Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 35: Linh miêu (6)



Trâu Minh cùng thú y tới kiểm tra phòng mới vừa đi tới cửa, liền từ khe cửa thấy được một màn có thể xưng là ôn nhu, mèo lớn lông xù xù ngẩng đầu đang thò mặt về hướng Nhiếp Liệu.

Mà Nhiếp Liệu cũng thuận thế cúi đầu, mặc miệng của mèo lớn tới gần hắn.

Từ sườn mặt mà xem, biểu tình của Nhiếp Liệu là một loại nhu hòa mà Trâu Minh chưa bao giờ gặp qua.

Trâu Minh cùng thú y:???

“Ngũ gia, bác sĩ tới xem Đại Mao.”

Cửa không đóng, cho nên Trâu Minh chỉ gõ gõ cửa.

Động tác của linh miêu cứng đờ, vội lui ra phía sau hai bước, mặt vùi vào gối đầu.

Cái gối đầu này vẫn là do Nhiếp Liệu chuyên môn mua tới, thời điểm ở nhà Dư Gia Đường thường dùng cái loại gối lớn mềm thế này. Tuy rằng mấy người thú y cùng nhân viên công tác kia mãi vẫn không thể hểu nổi vì cái gì mà linh miêu cũng muốn dùng gối đầu.

Nhiếp Liệu đứng lên, nhường ra vị trí mép giường cho thú y, mặt không biểu tình nhìn về phía Trâu Minh.

Trâu Minh bị ánh mắt của hắn nhìn đến cả người lạnh băng, chẳng lẽ là bởi vì bản thân vừa rồi đã quấy rầy Ngũ gia cùng Đại Mao giao lưu cảm tình sao?

Có người chủ nhân dục vọng chiếm hữu cực mạnh Nhiếp Liệu ở đây, thú y cũng không dám sờ trên người linh miêu quá lâu, nhanh chóng kiểm tra một vài bộ phận quan trọng bị thương rồi liền thu tay lại.

“Con linh miêu này đang trong thời kỳ tuổi trẻ lực tráng, tốc độ nó khôi phục còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, đã tốt nhiều rồi. Lại dưỡng thêm một tuần củng cố tình huống chút nữa, ngài liền có thể mang nó về nhà được. Chỉ là phải cẩn thận vì có vài bộ phận xương cốt của nó còn phải tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian, không thể làm vận động kịch liệt, bình thường động động chút thì có thể, nhưng không thể chạy nhảy.”

Nhiếp Liệu gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó lại hỏi: “Mấy ngày nay Đại Bảo vẫn luôn nháo muốn ăn thịt, hiện tại nó có thể ăn chưa?”

Thú y nghĩ nghĩ nói: “Để cho bảo hiểm, chỉ có thể ăn một ít thịt, dù sao đây cũng là linh miêu mà không phải là mèo bình thường, cứ luôn không cho nó ăn thịt, như vậy khẳng định là không được. Hai ngày trước đã làm kiểm tra, dạ dày của nó khỏe mạnh vượt quá tưởng tượng, cho nên ăn một ít cũng không sao cả. Nhưng không thể ăn quá nhiều, bởi vì tôi nghe ngài nói, nó vẫn luôn ăn đồ chín, loại tình huống này cũng không thấy nhiều lắm, vẫn là tận lực ít dầu mỡ chút, để tránh ảnh hưởng đến thương thế ở các bộ phận khác khôi phục.”

Thú y sau đó lại dặn dò những việc cần chú ý vài giờ, liền nhanh chóng thức thời rời đi.

Nhiếp Liệu duỗi tay chọc chọc cái mông vừa nhìn liền cảm thấy thực sướng tay của linh miêu: “Đừng vụng trộm vui vẻ, biết con đang dựng lỗ tai nghe rồi đó.” Lông dây anten thính tai run lên run lên.

Dư Gia Đường vốn đang chôn mặt, nghe vậy liền lật thân qua ngồi xổm trên giường, hai móng chụm lại, dùng một đôi mắt mèo thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm quan hốt phân.

“Hiện tại không có, con mới vừa ăn xong không lâu, chờ đến giữa trưa rồi lại ăn thịt.” Hai ngón tay của Nhiếp Liệu bắn lên ót mèo lớn.

Dư Gia Đường vừa nghe nói hiện tại không có thịt ăn, ở trên giường mất mát đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng nằm xuống chui vào ổ chăn, đưa lưng về phía Nhiếp Liệu, cự tuyệt giao lưu với hắn.

Nhiếp Liệu cũng mặc kệ anh, lúc này nhìn về phía Trâu Minh đang đứng một bên: “Sao lúc này lại tới đây?”

