Được rồi, có vướng mắc ở cái vấn đề này nữa cũng chẳng có ý nghĩa. Khương Bồng Cơ một tay chống cằm nhìn chằm chằm lão hòa thượng, chờ ông ta mở miệng.
“Tiểu thí chủ, đây chính là ý của lệnh đường.” Liễu Trần lần lần chuỗi tràng hạt nói, “Năm đó lệnh đường vì đau khổ khi mất đi hai đứa con trai, đã từng nhờ lão nạp xem tướng cho tất cả trẻ con trong phủ... Không một ai có tướng Đế Vương cả, nhưng mà lệnh đường lại cực kỳ chắc chắn rằng con gái của Liễu Xa đã được định là thành Đế.”
Khương Bồng Cơ cụp mắt xuống... chắc chắn đến như vậy... có thể thấy bà “mẹ hời” này quả thật là “dân xuyên không” biết được lịch sử?
“Năng lực của lão nạp không đủ, liền cố ý nhờ bạn bè đến trợ giúp. Cuối cùng cũng lờ mờ tính ra Liễu Xa đích thật là có số mệnh làm cha của Hoàng đế... nhưng, cô con gái mang trong mình số mệnh Đế vương đó lại mãi chưa xuất hiện. Lệnh đường trước khi lâm chung, dường như đã hiểu ra điều gì đó, vì bảo vệ tiểu thí chủ nên đã nhờ lão nạp một việc...”
Lão hòa thượng cười nói, “Lệnh đường không để ý đến mối hiểm nguy có khả năng mình sẽ bị coi là yêu nghiệt đem đi hỏa thiêu, nói ra lai lịch của mình cho lệnh tôn* biết, đồng thời cũng nói rõ, từ nhỏ bà ấy đã là người “một xác hai hồn”, một trong hai linh hồn do gặp phải tử kiếp mà chết. Tiểu thí chủ là con gái bà ấy, vô cùng có khả năng cũng như thế...”
*Lệnh đường: dùng để xưng mẹ của người khác ở cổ đại; Lệnh tôn: dùng để xưng cha của người khác ở cổ đại.
Cánh tay của Khương Bồng Cơ sững lại, nước trà trong chén cũng suýt nữa sóng ra ngoài: “Một xác hai hồn?”
Cũng có nghĩa là Kế phu nhân và Liễu Xa đều nhầm tưởng rằng Liễu Lan Đình thật sự chính là hồn phách đã gặp phải tử kiếp mà chết đi?
“Nếu như không phải, tiểu thí chủ và lệnh tôn chắc hẳn sẽ sinh ra hiềm khích, cuối cùng dẫn đến là đối đầu nhau, điều này cũng không phải là không có khả năng.” Lão hòa thượng vẫn duy trì nụ cười hòa nhã dễ gần, “Huống hồ, lệnh đường đã sớm nhận định rằng thí chủ mới là con gái của bà ấy, điểm này là không thể nghi ngờ.”
“Nhưng tại sao... bà ấy lại chắc chắn tử kiếp sẽ xảy ra khi Liễu Lan Đình mười hai tuổi?”
Về chuyện này, trong lòng Khương Bồng Cơ cũng đã có đáp án, chỉ là cần được chứng thực mà thôi.
“Lệnh đường khi vừa mới sinh hạ tiểu thí chủ và lệnh huynh, thấy hai đứa trẻ đều thông minh sáng sủa, từng ngầm hỏi lão nạp rằng, có phải bé gái trong cặp song sinh sẽ bị người khác đánh cắp thân thể. Bà ấy nói rõ rằng, số mệnh của đứa bé gái đáng nhẽ ra phải si ngốc vô hồn, mãi cho đến năm 12 tuổi trí óc mới được mở mang...”
*Lệnh huynh: dùng để xưng anh trai của người khác ở cổ đại.
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, trong đầu không ngừng hiện lên các manh mối khác nhau. Theo như những thông tin có được, bà “mẹ hời” này của cô đúng là một “nữ xuyên không” biết được lịch sử. Hoặc nói, trong lịch sử vị nữ Đế là cô đây tương đối nổi tiếng, hơn nữa trong sử sách có chép lại rằng “thuở nhỏ ngốc nghếch, ngờ nghệch“. Có lẽ sau này cô còn có bất hòa với cha ruột, thậm chí là có cả ghi chép về chuyện phản bội.
Có điều, cái vấn đề thời không khá là phức tạp. Bà “mẹ hời” này có được kí ức tương lai, từng hành động của bà đều có thể ảnh hưởng đến cái gọi là “lịch sử“. Nhưng theo như những gì lão hòa thượng này thuật lại, bà “mẹ hời” này của cô tuy biết được lịch sử, nhưng cũng bị lịch sử gò bó, cuộc sống không được thoải mái.
“Những thứ như số mệnh nào đâu có thể tính toán được? Nếu như tương lai ta thật sự phải tranh giành thiên hạ, vậy thì cũng là ta muốn như thế chứ không phải là do số phận quy định buộc ta phải làm như thế. Cái gọi là tương lai chẳng qua chỉ là một trong ngàn vạn khả năng có thể xảy ra, chứ không phải là duy nhất.”
Từ trước đến nay chỉ có quá trình quyết định kết quả, làm gì có chuyện kết quả quyết định quá trình?
Khương Bồng Cơ nhàm chán lắc đầu, nói: “Thật nhạt nhẽo, nhưng vẫn phải cảm ơn đại sư đã giúp ta một việc lớn.”
Cái lý do “một xác hai hồn” kiểu này rất vớ vẩn, nhưng đối với cổ nhân mà nói lại là một lý do khá là dễ chấp nhận, cũng giảm bớt không ít phiền toái.
“Lão nạp không đáng nhận lời cảm ơn của tiểu thí chủ.” Lão hòa thượng lắc đầu, than rằng, “Tiểu thí chủ vẫn thấu hiểu hơn lão nạp, chuyện số mệnh xưa nay vẫn luôn biến ảo, không phải là cố định bất biến. Chỉ là... có lẽ vì tiểu thí chủ hiểu được những chuyện này nên tương lai lại thất bại trong gang tấc, một ý nghĩ sai mà mất cả Đế vị...”
Khương Bồng Cơ xì một cái, kiêu ngạo nói: “Nếu như ta của tương lai muốn có được nó, vậy thì nó chỉ có thể thuộc về ta, ai dám cướp, ta làm thịt kẻ đó.”
Bởi vì tuyên ngôn đầy trẻ trâu của Khương Bồng Cơ, trên màn hình livestream không ngừng có người khen thưởng tặng hoa tươi.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ha ha ha, tui là tui thích kiểu Streamer mắc bệnh trẻ trâu thời kỳ cuối mà còn từ bỏ trị liệu như thế này đó nha 2333...
[Mentos Của Cậu]: Đúng, bệnh nhân mắc bệnh trẻ trâu thời kỳ cuối, nhưng mà tui thích *(*/ω*)
[Cô Ca Cô La Cô Ca La]: Mang đại đao 40m của ta đến đây! Cục cưng vẫn mong đợi bác Streamer chơi cung đấu phiên bản rắn săn mồi hơn, đập chết Hoàng đế rồi làm Hoàng đế cũng được mà, có đàn ông để ngủ, lại còn có thể ngủ vợ của họ nữa...
Mặc dù khu bình luận đã đầy bẩn bựa, nhưng vẫn có các bác phịch thủ chuyên nghiệp muốn tấp vào.
[Âu Hoàng No.1]: “Ngủ” Hoàng đế thì có gì hay, cung đấu không bằng nuôi cún, cái loại “dưa chuột công cộng” đó dùng ghê chết.
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Chơi cung đấu rồi lên làm Nữ Đế chẳng có tí khiêu chiến nào cả. Có vị nương nương nào chịu được một cái tát của bác Streamer nhà này không? Còn không bằng đi theo con đường tranh bá thiên hạ, ngủ hết văn thần võ tướng, sau này còn có thể để lại một đoạn xì căng đan tình ái căng đét trong lịch sử cho hậu thế ấy (*/ω*)
[Ngôn Linh Sư]: Ha ha ha, ngủ hết văn thần võ tướng +1
[Con Chim Kia Lên Nào]: ngủ hết văn thần võ tướng +2
Một đống bình luận “ngủ hết văn thần võ tướng” khiến Khương Bồng Cơ vui vẻ trở lại, sau đó đùa giỡn với đám người xem.
