“Nếu kí chủ muốn tìm Tiểu Kê có thể cảm nhận tồn tại của nó, mệnh nó đã gắn liền với kí chủ, cả đời làm đầy tớ” Hệ thống vả vỡ mặt Wibu
Cái gì mà coi Tiểu Kê như em ruột, đau khổ tìm bao lâu, bản hệ thống khinh
“Nà ní, ta không biết có cách này, để thử xem” Wibu vừa nói vừa nhìn ra ngoài
Trời không được sáng lắm nha
“Vừa rồi bị nội thương, sáng mai tìm vậy”
“Ta khinh” Hệ thống nói
Sau một đêm mây mưa, Mikoto đêm qua cũng đã tỉnh lại nhập hội cùng tụi chị em, nàng không hề buồn về việc có chị em mà lại khá vui.
Ngủ trương dái đến trưa
“Dậy làm đồ ăn trưa cái” Wibu tỉnh dậy nói
“Kí chủ ngươi có quên cái gì không” Hệ thống nói
“Quên gì” Wibu ngơ ngác
“Tiểu Kê” Hệ thống lười biếng nói
“À, nồi canh gà sao, đợi ta ăn trưa xong rồi đón nó về”
Con mẹ nó lân la đến tận chiều mới lết được bước đầu ra khỏi cửa
“Tiểu Kê, đại ca đến tìm ngươi đây” Wibu là một người trọng tình trọng nghĩa, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải tìm được tiểu đệ
“Phu quân, ta muốn nữa”
“Thôi, gian khó mới thành tài được, để nó khổ thêm vài ngày vậy” Wibu quay ngược lại vào nhà
“...” Hệ thống thở dài, nó cũng lười quản
Nói thế chứ sáng hôm sau Wibu lập tức cảm nhận đến khí tức của Tiểu Kê
“Các nàng ở nhà, ta đi có chút việc”
“Hử? Đi tìm chị em mới cho chúng ta sao” Tsunade lườm huýt
“Tìm sủng vật của ta” Wibu nói xong cũng đi mất
“Hừ, ta chắc chắn chàng ấy đi tìm người mới”
“Phải có một người quản chàng ấy bớt chạy lung tung mới được” Ayame ra đề nghị
Xong việc Wibu còn phải luyện Bát Môn Độn Giáp, cùng nhờ Tsunade dẫn đến chỗ thánh địa sên gì đó học trạng thái Tiên Nhân cùng Tiên Thuật
“Hướng đông tây 30km” Hệ thống nói
Đông tây là hướng mẹ nào
Chẳng mấy chốc, Wibu đã tìm đến
“Là một trang trại chăn nuôi sao” Hắn dựa vào khung cảnh xung quanh suy luận
“Vị thiếu niên này, ngươi đến mua gia súc sao” Một ông lão đi ra
“Ta đến tìm một con gà, tên nó Tiểu Kê, biết nói tiếng người, tướng tá xấu xí, thích ăn bốc nói phét” Wibu giải thích
“Một con gà biết nói tiếng người sao, ta nhớ là có bắt được một con như vậy 2 ngày trước, nó liên mồm bảo ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng” Ông lão nông dân giải thích
“Nó, chính là con chim ngu đó”
“Thiếu niên, mời vào” Ông lão dân Wibu đến trại gà
Trong chuồng gà
“Ngài phượng hoàng chí tôn, trước kia chúng ta mạnh lắm sao, bay lượn ghê lắm sao” Một con gà mái cục tác cục tác
“Ừm, nhớ lại năm xưa, ta một tay cầm quyền huy lệnh thiên hạ giúp tộc nhân biến thành thần thú đứng nhất thế giới” Con gà con bé tí vàng vàng kể
“Vậy tại sao bị diệt tộc nha”
“Ta trong một lần bị trọng thương, gia tộc không ai chống đỡ liền đi xuống, có quá nhiều kẻ thù ngăm nghe tộc phượng chúng ta” Tiểu Kê tiếp tục bốc phét
“Kẻ thù, có mạnh bằng Tiểu Cẩu ông chủ trại nuôi không”
“Tiểu Cẩu, nó chỉ là tép riu, không đáng để nhét kẽ răng”
Đang nói dở, bỗng một cái bóng bao trùm lấy Tiểu Kê, “Có thật không”
“Chạy mau, chạy mau, là Tiểu Cẩu” Lũ gà chạy toán loạn
“Không phải hoảng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi”
Không biết từ đâu, một cái nón lá đội lên đầu Tiểu Kê, tay nắm một gậy gỗ.
“Tên Tiểu Cẩu kia, mau quỳ xuống lãnh tội” Uy thế áp bức toàn trường
“Ngươi nghĩ ngươi là ai” Tiểu Cẩu khinh bỉ
“Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết, thì ta sẵn lòng trả lời. Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới. Ta đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người, Tiểu Kê Đại Hiệp”
Bùm bùm
Khói mù nổ lên đằng sau Tiểu Kê nhìn khá ngưu bức
Hiệu quả hình ảnh thôi, đó là rắm mấy con gà kế bên thả
“Hahaha, Tiểu Kê Đại Hiệp, ta cười ỉa” Tiểu Cẩu nói
Một chân chó vả Tiểu Kê
“Hừ, đừng bao giờ khinh thường người khác” Sát khí tỏa ra nghi ngút
Một côn đánh vào chân chó đang phang đến
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiểu Kê bị đánh bay ra xa
“Khụ khụ” Tiểu Kê ho ra máu
“Bảo vệ chí tôn” Cả đàn gà bao vây đằng trước Tiểu Kê
“Cút” Tiểu Cẩu gầm gừ một cái, là cả lũ ngã lăn quay
“Giả chết đi, mau mau”
“Mau giả chết” Lũ gà truyền tai nhau
“Không, tại sao ngươi lại giết bạn ta, tên Tiểu Cẩu đáng chết” Tiểu Kê nói đến nỗi dớt nước mắt
“Thức tỉnh đi, sức mạnh tình bạn” Tiểu Kê ngửa đầu lên trời gầm thét
“Mày hét cài quần què à” Tiểu Cẩu lại vả cho phát làm con chim ngu lăn beo beo trên đất
“Yaaaaaaaa, sức mạnh khổng lồ đang tuôn chảy trong ta, chịu chết đi Tiểu Cẩu” Tiểu Kê đứng dậy cầm côn hùng dũng nói
“Mày hét cái bíp gì” Tiểu Cẩu lại cho liên hoàn vả
“Ay, đau, đau”
“Em sai rồi đại ca”
“Á đù đau vãi lều, đau, au, đau”
“Em tuổi trẻ chưa trải sự đời...ay….đau...đại ca tha em”
“Tiểu Cẩu đại ca...ay ay….đau”
“Đ-t mẹ đau, con chó này”
“Ngươi nói gì” Tiểu Cầu gầm gừ nhìn
“Em nói, đại ca Tiểu Cẩu vô địch thiên hạ không ai sánh bằng”
“Ừ” Tiểu Cẩu vả phát cuối bắn phăng Tiểu Kê ra xa quay người rời đi
“Hự” Con chim ngu này lăn lăn vài lần
Tiểu Kê cố gắng gượng đứng dậy mắt thù hận nói, “Ta sẽ báo thù”
“Ngươi nói gì” Tiểu Cẩu quay lại
“Em nói mai em mang đồ ăn lên dâng đại ca” Tiểu Kê cười tươi nói
Ngoài chuồng
“Thiếu niên, hướng này” Ông lão chỉ đường
“Có phải con gà kia không”
“Hừm, có vẻ đúng rồi, ông lão, con gà kia cần bao nhiêu tiền” Wibu hỏi, giờ hắn giàu sụ, chút tiền đáng là gì
“Ngươi muốn thì cứ lấy, ta không lấy tiền”
“Cái gì” Wibu ngạc nhiên
“Hahaha, phượng hoàng chí tôn cái nỗi gì, đến ông nông dân còn cho ra giá đéo đáng một xu, anh cười ỉa” Hắn thầm nghĩ
“Ông lão, chút tiền này ông cầm đi” Wibu đút vào tay ông ta tí tiền
“Haha, người thiếu niên không cần đâu” Ông lão tuy nói thế nhưng nội tâm đang mừng thầm, chiêu này dùng lần nào cũng có hiệu quả
Wibu mặc kệ, chút tiền thôi mà, hắn gọi lớn, “Tiểu Kê”
Ông lão quay người rời đi với nụ cười bí hiểm, mở tay ra thì mẹ nó là 1 xu, đến cái kẹo mút cũng đéo mua được, tức gần hộc máu mồm, công nhận đúng là chút tiền thật, không phải nói đùa.