Trâu Minh lập tức tiến lên một bước trả lời: “Ngũ gia, có vài chỗ bị tổn hại trong trận động đất lần trước ở biệt thự Lưu Hà Sơn, nay đã xây dựng lại gần hết rồi. May mắn lúc trước phương tiện giảm xóc của biệt thự làm rất tốt, bằng không xây dựng trên núi lại gặp động đất, khẳng định sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng.”

“Hai tuần này bên thành phố S tuy rằng không có lại truyền tới thông báo báo động động đất nào nữa, nhưng Lưu Hà Sơn vẫn dựa quá gần bên kia, nếu không ngài cùng Đại Mao vẫn là đổi sang chỗ khác ở đi.”

“Về Nhiếp trạch trước, đến chỗ xa lạ ta sợ nó lại phải thích ứng một đoạn thời gian.”

“Được ạ, vậy tôi đây liền trở về thu dọn chỗ cho ngài ngay.”

“Còn có, bên chỗ tam thiếu sau khi nghe nói Đại Mao bị thương, vẫn luôn muốn qua đây nhìn xem, ngài nói xem……”

“Chờ trở về lại cho nó thấy cũng không muộn. Hiện tại Đại Bảo chủ yếu cần tĩnh dưỡng, nó mà qua đây khóc nháo lại thấy đau đầu.”

Trâu Minh:…… Không có cách nào phản bác.

Nhiếp Liệu ở bệnh viện thú y nửa tháng, trên tay đã chồng chất rất nhiều công tác. Chờ sau khi thương thế của Dư Gia Đường lại củng cố thêm mấy ngày, có thể ra ngoài, liền muốn mang theo anh đến công ty, đến thời gian truyền dịch lại trở về.

Trước khi Dư Gia Đường chưa đi, còn có chút hưng phấn nhỏ, sau khi tới rồi, không ở được bao lâu, anh đã muốn đi.

Chồng văn kiện trên bàn Nhiếp Liệu cứ như một ngọn núi nhỏ, căn bản là không có thời gian nói chuyện với anh. Thân thể Dư Gia Đường còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không thể chạy không thể nhảy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên sô pha, dùng móng vuốt chơi cầu lông mà Nhiếp Liệu cho anh.

Thế này so với trong bệnh viện thú y thì còn nhàm chán hơn. Ở bệnh viện, Nhiếp Liệu ngẫu nhiên không ở, tốt xấu gì cũng có bác sĩ cùng tiểu hộ sĩ bồi anh.

Ở công ty, Nhiếp Liệu tùy tiện mở họp hội nghị, mấy giờ liền bay mất. Mà anh lại chỉ có thể ở một chỗ trong văn phòng, ngay cả xuống sô pha cũng không thể.

Sau khi anh cào sô pha ra một cái động lớn, Nhiếp Liệu rốt cuộc mới chú ý tới tựa hồ Dư Gia Đường không quá thích ở chỗ này.

“Đại Bảo, hiện tại thương thế của con còn chưa hoàn toàn tốt, lại ở đây nhịn hai ngày nữa, chờ thương thế của con tốt rồi, ba ba sẽ mang con đi ra ngoài chơi.” Nhiếp Liệu đi qua, động tác cẩn thận ôm mèo lớn lên đầu gối của mình.

Lời này anh đã nghe mấy lần rồi. Dư Gia Đường chẳng thèm tin.

Gần đây thời gian anh ngủ khá nhiều, sau khi tìm một vị trí thoải mái trong lòng quan hốt phân liền nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh trong cổ họng đã phát ra tiếng ngáy của mèo.

Nhiếp Liệu bị anh ăn vạ, cũng không thể động, vừa động mèo lớn trong lòng liền sẽ phát ra tiếng ô ô bất mãn khẽ gọi. Nhiếp Liệu dứt khoát ôm anh nằm xuống trên cái thảm ở sô pha, cùng nhau ngủ đi.

Ngủ ước chừng khoảng ba bốn giờ, khi Nhiếp Liệu tỉnh lại, Dư Gia Đường vẫn còn đang ngủ, nhưng đã tới thời gian anh phải ăn rồi, Nhiếp Liệu vỗ vỗ mông anh.

“Dậy.”

Cũng không biết là Dư Gia Đường đang làm giấc mộng gì, móng vuốt gắt gao bám chặt quần áo trước ngực Nhiếp Liệu, không hề nhúc nhích.

“Không đứng dậy, là không muốn ăn thịt?”

“Rống……” Muốn, chờ một chút, dậy ngay đây.

Mười phút qua đi, mèo lớn vẫn cứ ăn vạ trên người Nhiếp Liệu.

