《Chương 194》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (18)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Hoàn toàn không phải đại hán hung thần ác sát như hắn tưởng tượng.
Mà là… một tuyệt đại mỹ nhân đầy khí chất!
Nếu không phải tình huống hiện tại đang nguy cấp, ông chủ Vương cảm thấy tám chín phần mười mình sẽ nhìn thẳng nàng…
Nhưng hiện giờ mỹ nhân đang cầm súng, cho dù bề ngoài có lừa gạt người thì cũng là muốn mạng già của mình mà!
Trong lúc nhất thời, toàn thân ông chủ Vương run như cầy sấy: “Tiểu, tiểu thư,cô, cô có chuyện gì? Từ từ nói…”
Giây tiếp theo.
Hắn nghe nàng lạnh nhạt nói:
“Làm phiền ông chủ Vương rồi, tôi chỉ là… muốn vào câu lạc bộ một lát.”
Ông chủ Vương khựng lại, mới nhớ tới ——
Hôm nay vì chiêu đãi hai vị đại nhân vật, hắn cố ý ra lệnh nghiêm cấm người khác ra vào.
“Việc này…”
Cứ nghĩ đến hiện tại tính mạng đang gặp nguy hiểm, nhưng lại nghĩ tới Hứa đại soái ở bên trong, ông chủ Vương hơi chần chừ ——
Hơn nữa, bên ngoài đều có thủ vệ vây quanh, vậy mà cô gái này lại có thể vô thanh vô thức tiến vào!?
Trước mắt đây chẳng lẽ là một nữ sát thủ…
Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn không dám đáp ứng, chỉ sợ mình sẽ táng thân tại đây.
Cho đến khi cô gái kia lưu loát thu súng lại. ——
Móc ra… Một cái phù hiệu?
Ông chủ Vương như được đại xá, lại cẩn thận nhìn, mới hơi mơ hồ mà nhận ra quân hàm này.
Thiếu tướng!?
Hắn sửng sốt.
Ở Đại Thượng Hải này, thân phận cỡ này…
Mà quân chương này, sao lại ở trong tay cô ấy?
Hắn khó nén kinh ngạc về phía nàng.
Lại thấy đối phương cong môi cười, sắc mặt xuân hoa: “Ngài đừng sợ, kỳ thật tôi chỉ là… Tới tìm người.”
*
Sau giờ ngọ, trong nhà ăn.
Chiêu đãi đoàn người Lục Thiếu Ngự dùng cơm xong, Hứa Quảng Hào lại cười ha ha.
“Hiền chất à, hiếm khi nào tới câu lạc bộ, chi bằng đi du ngoạn trước?”
Lục Thiếu Ngự ngước mắt nhìn ông ta một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
“Hứa đại soái, nghị sự quan trọng hơn, không bằng đi thẳng vào vấn đề luôn đi.”
“Cậu…” Hứa Quảng Hào nghe vậy nghẹn một hơi.
Lại nghĩ đến lúc mới vừa rồi dùng cơm, đối phương cũng cực kỳ xa cách.
Làm gì có con rể nào lại không nể mặt cha vợ như vậy!?
Hứa Quảng Hào nghĩ, cuối cùng không nhịn được lửa giận: “Thằng nhãi ranh, tôn trọng người lớn một chút! Về sau tao chính là…”
“Ba!” Còn chưa dứt lời, Hứa Song Song đã vội vàng đánh gãy lời ông ta.
“Ba làm gì vậy, quá thất lễ rồi…”
Cô vừa nói, vừa áy náy mà e lệ cười với Lục Thiếu Ngự, kiên quyết lôi Hứa Quảng Hào ra ngoài.
Một hồi thương nghị bí mật qua đi.
Hai cha con lại lần nữa đi vào phòng, vẻ mặt Hứa Quảng Hào có hơi mất tự nhiên, lên tiếng nói.
“Nhóc con! Chúng ta đều xuất thân là quân nhân, lão tử còn lớn hơn cậu một bậc! Muốn thảo luận đại sự, trước tiên đến sân bắn đi!”
Lục Thiếu Ngự hơi hạ mắt, vẻ mặt đã hoàn toàn lạnh xuống.
A.
Cái gọi là chuyện quan trọng…
Lúc hắn đang tính đi ra khỏi phòng ——
Phó quan theo hầu từ ngoài cửa đi vào, đến gần hắn thấp giọng nói:
“Thiếu soái.”
“Có chuyện gì?” Mày Lục Thiếu Ngự nhíu lại.
Quan quân kia chần chừ, vẻ mặt khó xử đến cực điểm.
Cuối cùng, vẫn tiến lên thì thầm vài câu.
Nghe vậy, người đàn ông lạnh lùng hơi chớp mắt, đột nhiên đứng dậy: “Hứa đại soái, mời ngài đi trước dẫn đường.”
Vậy mà đồng ý rồi.
Thấy thế, ánh mắt Hứa Song Song sáng ngời, nhìn quan quân kia, mắt lộ ra khen ngợi.
Rất thức thời.
Chờ cô thành thiếu soái phu nhân, nhất định phải khen thưởng hắn…
Hứa Song Song nghĩ, lại tự giác gật đầu với tên quan quân, rồi mới lôi kéo tay Hứa Quảng Hào đi ra ngoài.
Quan quân: “…”
Cái quỷ gì vậy!?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Sân bắn.
