《Chương 196》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (20)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ nghe vậy, khó có được mà cong môi mỏng.
Tầm mắt yên lặng khóa chặt nàng, đột nhiên nhớ tới buổi tối kia ——
Trong bóng đêm, đột ngột xuất hiện một cô gái tuyệt mỹ, lướt gió mà đến.
Lại làm hắn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ… Tâm chợt động.
Vì thế, nàng chỉ dùng hai phát súng, đã hoàn toàn xâm nhập vào thế giới của hắn.
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự càng tối, ngữ khí trầm thấp ——
“Trước sau như một, xuất thần nhập hóa.”
Nghe vẫn hờ hững như thường, nhưng lại… Toát ra sự khen ngợi.
Cặp mắt đào hoa ẩn giấu thần sắc lãnh tuyệt kia, nhìn thẳng vào cô gái, nhuộm ý cười nhàn nhạt.
Giống như băng tuyết tan rã lại tỏa ra hơi thở tà mị.
Nàng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn, không khỏi cong môi.
Đúng là… Lam nhan họa thủy.
Tầm mắt giao nhau trên không trung.
Vân Khuynh mỉm cười nhìn Lục Thiếu Ngự, lại lần nữa âm thầm khẳng định định nghĩa về người yêu nhà mình, không kiềm được lại đùa giỡn một câu.
“Nhận xét của Lục thiếu soái, thật đúng là làm tôi… Thụ sủng nhược kinh.”
Lại không ngờ.
Mới vừa nói xong, ánh mắt hắn u trầm nhìn lại nàng, thấp giọng nói.
“Em xứng đáng được khen ngợi.”
Chỉ là mấy chữ lạnh nhạt, chớp mắt đã đâm vào lòng Vân Khuynh.
Một khắc kia, nàng rũ mí mắt xuống che giấu đi cảm xúc dao động.
Lại nâng mắt, Vân Khuynh vẫn không áp xuống độ cong bên môi.
Vẫn luôn vô tình chạm vào lòng nàng như vậy.
Thật là… Thua luôn.
Nàng thầm mắng, mang theo chút ý vị thảo phạt mà nhìn Lục Thiếu Ngự, lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, ấm áp dâng lên, chỉ trong giây lát đã chậm rãi chảy xuống trái tim hai người.
Nhất thời không nói chuyện, chỉ có không khí ái muội mà ôn nhu.
Giây tiếp theo.
Một tiếng thét chói tai đánh vỡ yên lặng: “Cô cố ý! Cô cố ý có phải hay không!”
Hứa Song Song cao giọng lên án, buông lỏng bia ngắm ra, từ bên kia chạy trở về ——
Khi nhìn thấy hai người chói mắt kia, cô liền từ trong cảm xúc không thể tin được hồi thần lại.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Thoáng chốc, cảm xúc ghen ghét lại lan tràn.
Hứa Song Song lập tức vứt bỏ kinh sợ mới vừa rồi, chỉ oán độc chất vấn Vân Khuynh.
“Vô sỉ! Quý Vân Khuynh, cô cố ý! Cố ý làm bộ không biết, muốn chê cười tôi phải không…”
Chưa dứt lời, Vân Khuynh đã cười khẽ, không khách khí mà sửa lại. “Hứa tiểu thư, là tự cô suy nghĩ nhiều.”
“Tôi… từ nãy tới giờ đều chưa từng nói là mình không biết.”
Vân Khuynh không chút để ý đáp trả, nhìn Hứa Song Song đang nghẹn họng, đột nhiên nheo mắt lại.
“Đúng rồi. Nếu tôi thắng, Hứa tiểu thư, cô có chuẩn bị để… Tiếp nhận trừng phạt hay chưa?”
Bị nhắc nhở, Hứa Song Song thoáng chốc sắc mặt đại biến!
“Không…”
Cô nhớ tới đề nghị trừng phạt của chính mình, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không khỏi buột miệng thốt ra.
“Không, tôi không muốn!”
Hứa Song Song hoảng loạn nói: “Tôi… Tôi chính là thiên kim của đại soái quân Giang Nam, sao có thể để bản thân mạo hiểm…”
Cô nói xong, lại chuyển ánh mắt về phía Lục Thiếu Ngự, định mềm giọng cầu cứu ——
Vân Khuynh cong môi, mở miệng giành trước một bước.
“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Lục thiếu soái có nghĩ vậy không?”
Trong mắt người đàn ông thanh lãnh xẹt qua ý cười, phối hợp phụ họa: “Đúng vậy.”
“Các người…”
Hứa Song Song nghe vậy, thân mình nhoáng lên, mặt đẹp lập tức trở nên trắng bệch.
“Hơn nữa, Hứa tiểu thư thân là con gái của đại soái quân Giang Nam.” Vân Khuynh ý vị không rõ nhìn cô một cái, ngữ khí vi diệu.
“Chắc cũng là nữ trung hào kiệt. Không phải là… Không dám đó chứ?”
“Tôi…”
Lời mình từng nói lại bị trả ngược về, mặt Hứa Song Song vặn vẹo trong chớp mắt.
Nhìn thấy tú nhan của Vân Khuynh hiện lên một tia trào phúng, lửa giận bỗng dưng dâng lên.
Xúc động xong, cô thoáng chốc buột miệng thốt ra: “Cô nói ai không dám…”
Nói đến một nửa, Hứa Song Song mới phản ứng lại, lấy tay che miệng.