Hắn nâng mông mèo đứng dậy từ trên sô pha, dùng áo khoác ôm lấy đi ra cửa, tính toán dẫn anh trở về ăn chút đồ. Mấy ngày nay trời có mưa, thời tiết ướt lạnh, trên người mèo lớn còn có thương tích, phải chú ý giữ ấm.

Mãi cho đến khi Nhiếp Liệu lái xe về đến nhà, Dư Gia Đường vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

“Sao dạo này con ngủ nhiều vậy, không phải đã nói linh miêu am hiểu lẩn trốn, có thể không ăn không ngủ trong thời gian dài sao?”

Cái con nhà hắn thì lại hoàn toàn tương phản, có thể ăn có thể ngủ, không thịt liền nháo, còn biết buôn dưa, ưu điểm duy nhất, rất có khả năng chính là đặc biệt để ý đến người chủ nhân là hắn đây.

Bên cạnh Nhiếp Liệu có rất nhiều người để ý đến sống chết của hắn, nhưng bao gồm cả mấy người thân tín tùy thân như Trâu Minh trong đó, trung thành của bọn họ đều là có điều kiện cơ sở.

Mà con mèo lớn này……

Nếu hảo hảo sống ở núi Đại Hưng An, khẳng định nó sẽ sống tự do dễ chịu hơn hiện tại nhiều lắm.

Nhưng nó lại lựa chọn lưu lại.

Hơn nữa còn thân cận trung thành với Nhiếp Liệu khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhiếp Liệu không biết phần trung thành này của Đại Bảo là chỉ nhằm vào bản thân, hay là bao quát cả những người khác nữa, tỷ như Nhiếp Lâm.

Nếu bàn về thời gian ở chung, là Nhiếp Lâm gặp được Đại Bảo ở núi Đại Hưng An trước hết, ở đàng kia bọn họ đã ở chung với nhau hơn nửa năm.

Nghĩ vậy trong lòng Nhiếp Liệu liền có một loại cảm giác bực bội nói không nên lời, giống như rõ ràng là đồ vật chuyên chúc của chính mình, bị người khác đoạt đi vậy.

Mà sự thật thì hắn biết rõ, Đại Bảo là do hắn đoạt được từ trong tay cháu trai nhỏ. Nếu không phải vì hắn, đối tượng thân cận trung thành của Đại Bảo khẳng định sẽ là Nhiếp Lâm.

“Dậy đi, đừng ngủ nữa.” Nhiếp Liệu đẩy đẩy mông linh miêu. Thịt trên mông mèo lông xù xù rất nhiều, hơn nữa bởi vì linh miêu am hiểu leo trèo nhảy nhót, thịt ở nơi này cũng khá dẻo dai rắn chắc.

Dư Gia Đường mở mắt ra, đảo ngược thân thể, né tránh công kích ngón tay của quan hốt phân, dùng hai cái móng vuốt ôm lấy tay hắn.

“Đừng có ồn, để trẫm ngủ tiếp một hồi nữa.” Dư Gia Đường lại nhắm mắt lại.

“Vậy con ngủ đây ha, ba đi về trước.” Nói xong Nhiếp Liệu liền nhấc chân bước đi.

Dư Gia Đường còn cho rằng hắn đang nói giỡn, ai ngờ vừa mở mắt ra, gara thật sự không có ai!

May mắn cửa xe không có khóa, Dư Gia Đường vặn mở cửa xe, chậm rãi xuống xe, ngửi ngửi trong không khí, xung quanh không có hương vị của quan hốt phân.

Hắn vậy mà lại thật sự cứ thế mà đi!

Dư Gia Đường từ trong gara đi ra ngoài, đi được một đoạn mới nhìn thấy thân ảnh của Nhiếp Liệu, đang nói chuyện cùng một nữ nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy tuổi, khoảng cách của hai người nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa. Trong khách khí, lại mang theo một ít quen thuộc.

Vừa nhìn là biết có quen biết lẫn nhau.

Dư Gia Đường không có lập tức thò lại gần, mà là ở bên cạnh nhìn một hồi, chờ sau khi hai người bên kia phát hiện ra anh, mới chậm rãi đi qua.

“Ngũ ca, đây là mèo anh nuôi hả? Hình thể này cũng thật là không nhỏ đâu, sắp bằng con báo luôn rồi, nhìn cũng hung, không giống như là nuôi nhốt trong nhà.”

“Đây không phải mèo, là linh miêu, trước kia xác thật là hoang dã. Gần đây mới do ta nuôi dưỡng.” Nhiếp Liệu giải thích.

“Em có thể chào hỏi với nó một chút chứ?” Nữ hài mang theo chút chờ mong cẩn thận hỏi.

