《Chương 186》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (10)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Lục Thiếu Ngự hiếm khi ngẩn ra, lần đầu tiên trong đời có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Vì thế.
Người đàn ông hơi rũ mắt, tầm mắt khóa chặt cô gái xinh đẹp này --
Cặp mắt kia toát ra sự giảo hoạt, nhìn hắn không hề chớp mắt... Chỉ có thân ảnh ngược của hắn.
Sau đó, nàng nắm lấy cổ tay hắn, đầu ngón tay khẽ động.
Trong lòng Lục Thiếu Ngự vừa động, phối hợp mở lòng bàn tay ra.
Giây tiếp theo.
Lại thấy nàng cong khóe môi, liếc xéo hắn, đột nhiên cúi thấp đầu xuống.
...Đem gương mặt gần sát lòng bàn tay ấm áp của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm.
Trong chớp nhoáng, hắn nắm lấy cánh tay Vân Khuynh, cúi người xuống.
Cúi đầu hôn lên môi nàng.
Vân Khuynh có chút không kịp phòng ngừa, trong giây lát lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Tư thế này, kỳ thật...
Có hơi khó chịu.
Trong lúc hôn môi, nàng có chút mơ màng nghĩ.
Giây tiếp theo, hô hấp lại bị hắn nuốt hết.
Độ ấm nóng rực từ trên môi truyền đến, trong sự thân mật cực hạn, đốt cháy hầu như không còn...
*
Đoan Ngọ, bảy giờ tối, Bách Nhạc môn.
Tối nay, đại soái quân Giang Nam Hứa Quảng Hào mở tiệc ở lầu bốn, mời các nhân vật chính khách nổi tiếng.
Lúc này.
Trước cửa Bách Nhạc môn, đậu đầy các xe hơi xa hoa của khách dự tiệc. Mấy người hầu đã được huấn luyện đang ở dưới lầu cung nghênh, đưa các vị khách tôn quý lên lầu bốn.
Trong sảnh yến hội có hình tròn, được trang hoàn nguy nga tráng lệ. Giữa sân phát ra âm nhạc du dương, đèn treo thủy tinh hoa lệ, ăn uống linh đình.
Lúc này.
Hứa Quảng Hào đang đứng ở trung tâm yến hội, người đầy khí chất thô lỗ, lại cố tình ăn mặc một thân âu phục, học bộ dáng nho nhã.
Trong lúc nhất thời, không ít người đều âm thầm phỉ nhổ.
Chỉ là ngại thân phận, mặt ngoài chỉ có thể trái lương tâm mà khen tặng ông ta.
Đương nhiên, cũng có khách khứa chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi bên cạnh Hứa Quảng Hào --
Nữ tử diện mạo kiều mỹ, trên người mặc một bộ lễ phục màu phấn hồng, rụt rè nhấc làn váy; người đàn ông còn lại có khuôn mặt trong sáng, mặc tây trang mang giày da, như một văn nhân nho nhã.
Lập tức, liền có tiếng nghị luận lặng lẽ vang lên.
"Đó là?"
"Là ngũ tiểu thư do tam phu nhân của Hứa đại soái sinh ra! Người nam kia, chắc là tân tú trong văn đàn Cốc Bách Phong..."
"Cốc Bách Phong?"
Vừa nghe thấy cái tên này, có người vẻ mặt trở nên quỷ dị: "Chẳng lẽ... Là luận chiến trên báo chí gần đây, bị mắng là " ngụy quân..."
"Suỵt." Một người khách khác vội chặn miệng hắn lại: "Cậu muốn chết à? Hắn chính là con rể tương lai của Hứa đại soái đấy!"
...
Cứ như vậy, những đoạn đối thoại tương tự không ngừng vang lên trong đám khách khứa.
Rất nhanh, Cốc Bách Phong đã biến thành đề tài trung tâm của mọi người.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt lửa nóng đều tập trung trên người hắn.
Chỉ là e ngại Hứa Quảng Hào, không ai dám toát ra ánh mắt kì dị.
Bởi vậy, Cốc Bách Phong vốn đang được "Người người dõi theo" liền nghĩ rằng --
Mấy người khách này, chắc là đang tò mò thân phận của hắn thôi.
Có lẽ... đang nói hắn khí độ mười phần đi.
Bụng đầy thi thư khí chất nho nhã.
Cốc Bách Phong nghĩ vậy, hơi hơi mỉm cười.
Hắn bày ra diễn xuất nho nhã, có lễ mà nhìn khách khứa gật đầu, phong độ nhẹ nhàng.
Đừng nói, chỉ riêng tư thái này, thật đúng là chấn trụ không ít người.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mới vừa rồi một ít khách khứa nghi ngờ hắn, cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ --
"Ngụy quân tử" gì đó, cũng chỉ là lời nói từ một phía.
Con rể này của Hứa đại soái có lẽ cũng không tồi...
Nghĩ như vậy, lại có một ít người đi lên, thử giao lưu với Cốc Bách Phong.
Trong lúc nhất thời, không khí tốt đẹp.
Hứa Song Song nhìn thấy bạn trai được hoan nghênh như thế, lại thấy ánh mắt hâm mộ của đám bạn bè, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Vì thế.
Cô tiến lên một bước, thân mật ôm cánh tay Cốc Bách Phong, đi theo hưởng thụ đãi ngộ "Vạn người chú mục".
Một bên, Hứa Quảng Hào thấy thế, cũng cảm thấy có thể diện.
Con gái con rể này, thật sự không tồi...
Ông ta đang đắc ý, đột nhiên --
Người hầu bắt đầu đọc tên.
Lại có khách quý tới?
