Cô tỉnh lại trong căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đầu thì đau hơn búa bổ, cô thật sự chỉ muốn cái hệ thống kia là con người. Xem lúc đó cô có đập chết nó không?
\*Ký chủ ta đây đều nghe thấy đấy!\*
Cô hậm hực.
\*Hệ thống ngươi ra đây cho ta! Không phải ta là tân thủ sao? Quà tân thủ của ta đâu? Hơn nữa đây là nhiệm vụ đầu tiên, sao không cho ta là nữ chính mà bắt ta làm nữ phụ hả? Hệ thống ngươi cố tình đúng không?\*
\*Ký chủ nói gì cơ? Hệ thống nghe không rõ. Mạng yếu quá, khi nào thí chủ cần liền ấn nút báo động. Lúc đó bổn hệ thống sẽ hiện thân. Còn về công việc đo lường hảo cảm hay cái gì đó sẽ do tay sai của ta giúp ký chủ. Người an tâm. Nếu người muốn phá ta mà ấn chuông sẽ có điện giật tung người ngươi đấy. Đừng nghịch ngu nhé! Bye bye.\*
Tên: Trần Tố Tố.
Tuổi: 23
Trí tuệ: 165.
Giá trị nhan sắc 80/100
Giá trị vũ lực 67/100
Thể lực:
Số đo ba vòng.. \*\*.\*\*.\*\*
Điểm ký chủ 0000
Sao 0000
Kỹ năng:
Đánh giá mức độ ???
Cô phun ngụm máu tại chỗ sau đó bắt đầu công việc nhìn lại bản thảo ở thế giới này.
Đây là một quyển tiểu thuyết nói về tình yêu tổng tài trong truyền thuyết. Nữ phụ không ai khác chính là thư ký nóng bỏng trong truyền thuyết, nhiệm vụ công lược không ai khác mà là em trai của boss trong truyền thuyết. Các nàng nghĩ là boss ư. Sai lầm! Câu chuyện tóm từ chân tới đầu là như này. Nữ chính là thực tập sinh trong truyền thuyết, bạch liên hoa hiền lành xinh đẹp đáng yêu. Nam chính từ lần đầu nhìn thấy nữ chính đã nảy sinh hứng thú rồi những truyện trong truyền thuyết "mà ai cũng biết" lại xảy ra. Nữ phụ vì yêu nam chính mà dụng thủ đoạn với nữ chính lãnh cơm hộp là vừa! Giờ cô phải quyến rũ nam phụ là em trai nam chính, khiến nam chính và nữ chính không tới được với nhau. Sau đó hàn gắn tình cảm hai anh em nhà này, mà cô nữ phụ này có tệ đâu? Điện nước đầy đủ, thông minh nhanh nhạy hơn hẳn nữ chính. Đúng là đời không như mơ. Hồng nhan bạc mệnh, lại chết ỉu trong tay nam chính nữ chính vì cái tội quyến rũ nam chính.
Nam chính: Lam Mặc.
Nam phụ: Lam Thiên.
Nữ chính: Lạc Vân.
\*Cảnh báo! Nam chủ đang tiến tới gần, độ hảo cảm \-10%.\*
Cô phi. \-10% khốn nạn. Đây chính là giai đoạn nữ chính đã vào thực tập. Nam chính đang có hứng thú với cô ta, cô thì đã vài lần bị hắn bắt gặp làm khó Lạc Vân. Tên hệ thống kia, cô thề chính là cố tình. Không sao, đối với cô. Đây chính là thú vị.
"Cạch" Cánh cửa phòng mở ra. Lam Mặc bước vào nhìn cô thẫn thờ khẽ nhíu mày chán ghét nhìn vẻ mặt ngốc ngốc ấy.
\-"Trần Tố Tố cô ngơ ngẩn cái gì? Bản thảo đâu?"
Lam Mặc bày tỏ rõ cái ánh mắt lạnh nhạt cùng khinh bỉ nhìn cô. Cô hoàn hồn nhìn qua hắn đánh giá, quả không hổ danh là nam chủ. Sống mũi cao mắt phượng da trắng. Môi hồng cong cong. Trừ ánh mắt hắn nhìn cô ra thì.... Hảo thụ! À. Trần Tố Tố là tên của nữ phụ này nhỉ. Thật không quen chút nào.
Hắn nhìn cô có chút giật mình, ánh mắt cô nhìn hắn sao khác với thường ngày? Lạnh nhạt cùng đánh giá cái gì?Lên cơn? Hay đây là một chiêu thức khác?
Cô nhìn vào mắt hắn xong liền cúi đầu lấy tài liệu đưa hắn.
\-"Của ngài đây! Tôi đã liên hệ với bên trưởng phòng thiết kế, trong ba ngày nữa mọi thứ sẽ hoàn tất."
Lam Mặc gật đầu, tuy hắn có ghét cô. Nhưng năng lực của cô là hàng hiếm. Hắn cũng lười thay thế. Chỉ cần cô không đi quá đà. Hắn sẽ nhịn.
\-"Tổng giám đốc, tôi có thể xin nghỉ ba ngày?"
Lam Mặc có chút giật mình nhìn lại cô là cô ta xin hắn nghỉ? Không phải từ trước tới nay dù ốm cô ta cũng lết xác đi làn để cầu xin sự thương hại của hắn hay sao? Lam Mặc mờ mịt nhìn cô, cô xoa xoa mũi quay đi chỗ khác.
\-"Được."
Lam Mặc nhàn nhạt nói rồi rời đi, hắn vẫn không buông bỏ cảnh giác với cô.
"Mau cho người theo dõi Trần Tố Tố. Cô ta đi đâu làm gì liền báo cáo, giám sát 24/24."
"Vâng thưa chủ nhân."
Lam Mặc lặng lẽ nhìn điện thoại đã tắt nhíu mày.
\-"Trần Tố Tố, cô lại muốn giở trò gì đây!?"
Cô giao đồ cho tên nam chủ khốn nạn xong liền nhìn qua đồng hồ.
\-"Đã 21:05 rồi sao?"
Chậc. Thật tình, sao không cho cô xuyên vào chủ nhật mà lại là thứ hai chứ? Biết thế cô xin nghỉ cả tuần cho rồi. Tên hệ thống đáng chết! Mới đầu tiên đã ghi thù chuốc oán với cô!
Vậy là cô mặc kệ thế giới ra sao, cô liền lăn đi ăn cho thỏa sức rồi về thẳng nhà. Trên đường hệ thống phụ kia cũng đã báo với cô rằng Lam Mặc cho người theo dõi cô. Bất quá, cô không care. Dù sao nhiệm vụ của cô cũng không phải hắn. Care chi cho mệt, bản thân nữ phụ này tuy có chút khó bảo. Nhưng giờ cô là chủ.
Sáng hôm sau, cô liền lôi hệ thống dậy sau đó bắt đầu truy tìm nhiệm vụ.
\*Đối tượng công lược độ hảo cảm :0% thỉnh ký chủ cố gắng. Đây là lịch làm việc của đối tượng mà ký chủ đã yêu cầu.\*
Cô nhìn bảng hiện lên trước mắt liền gật đầu.
\*Tốt lắm! Tuy ngươi chỉ là phụ thôi nhưng còn tốt hơn tên nào đó!\*
Cô gật đầu hài lòng cười cười không quên đâm thọt hệ thống nào đó. Bất quá hệ thống kia còn mải chơi game không để ý.
Cô nhìn bản thân trong gương, làn da trắng hồng, mắt nai to tròn, mi cong mày liễu ba vòng hoàn hảo. Cằm chữ V thon gọn. Môi đỏ tự nhiên, cô vốn xinh đẹp sẵn mà!
Cô bước ra khỏi nhà với một chiếc váy trắng. Tóc cô uống xoăn hình làn sóng xõa dài, cô hôm nay học theo mấy bạn con nhà người ta. Nết na hiền thục! Khoan! Cô vốn nết na hiền thục sẵn rồi! Trái ngược với style công sở hàng ngày cô đi tới trung tâm thương mại. Đối tượng công lược của cô đang ở đó. Cơm của cô đang ở đó a, thật phấn khích làm sao!
\#Trung tâm M&S ngược lại là SM
\-"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Cô bước vào cửa hàng thời trang đúng nơi drama nữ chính làm rung động con tim mỏng manh của nam phụ diễn ra, cô mỉm cười nhìn nữ phục vụ.
\-"Tôi muốn chiếc váy này!"
Cô chỉ chiếc váy có màu xanh dương có phong cách trễ vai đuôi cá vừa tôn lên xương quai xanh. Vừa quyến rũ lại e ấp nhìn mà đã mắt đâu!
\-"Tiểu thư. Cô thật có mắt nhìn. Đây là mẫu mới nhất của công ty chúng tôi."
Cô chưa kịp nói thì drama bắt đầu.
"Xoảng" Tiếng gốm sứ vỡ vụn.
\-"Chết tiệt! Mắt mày mù à?"
Một giọng chua chát vang lên, cô còn rảnh đứng đây sao? Drama bắt đầu rồi!! Vác chân đi hóng thôi!
\-"Xin..xin lỗi tôi không cố ý!"
Một nữ phục vụ nhỏ nhắn lắp bắp xin lỗi.
\-"Nếu làm sai mà xin lỗi thì còn cần tới pháp luật làm gì? Mày nghĩ một lời xin lỗi là đủ? Biết chỗ này đáng giá bao nhiêu không? Cái loại như mày dù có làm thêm cả đời cũng không đủ mua đâu! Khôn hồn thì hôm nay gom liền 5 triệu đô đưa đây sau đó quỳ xuống xin lỗi tao. Không thì đừng hòng rời đi!"
\-"Cô à, xin cô. Mẹ tôi bệnh nặng. Tôi không có tiền trả, cô cho tôi xin thời gian được không? Nhất định tôi sẽ trả đủ cho cô mà!"
\-"Vậy thì này đi mà bán thân đi! Chứ loại mày tao sợ có làm như nào cũng không đủ tiền đâu!"
Càng ngày càng có nhiều người vây xem. Đa số đều thờ ơ với cô nhân viên này. Quản lý cũng chưa thấy mặt. Giờ nữ chủ mary sure xuất hiện này 3\-2\-1!
\-"Đủ rồi."
Một giọng nói ngọt ngào xen chút tức giận vang lên. Cô cười thầm trong lòng. Không hổ là bổn cung! Bao nhiêu năm tích lũy kinh nghiệm xem phim cùng đò truyện là chờ tới ngày này đi! Cô thật giống đạo diễn đâu! 1\-2\-3 actions, mọi người nhìn qua giọng nói đó liền phát hiện một cô gái với mái tóc đen tuyền đôi mắt trong veo. Gương mặt bình thường nhưng được cái khả ái đang giận giữ. Cô vỗ tay bôm bốp trong lòng Chuẩn hình tượng nữ chính bạch liên khỏi cần chỉnh!
\-"Cô cũng là người, cô ấy cũng là người. Hơn nữa cũng là chị em phụ nữ với nhau. Cô có cần quá đáng như vậy không? Dựa vào chút tiền mà bắt nạt người khác? Cô giàu có thì có quyền như vậy sao? Bắt nạt kẻ yếu thật không có gì tốt! Hơn nữa hoàn cảnh nhà cô ấy còn như vậy...cô không biết thương cảm sao?"
Cô đảo mắt lướt đi tìm chén cơm của cô, nam phụ ơi em đang ở đâu đấy em. Về với chị nào! Ra nhanh để chị còn chọn góc đẹp đứng diễn nào! Nhưng có lẽ cô hơi phí sức, nam phụ ngay cả bóng cũng chưa thấy. Cô có chút tự hỏi bất quá, không sao. Con đường công lược còn lắm gian truân. Ta không làm việc khó ai làm chứ? Nói vậy thôi, cô mà lười biếng không làm xem! Cái hệ thống bất tài vô dụng kia không giật tung người cô lên mới lạ. Cô hảo bi thương nha trong một giây nào đó cô cảm giác bản thân đang tỏa ra ánh bi thương tột độ.