Biểu tình trên mặt Nhiếp Liệu nhàn nhạt, “Chỉ sợ là không thể. Tính công kích đối với người ngoài của nó rất mạnh, không thể tùy tiện tới gần.”

Dư Gia Đường phối hợp nhe răng trợn mắt ở nơi xa, lộ ra tư thái uy hiếp muốn công kích.

Nữ hài kia thấy thế quả nhiên liền hoảng sợ, rốt cuộc không đề xuất đến yên cầu chào hỏi sờ sờ linh tinh với hắn nữa.

“Ăn cơm ăn cơm.” Thấy hai người nói chuyện không ngừng, Dư Gia Đường có chút nóng nảy.

Nhiếp Liệu đi qua vuốt hai cái trên đầu mèo lớn coi như trấn an.

Nhiếp Toàn là con gái bác cả của Nhiếp Liệu thu dưỡng, vẫn luôn dốc sức làm ăn ở bên ngoài, không hề dựa dẫm vào Nhiếp gia, bên ngoài cũng có rất ít người biết đến thân phận của cô, là một nữ hài tự lập thực hiếu thắng.

Lần này trở về, cũng là vì Nhiếp gia sắp tế tổ, cô còn chưa có xuất giá, ấn theo quy củ là nhất định phải trở về cùng nhau tế tổ.

Nhiếp Toàn cũng là một phần tử của Nhiếp gia, tự nhiên không có khả năng không để ý đến, Nhiếp trạch này vốn chính là nơi mà cô lớn lên.

Từ sau khi Nhiếp Liệu tiếp quản Nhiếp trạch, mấy con cháu Nhiếp gia khác đều sẽ dọn đi ra ngoài ở, nhưng cũng không tính là phân gia, bởi vì nếu có tiểu bối sinh ra, vẫn phải được đưa về Nhiếp trạch để nuôi lớn. Tiểu bối lớn lên ở bên ngoài, sẽ không được Nhiếp gia tán thành, thậm chí nghiêm trọng hơn là không thể đi vào gia phả.

Trên bàn cơm chỉ có bối phận cùng địa vị của Nhiếp Liệu là cao nhất, mấy người khác đều là nhóc con tuổi còn chưa lớn, có mấy người còn có quan hệ rất thân cận với Nhiếp Toàn.

“Lần này cô hai trở về muốn thường trú ở nhà luôn hả?” Nhiếp Lâm nhỏ giọng hỏi.

Trước sau tế tổ đều phải tốn phí không ít thời gian, mỗi khi đến thời gian này, rất nhiều con cháu Nhiếp gia đều sẽ ở lại Nhiếp trạch một đoạn thời gian, coi như là tiếp xúc gần gũi với bổn gia.

Bình thường khi có người chủ nhân Nhiếp Liệu này ở, dù cho bọn họ có tâm, cũng không thể tùy ý đi tới Nhiếp trạch được.

Nhiếp Toàn trộm liếc mắt nhìn Nhiếp Liệu một cái, thấy hắn không chú ý tới bên này, mới tiến đến bên tai cậu nhóc nói: “Lần này cô sẽ ở lại Nhiếp trạch một đoạn thời gian nữa, ba cô ổng lại đang bắt đầu thúc giục cô tìm bạn trai kết hôn nữa rồi, trời mới biết từ nhỏ cô đã tiếp xúc với nam nhân như Ngũ ca, muốn tìm bạn trai thật sự là không hề dễ dàng đâu.”

Nhiếp Toàn mới vừa nói xong câu này, liền thấy Nhiếp Liệu buông chén đũa xuống nói: “Lúc ăn cơm không nên châu đầu ghé tai.” Đặc biệt là cứ tự cho rằng âm lượng rất nhỏ, kỳ thật tất cả mọi người đều có thể nghe được.

Đang lúc Nhiếp Liệu tính toán định đứng dậy đi đến phòng ăn cơm của Dư Gia Đường, đã thấy anh đang chậm rì rì từ ngoài cửa đi vào.

Dưới tầm mắt ngoài ý muốn của những người khác, mèo lớn đi đến bên người Nhiếp Liệu, bò lên trên một cái ghế dựa trống, quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, dùng móng vuốt chỉ vào một dĩa gà khối, gầm nhẹ hai tiếng với Nhiếp Liệu.

“Quan hốt phân, kẹp cho tui hai miếng gà khối, tui cảm thấy hiện tại tui rất suy yếu, phải ăn gà khối mới có thể tốt hơn chút được.”

Editor: Khi ăn không châu đầu ghé tai không nói chuyện nhoa~~~

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv