- "Thật sự chúng ta không còn đường đi khác sao?"
Tư Đồ Tiết Triệt đáy mắt bi thương nhìn tới nàng, hắn nhớ tình yêu cùng nàng đi qua ngàn thế giới. Nhớ nụ cười cùng ánh mắt, nhớ tới lúc nàng làm nũng, mỗi đêm trăng tròn hắn đều nhìn lên bầu trời, nàng thích ngắm trăng như loài lang cô độc. Hắn mong bản thân có thể ngắm chung một bầu trời với nàng....
- "Ngươi và Độc Cô Tư Thần cũng không khác nhau lắm nhỉ? Đều muốn ta quên đi và tha thứ cho các ngươi, ha các ngươi xứng sao? Nếu sau này ngươi còn xin ta một lần nữa, ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả giá gấp vạn lần!"
Cmn! Bọn chúng đúng là không để nàng yên sao? Hết tên nọ tới tên kia, tên thì tự nộp xác tới, tên thì mỗi ngày đều chặn đường!
Ma khí trong người nàng càng ngày dâng lên càng lớn, nhìn tên nam nhân trước mặt nàng bắt đầu đụng kiếm. Nhưng, bây giờ nàng sẽ chưa giết hắn vội. Bên môi mỏng nàng khẽ mỉm cười, nhất định nàng sẽ...nàng sẽ khiến hắn đau khổ không thôi! Sau đó mới trả lại hết những gì hắn làm!
Bỗng trên trời rất nhiều áng mây đen đều hội tụ lại, sấm sét bắt đầu vang lên. Người dân tại đó bắt đầu lo sợ, chỉ thấy rằng điềm báo không lành. Tư Đồ Tiết Triệt cũng bắt đầu có chút lo sợ nhìn Vũ Nhạc, đối với nàng bây giờ, hắn không có khả năng thắng!
Đáng tiếc kỳ lạ thay, trên trời ngoài sấm sét nàng kéo tới còn kéo ra một đạo tinh quang. Cứ như vậy đánh xuống Vũ Nhạc, nàng kinh ngạc không kịp né trực tiếp ngã xuống đây, trước khi đi chỉ có thể chửi thầm.
"Cmn! Chỉ vì ta là nữ phụ nên chỉ cần một skill là diệt ta rồi sao?"
Sau đó oanh oanh liệt liệt mà ngất đi, Tư Đồ Tiết Triệt thấy vậy vội chạy tới xem, nàng đã bị đánh tới nguyên khí trong người hỗn loạn. Tạm thời không thể không cứu. Tư Đồ Tiết Triệt nhớ tới tại nơi đây có một căn cứ của ma giáo liền mau đưa nàng trở về đó.
Ba ngày sau, dưới mọi hình thức chữa trị nàng dần tỉnh lại, Tư Đồ Tiết Triệt vẫn áo choàng đen và mặt nạ vội tránh xa ba bước. Nàng hai mắt mơ màng nhìn người trước mát.
- "Ngươi...là ai?"
Tư Đồ Tiết Triệt vội nhìn qua lang trung trước mắt, lang trung kia vội lắp bắp.
- "Bẩm người, nàng ấy linh mạch rối loạn, có lẽ đã bị quên đi một số sự việc! Hơn nữa nàng ấy bị thương cũng không nhẹ, lần này giữ lại chút sức cũng đã rất tốt rồi. Có lẽ khi nào nàng khỏe lại sẽ tự động nhớ mà thôi!"
Tư Đồ Tiết Triệt nghe vậy hai mắt liền sáng lên, hắn quay qua phân phó với lang trung một chút rồi nhìn tới nàng. Hắn không dám gỡ bỏ mặt nạ, bởi lẽ không biết nàng là thật hay giả vờ. Có lẽ vì nàng trước giờ vẫn luôn diễn quá tốt. Hoặc vì hắn sợ khuân mặt quen thuộc này sẽ khiến nàng nhớ lại...
- "Người nghỉ ngơi trước, ta chỉ là ở đây trông người mà thôi, người cứu người ở ngoài kia. Ta sẽ chuyển lời cho y vào!"
Nàng gật đầu có chút thu mình lại. Nơi này quá xa lạ với nàng, thậm chí nàng còn không thể nhớ ra...bản thân là ai, tên nàng là gì!
Một lúc sau, một nam nhân tuấn dật xuất hiện. Nàng đề phòng nhìn tên nam nhân kia, chỉ thấy nam nhân kia đưa tay lên nàng vội thu mình lại cả người run run.
- "Nàng biết không? Nàng đã hôn mê ba ngày rồi."
Nam nhân kia đành thu tay lại thở dài, cả người lộ ra dáng vẻ mỏi mệt đau lòng và suy tư.
- "Là đại nhân cứu tiểu nữ sao?"
Nàng hai mắt tròn xoe nhìn nam nhân trước mặt đánh giá, y một đầu tóc đen cố định bằng cây trâm ngọc huyết, đôi mắt cũng là màu đỏ như vậy. Ngũ quan rõ ràng, môi mỏng mím lại uy nghi lại cao ngạo mang một phần tà khí. Nàng thấy vậy chỉ đành cúi người nói nhỏ.