“Hở, tên ôn thần Wibu, mẹ nó tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà” Tiểu Kê đau lòng
“Đại ca, ta nhớ ngươi chết đi được” Mồm vẫn tươi cười rơi lệ nói
“Bố mày lạ gì cái trò này, mẹ con chim ngu dỗi hơi” Wibu cũng lười quan tâm, nắm Tiểu Kê trong tay rồi rời đi luôn
Chợt Tiểu Kê nổi gân máu, hùng hồn nói, “Đại ca, đừng giữ ta lại, ta phải đánh chết con Tiểu Cẩu kia”
Nó bước xuống nắm lấy ngón tay Wibu tuyên bố, “Tiểu Cẩu ngu xuẩn, nếu không phải đại ca ta giữ ta lại không sát sinh thì ngươi đã thành cầy tơ bảy món rồi, nhớ lấy bản phượng hoàng”
Con chim ngu này đến chết cũng không hết bốc phét, Wibu cầm lấy Tiểu Kê ném thẳng vào đầu Tiểu Cẩu
“Hây ya, cú sút phượng hoàng lửa” Tiểu Kê gào rú
Tiểu Cẩu liền tung ra tuyệt chiêu, Một Ngoạm Nát Đời Chim
“Ối ối, phanh gấp phanh gấp”
Con chim ngu này gã lăn sấp mặt đến chân Tiểu Cẩu, “Tiểu Cẩu đại ca, đại ơn chiếu cố ta trong thời gian qua, ta sẽ ghi nhớ mãi không quên, chờ ta theo tiên học đạo sẽ quay về đón đại ca, nhớ phải chờ ta”
Tiểu Kê vừa chạy về Wibu vừa nói
Đến lúc đến chỗ Wibu rồi thì hét, “Con cẩu ngu xuẩn, dám ẳng một câu ta cho thành cầy tơ bảy món”
Wibu cũng cạn mẹ lời, thôi vác con chim ngu này về lẹ đỡ mất mặt
“Hôm này ăn canh gà có vẻ không tệ” Wibu tượng tượng cách chế biến nói
“Nà ní, ầu nâu, ầu nâu, âu nấu nâu nầu nầu” Tiểu Ke vừa nghe đã sợ đến nỗi chim teo lại
“Đúng là phận gà 12 bến nước, chọn nhầm thằng sen khổ cả đời” Tiểu Kê giả bộ khóc mà ứa nước mắt
“Ngươi mà có thể mua vui cho thê tử ta, tội chết có thể miễn”
“Không có “nhưng tội sống khó tha” sao” Con chim ngu hỏi
“Mày ngộ kiếm hiệp à Tiểu Kê”
“Không có đại ca, nhưng ta một người có thể làm gì nha”
“Cần nhiều người? Ta không phải chủ trang trại gà...à không, có cách đó”
Wibu lấy một quyển trục nhẫn thuật ra, là Ảnh Phân Thân chi thuật, chỉ là ảo ảnh nhưng hợp điều kiện
Loại phân thân như Naruto là cấm thuật, tạm thời Wibu chưa có và cũng sẽ không cần, chia sức mạnh bản thân ra làm chó gì
Cái Ảnh Phân Thân này có trong quyển toàn bộ nhẫn thuật sơ cấp hệ thống cho nên mang ra được
“Ảnh Phân Thân chi thuật? Chẳng lẽ ta sắp thành Gà Nhẫn Giả đệ nhất thiên hạ, muhahaha”
“Bớt nghĩ linh tinh, ngươi có công việc là mua vui thôi”
“Chờ ta trở lại thành phượng hoàng chí tôn ta sẽ hủy diệt thế giới dám khinh bỉ ta này” Tiểu Kê thầm nghĩ
“Nghĩ gì đó”
“Đâu, em nghĩ làm sao để mua vui cho các phu nhân”
“Gà hay gáy, vậy ngươi liền hát đi” Wibu cho ra ý kiến khá hợp lý
“Dám coi ta là gà” Tiểu Kê tức giận nghĩ
“Em thấy khá hợp lí, gà gáy nhiều thì nên hát” Mồm lại nói một nẻo