Nhưng mà, đã muộn ——
Vân Khuynh lập tức tiếp lời: “Hứa tiểu thư quả nhiên thẳng thắn.”
Nàng cười khẽ, nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Song Song: "Vậy thì, mời.”
Thấy thế, Hứa Song Song cắn răng một cái, nhưng cũng đã muộn, đã cưỡi lên lưng cọp thì rất khó leo xuống.
Nếu không lên, chẳng phải là trước mặt Lục Thiếu Ngự thừa nhận mình đang sợ tiện nhân này hay sao!?
Nghĩ như vậy, cô nghẹn một ngụm khí, hướng về phía mấy tên thủ hạ đang muốn tiến lên nói: “Các người lui ra đi!”
Tiếp theo chân bước ra, thẳng tắp chạy tới bia ngắm, ngẩng đầu cao ngạo nói.
“Tôi không sợ đâu, tới đi…”
Nhưng mà, nói xong câu này, giọng nói lại run rẩy không ngừng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Rất nhanh, nhân viên công tác đã đem táo tới, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Hứa Song Song.
Mà Vân Khuynh lại lần nữa đứng bên ngoài vạch kẻ, chỉ mới cầm súng lên, còn chưa bắt đầu động tác ——
Hứa Song Song đột nhiên thét chói tai: “Khoan, từ từ!”
Cô nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Quả…, quả táo này không được…”
Vừa nói xong, quả táo trên đầu kia liền “Bộp ——” một tiếng rơi xuống đất.
Vân Khuynh híp mắt, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo nhân viên công tác đem quả táo khác đến.
Kế tiếp, cảnh tượng này lại liên tiếp trình diễn.
Hứa Song Song lần lượt làm rơi nát hết mấy quả táo. Vân Khuynh cũng không vội, dù bận vẫn ung dung nhìn cô không ngừng lăn lộn, độ cong bên môi càng lớn.
Sau một lúc lâu.
Lại là Hứa Song Song không chịu nổi trước ——
Cô đứng dưới bia, lặp lại cùng một động tác nhỏ.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, vẫn sẽ có quả táo mới được đưa tới.
Lúc này, mặt trời sau giờ ngọ chói chang, Hứa Song Song tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, lung lay sắp đổ.
Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, nghiền ngẫm nói.
“…Cứ như vậy, chỉ sợ sẽ không đủ táo để Hứa tiểu thư làm rơi đâu.”
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Ngự nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Anh đã sai người đi mua rồi.”
Vân Khuynh nháy mắt, bất động thanh sắc chấp nhận sự dung túng của hắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Khi nàng chuyển mắt lại, chạm phải ánh mắt ghen ghét của Hứa Song Song ——
Dưới bia, đối phương gắt gao trừng mắt nhìn nàng, thậm chí quên mất động tác đang làm.
…Sắc bén trong mắt Vân Khuynh chợt lóe, đột nhiên cong môi.
Giây tiếp theo.
Nàng giơ tay lên, nhanh chóng giương súng, lưu loát bóp cò!
“Bằng ——”
Trong tiếng vang thanh thúy, viên đạn nhanh như gió hướng thẳng về phía Hứa Song Song!
Trong chớp nhoáng.
Hứa Song Song đột nhiên không kịp phòng ngừa đã hoàn toàn vứt bỏ mọi cảm xúc khác, chỉ hoảng sợ mở to mắt.
“A!!!”
Tiếng thét chói tai vang lên.
Thân mình cô nhoáng lên, muốn tránh ra theo bản năng, lại rối loạn trận tuyến, thẳng tắp ngã xuống đất!
“A ——”
Lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Hứa Song Song chật vật quay cuồng, trong miệng còn thất thố thét chói tai.
“Tôi trúng đạn rồi, trúng đạn rồi…”
Nhưng mà, tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng ——
Một phát súng kia đã sớm xuyên thủng quả táo, rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt hiện giờ của cô, hoàn toàn là sợ hãi cực độ…
Trong lúc nhất thời.
Bên ngoài, hai quan quân Hứa Quảng Hào để lại hai mặt nhìn nhau, đều có chút hãi hùng khiếp vía.
Đại soái để vị thiên kim này lại, bọn họ chỉ có thể phục tùng an bài này, lại không nghĩ đối phương lại vội vàng muốn tìm đường chết như thế…
Giờ khắc này, bọn họ đều dự đoán được khi về nhất định sẽ bị Hứa Quảng Hào mắng, vội vàng muốn nâng Hứa Song Song dậy ——
Chỉ là…
Không đợi bọn họ ra tay, Vân Khuynh đã bước nhanh lên trước.
Nàng đứng trước mặt Hứa Song Song, vươn bàn tay mềm ra, kéo người lên vô cùng phong độ và hoàn mỹ.
“Cô…”
Lúc này Hứa Song Song đã đầu bù tóc rối, cổ họng còn vô thức phát ra tiếng rên nho nhỏ, không dám nhìn Vân Khuynh lấy một cái.
Cô ta đúng là ma quỷ, ma quỷ…!
Hứa Song Song kinh sợ run rẩy.
Giây tiếp theo.
Lại thấy Vân Khuynh cong môi, khẽ cười nói ——
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Tra nữ nhát gan thật -_-