- "Đúng vậy, nàng thật sự không nhớ gì sao?
Đôi móng giò của Tư Đồ Tiết Triệt vươn ra nắm lấy tay nàng, nàng cũng không rút tay lại chỉ lắc đầu.
- "Tiểu nữ không nhớ, chỉ là khi được hỏi tới thì Vũ Nhạc, cái tên đó cứ luôn hiện trong đầu tiểu nữ!"
Tư Đồ Tiết Triệt ngầm xác định, nếu thực sự Vũ Nhạc còn nhớ hẳn sẽ hất tay hắn ra bởi lẽ...có lẽ đối với nàng bây giờ. Đụng chạm vào hắn là gì đó rất bẩn thỉu...
- "Được rồi, vậy ta kể nàng nghe. Nàng vốn là hôn phu của ta, nhưng vì có kẻ gieo bùa chú cho nàng khiến nàng phản bội ta đi theo hắn. Vào đúng ngày thành hôn của chúng ta, nàng bỏ đi. Trong khi ra đuổi theo nàng vô tình thấy nàng bị thương bên hồ, đáng tiếc khi ta đem nàng về nàng lại không thể nhớ ta!"
- "Thật sao?"
Nàng kinh ngạc ôm môi, ánh mắt nàng vừa nghi hoặc, sợ hãi và lo lắng nhìn nam nhân trước mắt. Tư Đồ Tiết Triệt cũng nhìn nàng, ánh mắt của hắn lại vô cùng chân thực. Nàng chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
- "Đại nhân, nếu là thật thì tiểu nữ cũng thật xin lỗi ngài. Cảm tạ ngài không chấp nhặt mà cứu tiểu nữ...!"
Tư Đồ Tiết Triệt mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.
- "Vũ Nhạc, nàng không sao là tốt, ta điều tra ra lúc nàng chạy khỏi đây hắn ta và nàng gặp phải yêu nữ. Tên nhát gan kia sợ hãi đẩy nàng về phía yêu quái và bỏ chạy, có lẽ yêu nữ kia thấy thương xót cho nàng nên nàng được bình an, chỉ bị thương một chút! Kinh sợ tới mất đi ký ức, nghe nói yêu quái kia cũng rất mạnh!"
- "Ân, đa tạ người. Không biết tên người là gì?"
- "Thật đáng trách, biết nàng mất trí nhớ mà ta lại không nhắc lại tên. Ta là Tư Đồ Tiết Triệt, phu quân tương lai của nàng! Phụ Mẫu muội đều qua đời lúc trước, giờ muội chỉ còn ta!"
Tư Đồ Tiết Triệt thao thao bất tuyệt kể lại. Nàng cái hiểu cái không liền gật đầu, cái cuối cùng nàng nhớ chính là hứa với hắn. Không rời khỏi nơi này...
Mỗi sáng Tư Đồ Tiết Triệt đều tới tìm nàng, hắn mang rất nhiều đồ ngon tới bồi bổ, thỉnh thoảng còn bồi nàng uống thuốc. Cơn đau đầu trong nàng giảm dần, ngày càng khỏe mạnh hơn. Chỉ là, vẫn không thể nhớ ra điều gì, chỉ có thể ngây ngốc như vậy. Thi thoảng nàng ngốc ngốc Tư Đồ Tiết Triệt đều vui vẻ mà bẹo má cười nàng. Gần như hắn bám nàng cả ngày không rời nửa bước, chỉ thi thoảng có ra ngoài nhưng cũng cho người xem xét nàng. Nàng chỉ có thể bị giam lỏng tại đó, chỉ là nàng cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian này ngây ngốc tại đó.
- "A Nhạc!"
Một giọng nam nhân vừa xa lạ lại có chút quen thuộc vang lên, nàng quay đầu lại chỉ thấy một nam nhân có đôi mắt tím biếc nhìn nàng không thôi.
Độc Cô Tư Thần nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trái tim kịch liệt rung động. Đôi mắt ấy, đã bao lâu hắn không thấy lại, hơn một vạn năm. Một vạn năm, đôi mắt khiến hắn luôn ghi nhớ.
- "A Nhạc, thật sự là nàng sao?"
- "Ngươi...là ai? Đừng có lại gần đây! Tư Đồ trở lại nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Khi nhìn thấy nam nhân kia vươn tay ra hướng về nàng, nàng vội thu mình lại đứng lên đề phòng. Độc Cô Tư Thần thoáng tỉnh táo lại, hắn cười khổ nhìn nữ hài trước mắt.
- "Ta là sư phụ con, Độc Cô Tư Thần!"
Độc Cô Tư Thần từ khi đó vẫn luôn không rời đi xa, ngày đó thấy sấm sét giữa trời hắn liền biết do nàng làm. Thấy có điều không ổn, thứ hắn muốn là tới cạnh nàng. Chỉ tiếc rằng khi tới đã muộn, chỉ thấy ma khí vẫn ngập trời, có lẽ Tư Đồ Tiết Triệt đã đem nàng đi.