Hứa Quảng Hào dẫn đầu bắn trước mấy phát, lúc này thủ hạ liền hừng hực chạy tới, hình như có chuyện quan trọng muốn báo.
Vẻ mặt hắn biến đổi, vội nói với Lục Thiếu Ngự: “Hiền chất à, tôi có việc gấp cần xử lý, đi trước một bước, rất nhanh sẽ quay lại.”
Hứa Quảng Hào nói xong, lại kéo Hứa Song Song qua: “Tới đây… để con bé này tiếp đãi cậu trước được không?”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Lục Thiếu Ngự phản ứng lại, trực tiếp cất bước đi mất.
Bước chân vội vàng, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi tung tích…
Vì thế, giữa sân cũng chỉ còn lại Hứa Song Song và Lục Thiếu Ngự.
Thủ hạ có liên quan đã lui ra, chỉ đứng xa xa nhìn.
Trong lòng Hứa Song Song vui sướng, ngượng ngùng mà nhìn người đàn ông tuấn mỹ kia, vội mở miệng nói.
“Thiếu soái ~”
Một tiếng gọi mềm cả ruột gan, tê dại đến tận xương: “Chúng ta…”
Nhưng mà, Lục Thiếu Ngự vẫn hờ hững đứng lặng tại chỗ, căn bản không hề nhìn cô, bước chân vừa chuyển, định rời đi…
“Thiếu soái!”
Kiều nhan của Hứa Song Song biến sắc, ra vẻ nhẹ nhàng chạy vội tới trước mặt hắn, giang hai tay ngăn cản nói.
“Thiếu soái, anh thật sự chán ghét em như vậy sao…”
Nói xong, còn hơi hơi cúi thấp thân mình ——
Hôm nay cô cố ý mặc một chiếc váy công chúa trễ ngực, một tư thế này, hoàn toàn lộ ra phong cảnh bên trong cổ áo.
Hứa Song Song chắc chắn, loại dụ hoặc này, chỉ cần là đàn ông đều sẽ chịu không nổi…
Lại không ngờ.
Đến một con mắt Lục Thiếu Ngự cũng chưa bố thí cho cô, chỉ lạnh lùng nói.
“Hứa tiểu thư. Lần này tôi tới, là muốn thương nghị chuyện quan trọng với Hứa đại soái.”
Nghe vậy, Hứa Song Song khựng lại.
Đây không phải là đang châm chọc, không có liên quan gì tới cô sao?
Hứa Song Song cắn cắn môi, thân mình có chút lung lay sắp đổ.
Không biết phải tiếp tục thế nào, cô hoảng loạn nghĩ ngợi, đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Lục thiếu soái, hay là chúng ta thi bắn súng đi?”
Hứa Song Song mềm mại đề nghị, trên mặt treo một bộ dáng hiên ngang.
Trên thực tế, mặc dù cô biết bắn súng, nhưng cũng không tính là tinh thông.
Nhưng mà, thời đại này, có mấy cô gái có thể dùng súng?!
Trong lòng Hứa Song Song suy tính, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay ——
Cô quyết định hủy bỏ chiến lược lúc trước.
Muốn cưa đổ được tài tuấn xuất thân quân đội như Lục Thiếu Ngự, làm sao có thể dùng cùng một cách với tên văn nhân hủ bại Cốc Bách Phong kia?
Chi bằng để hắn thấy một mặt anh khí của mình…
Hứa Song Song nghĩ, cầm súng Hứa Quảng Hào vừa để lại lên, tha thiết nói với người đàn ông: “Lục thiếu soái, làm một ván đi.”
Thấy hắn dường như không dao động, lại mở miệng bồi thêm một câu.
“Chẳng lẽ… Thiếu soái còn sợ không đánh bại được một cô gái như em?”
Lục Thiếu Ngự lại không hề để ý, tầm mắt khẽ dời, ánh mắt đột nhiên tối xuống ——
Giây tiếp theo.
Hứa Song Song còn chưa nghe hắn trả lời, đã nghe một giọng nữ thanh lãnh đột nhiên truyền đến.
“Tôi thi với Hứa tiểu thư nhé, được không?”
Giọng nói này…
Một cảm giác bất an quen thuộc nảy lên, cô bỗng nhiên quay đầu, đồng tử co rụt lại: “Là cô!”
Hứa Song Song cắn răng nói, nhìn cô gái một thân quần áo cưỡi ngựa trước mắt, giận đỏ mắt ——
Quý, Vân, Khuynh!
Chính là con ả này, làm cô mất hết mặt mũi trong yến hội, còn đoạt đi nổi bật của cô!
Mà hôm nay…
Hứa Song Song hung hăng cắn môi, nhìn cô gái xinh đẹp mặc nhung trang mười phần soái khí, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.
“Sao cô lại ở đây!?”
Đương nhiên, cô cũng không biết việc hôm nay câu lạc bộ cấm người khác ra vào.
Chỉ cảm thấy thân phận đối phương đê tiện, căn bản không có khả năng tới những nơi thế này.
Hơn nữa…
“Cô vừa mới nói vậy, là có ý gì?”
Cảm giác nguy cơ dâng lên một cách kỳ lạ, Hứa Song Song chất vấn, nhìn Lục Thiếu Ngự, lại ngọt ngào nói.
“Đây là cuộc thi giữa tôi và Lục thiếu soái, cô dựa vào cái gì mà xen vào…”