng nhảy qua đứng ở giữa hai đứa: “Trời đã tối rồi, đánh đánh cái gì, có chuyện gì thì ngày mai lại nói, hiện tại lập tức đi ngủ.”
Nói xong liền đẩy mạnh hai con vào phòng, sau đó tự mình nhảy lên trên bả vai Đại hòa thượng, từ từ trở về.
Lúc đi ngang qua một gian sương phòng khác, Dư Gia Đường không khỏi hỏi Đại hòa thượng: “Nếu không tôi cũng đi sương phòng ngủ?”
“Tại sao?”
Dư Gia Đường tâm nói, đương nhiên là bởi vì mỗi ngày anh đều phải niệm kinh văn hết nửa đêm đó.
Đoạn Cảnh Huyền một ngụm phản đối: “Không được.”
Phòng cho khách trong chùa miếu vốn dĩ đã không nhiều lắm, hai nhóc báo chiếm đi hai gian, nếu như lại có khách hành hương lên trên núi xin ở lại, thì sẽ không còn chỗ nữa.
Bình thường chùa miếu nếu muốn duy trì sinh hoạt của các tăng nhân, ngoại trừ tiền tài do hoá duyên ra, thì chính là tiền nhan đèn, cổ tháp linh Phật cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Linh Phật Sơn rất khó leo, bình thường rất ít khi có khách hành hương thật sự lên núi đến tận chỗ cổ tháp, thường thường đều chỉ bái phật ở chân núi. Chỉ có một số ít khách hành hương tâm chí kiên định mới có thể đi từng bước một lên núi cầu Phật được.
Khách hành hương có thể kiên trì leo núi đến trong chùa, phần lớn hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ quyên một ít tiền nhan đèn. Có khi gặp phải người nhà giàu, một lần quyên tiền nhan đèn, cũng đủ để tất cả hòa thượng trong chùa chi tiêu trong một hai năm.
Phật khí trên Linh Phật Sơn rất nồng hậu, nhưng tác dụng đối với người lại không phải quá rõ ràng, đối với cỏ cây động vật thì rõ ràng hơn nhiều. Bởi vậy, cảnh quan của Linh Phật Sơn cũng xem như là tuyệt vời nhất Yến triều.
Đôi khi có khách hành hương sau khi tới nơi này rồi, muốn ở lại, dần dần cổ tháp cũng chuẩn bị nhiều sương phòng cho khách hành hương.
Trở lại phòng, Đoạn Cảnh Huyền đi múc nước hầu hạ hắc báo rửa móng vuốt rửa sau lưng.
Hai người đều rửa mặt xong xuôi, không ngờ Đoạn Cảnh Huyền lại phá lệ không có niệm kinh, mà ôm lấy hắc báo lên giường định đi vào giấc ngủ.
Bộ dạng này của y, làm cho hắc báo mười phần thấp thỏm, ở trên giường lăn qua lộn lại thành bánh mèo.
“Đại hòa thượng, đêm nay anh thật sự không niệm kinh?”
Đoạn Cảnh Huyền: “Không niệm.”
Dư Gia Đường vẻ mặt hạnh phúc bò nằm xuống.
Không đến một hồi, anh lại đứng lên rống: “Thật sự không niệm?”
Đoạn Cảnh Huyền: “……” Không để ý đến nó.
Dư Gia Đường lại lần nữa nằm xuống.
Nhưng mà cách một lúc chẳng biết có đến một khắc hay không, thân thể Đoạn Cảnh Huyền chợt động……
Dư Gia Đường cọ đứng lên: “Tôi đã nói sao anh lại sẽ không niệm kinh rồi mà! Quả nhiên vẫn muốn niệm! Nhanh nhanh niệm đi, niệm xong chúng ta lại ngủ ngon!”
Đoạn Cảnh Huyền: “……”
“Liên Hoa, ta chỉ là lật thân thôi.”