[Streamer V]: Ồ, cho dù có ngủ thì cũng phải là ngủ hết vợ của văn thần võ tướng chứ, Streamer tui thích các cô em cơ.
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Ô, chủ công cái kiểu này thì “ăn táo dược hoàn*“.
*Cụm “ăn táo dược hoàn” đồng âm với cụm từ “sớm muộn cũng xong đời“.
[Ngôn Linh Sư ]: Ô, chủ công cái kiểu này thì ăn táo dược hoàn +1
....
Khương Bồng Cơ suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô thích mấy cô em xinh đẹp thật nhưng xu hướng giới tính vẫn bình thường.
Khương Bồng Cơ rời khỏi thiền phòng với tâm tình vui vẻ, đến đại đường trong thiên điện thì phát hiện Liễu Xa đang quỳ trên bồ đoàn, thành kính cầu khấn. Cô đưa mắt nhìn tấm bài vị được thờ phía trên, ngoại trừ Cổ Mẫn cùng hai người con trai ra, bên cạnh còn có một tấm bài vị để trống trông khá mới.
Khương Bồng Cơ thoáng nghĩ liền biết bài vị ấy lập cho ai, cũng biết tại sao không thể viết tên lên đó, chắc sợ sẽ động chạm với người sống?
Tuy rằng cô không tin thần phật, nhưng tin hay không tin là một chuyện, tấm lòng và thái độ lại là một chuyện khác. Vì thế cô cũng bước đến thắp mấy nén hương, cắm vào bát hương.
Khương Bồng Cơ thử hỏi, “Hay là con đổi tên khác?” Trên bài vị vãng sinh trống không, có lẽ Liễu Xa nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu.
“Không sao, đặt lại một cái tên khác vậy.” Liễu Xa thở dài cắm nén hương trong tay vào bát hương, ánh mắt ông đầy phức tạp lại chất chứa hoài niệm nhìn bài vị trên án, “Năm đó ta tưởng rằng có thể cùng với A Mẫn sinh thật nhiều con, cho nên đã chuẩn bị trước mười mấy cái tên, trai gái đều có.”
Nhưng đáng tiếc thay, cuối cùng thật sự dùng đến cũng chỉ có hai cái, cặp song sinh thực tế chỉ dùng cùng một tên - Liễu Lan Đình.
“Thực ra, con vẫn luôn nghi ngờ một chuyện, tại sao phụ thân lại để con thay thế thân phận của anh trai?”
Nếu như là trong các bộ phim truyền hình cổ trang máu cún, vợ cả vì muốn bảo vệ địa vị của mình nên đã để con gái giả trai, cái này cô còn có thể hiểu được. Nhưng xem xét tình hình trong phủ của Liễu Xa, chuyện này căn bẳn là không cần thiết, dường như các vị chủ nhân của Liễu phủ đều biết cô là nữ.
Liễu Xa kì quái nói: “Con gái sao có thể sống tự do tự tại bằng con trai? Hồi mẹ con còn nhỏ ăn không ít khổ khi học tập lễ nghi. Ngẫm lại bà ấy nói cũng đúng, để con thay anh con sống tiếp, tự do tự tại, sống vui vẻ còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì.”
Nếu không phải “Liễu Hi” sống sót thì làm sao có thể sống được đến ngày hôm nay? Liễu Xa âm thầm thở dài, trong lòng thoảng qua một chút tối tăm. Còn về phần con cháu, đợi khi nào con bé trưởng thành có thừa cách để che giấu. Tiền đồ của gia tộc không cần nó phải bận tâm suy tính, mặc dù không có chức vị trong người nhưng gia sản của ông và Cổ Mẫn để dành nửa đời cũng đủ để con bé tiêu xài.
Quả nhiên là người chồng được “nữ xuyên không” tự tay dạy dỗ mấy chục năm, cái tư tưởng này đúng là đi trước thời đại, năng lực tiếp thu thật đỉnh.