Thoáng chốc, lực chú ý của mọi người đều bị dời đi.
Khi nghe được cái tên "Lục thiếu soái" này, cả người chấn động!
Trong nháy mắt, phần lớn khách khứa đều sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Đây chính là nhân vật lớn đó!
Trên mặt Hứa Quảng Hào càng không có tươi cười.
Thằng nhóc quân Phương bắc kia!
Từ khi xuôi nam tới nay, đầu tiên là thanh trừ Xích Bang mà ông ta che chở. Sau đó, lại tàn sát sạch sẽ nhân thủ mà ông ta phái đi.
Còn làm ông ta không thể không tốn công che đậy dấu vết động binh...
Nhất là việc, từ khi tên nhóc này đến Thượng Hải, không hề chủ động đến bái phỏng mình!
Nghĩ đến đây, Hứa Quảng Hào càng thêm tức giận bừng bừng, trừng mắt nhìn ra cửa, nghĩ phải ra oai phủ đầu với "Hậu bối" này như thế nào.
Lại không chú ý tới --
Con gái con rể bên cạnh ông ta, biểu hiện có chút thất thố.
Hứa Song Song run rẩy, gắt gao túm cánh tay bạn trai: "Bách, Bách Phong..."
Mà Cốc Bách Phong tuy rằng trấn định, cũng dấu không được lo sợ không yên trong mắt.
Chỉ cần nhớ tới đêm đó, thiếu chút nữa đã chết...
Hắn liền khống chế không được hoảng sợ đối với thiếu soái phương Bắc kia.
Nhưng mà, tránh cũng không thể tránh.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong lúc nhất thời, Cốc Bách Phong chỉ có thể gắt gao bắt lấy tay bạn gái, ép buộc chính mình bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
...Rốt cuộc.
Trước mắt bao người, người vừa đến bước vào trong sảnh.
Chớp mắt một cái, mọi người đều trừng lớn mắt --
Người đàn ông một thân quân trang mà xám sắt, trên vai khoác một kiện áo khoác màu đen, dưới chân là ủng quân đội màu đen lạnh lẽo.
...Rõ ràng là không phù hợp lắm với yến hội xa hoa, nhưng lại cực kỳ hợp nhãn.
Thật sự là, xuất sắc ngoài dự liệu.
Bộ dạng cực kỳ tuấn tú, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn ngũ quan hoàn mỹ.
Một đôi mắt đào hoa hơi xếch, nhưng mi mục sắc bén, đường cong sườn mặt hoàn hảo, áp xuống cỗ tà khí kia, chỉ toát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Lúc này.
Hắn bước chân đến, dáng người đĩnh bạt, khí độ lỗi lạc... Hoàn toàn áp đảo khách khứa toàn yến hội.
Trong vài giây này, phần lớn mọi người đều nín thở trong chớp mắt, hoàn toàn đã quên đi thân phận của người này, chỉ giật mình ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Đương nhiên, chỉ là trong phút giây ngắn ngủi.
Rốt cuộc bởi vì tại đây đều là nhân sĩ thượng lưu, rất nhanh, mọi người đã bình tĩnh lại --
Nhưng mà, lại không ai chú ý tới.
Khoảnh khắc bọn họ ngây người trong nháy mắt kia, có một thân ảnh mảnh khảnh hiện lên.
Thừa dịp Lục Thiếu Ngự hấp dẫn ánh mắt, đã lặng yên tiến vào sảnh yến hội...
Lúc này, thu hút sự chú ý của một đám người, chính là sự chạm mặt của vị thiếu soái phương bắc này và Hứa đại soái Giang Nam.
Mọi người đều trừng mắt.
Hứa Quảng Hào cũng áp xuống vẻ mặt kinh ngạc, dũng cảm mỉm cười đi qua.
Lục Thiếu Ngự tiến lên vài bước, gật gật đầu.
"Hứa đại soái, ngưỡng mộ đã lâu. Mấy tháng nay công việc bận rộn, chưa từng bái phỏng ngài, là tôi đã thất lễ..."
Lễ tiết đúng chỗ, tư thái mười phần.
Thoáng chốc, liền đưa sự châm chọc mà Hứa Quảng Hào đã chuẩn bị từ sớm nghẹn trở về.
Dự định "Ra oai phủ đầu" của Hứa Quảng Hào bị nuốt xuống, cười cười bày ra vẻ rộng lượng.
"Có gì đâu chứ? Lục thiếu soái thật là khách khí quá..."
Ông ta nói xong, kìm tức giận lại, khích lệ đối phương vài câu --
Mặc dù trong lòng Hứa Quảng Hào, xác thật cũng không thể không thừa nhận sự xuất sắc của Lục Thiếu Ngự.
Ai.
Không nghĩ tới lão già Lục Quảng Bác kia, thật đúng là sinh được một đứa con trai tốt!
Còn ông ta, thê thiếp đông đảo, lại không có được một người độc đinh...
Nhất thời, trong lòng Hứa Quảng Hào càng giận, chỉ cảm thấy ông trời bất công.
Mà bên cạnh ông ta.
Hứa Song Song khẽ nhếch miệng, lại còn có chút giật mình kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Ngự.
- ----
Tác giả:
PS. Tiểu kịch trường
Khuynh Khuynh: Anh đi trước đi.
Lục Thiếu Ngự:?
Khuynh Khuynh: ^__^
( hào quang của vai ác + che dấu bóng dáng thành công)
Hỏi: Tại sao lại không trực tiếp vào luôn?
Đáp: Bởi vì muốn bất ngờ dọa tra nam nhảy dựng.
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Có vẻ như tiện nữ chuẩn bị đổi mục tiêu ^^