Hẻm nhỏ tối tăm, rác rưởi chồng chất, đã vùi lấp cả thùng rác. Tiếng ruồi bọ ong ong, đống rác hôi thối tận trời, làm cho cơ hồ là không có ai tới gần cái hẻm chết này. Mặt trời lặn xuống phía tây, ngoài ngõ hẻm đột nhiên xuất hiện một cái bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài ra đó là một con mèo. Một con mèo cam Trung Hoa. Mười con mèo cam thì chín con béo, còn lại một con đặc biệt béo.
Con mèo cam này cũng không ngoại lệ. Nó thoạt nhìn ít nhất cũng phải hai mươi cân trở lên, béo đến chẳng nhòm thấy cổ ở chỗ nào. Cho thị giác người ta cảm thụ đầu tiên, đó là ngoại trừ tròn, thì chính là béo. Trên thực tế, hiện tại mèo cam đang đói cực kỳ, anh đã cả ngày chưa ăn gì rồi. Đúng, là "anh" mà không phải "nó". Tên thật của mèo cam là "Dư Gia Đường", ở trước thế giới là một nhân loại, nam tính, 28 tuổi, giảng sư đại học.
Lúc anh đi du lãm ngắm cảnh trên một ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo, ngoài ý muốn lăn xuống núi. Lúc tỉnh lại, linh hồn của anh đã ở trong thân thể của con mèo cam nặng hơn hai mươi cân này rồi.
Bình luận truyện