Nhìn thấy từng đoàn từng đoàn lôi kiếp hội tụ lại một chổ, khuyến cho không gian nơi đây vẹn vẹo dữ dội, trời đất như ngày tận thế tới.
Nhìn Lôi kiếp siêu cấp khủng bố hơn vô số lần mà hắn đã trải qua, khuyến Long Ngạo Nhíu mày.
– Ầm! Ầm! Ầm!.
Đạo cuối cùng của Thiên Kiếp rốt cuộc cũng giáng xuống.
Đạo Lôi Kiếp này vẫn như mấy lần trước giáng xuống và bao phủ Long Ngạo.
Bên trong Long Ngạo vẫn như lần trước dùng cơ thể mình hấp thù lôi điên.
Nhưng khác với mấy lần trước là lần này lôi kiếp này quá khủng bố gấp nhiều lần trước, lại còn trong lôi kiếp này không thuần khiết như mấy lần trước, mà lần này rất hổn loạn khiến cho nghịch thiên quyết không hấp thụ kiệp sức mạnh lôi kiếp, khuyến nó chạy quan thân thể Long Ngạo, khuyến Long Ngạo đâu đớn muốn ngất đi, nhưng Long Ngạo vẫn kiên trì không ngất vẫn để cho những tia lôi kiếp không được nghịch thiên quyết hấp thụ mà phá hoại cơ thể mình.
– Ầm! Ầm! Ầm!
Thiên Khiếp trên không trung nổ ầm ầm vài tiếng rồi dần dần tiêu tán trong không khí.
Khi lôi kiếp tiêu tán hết, những tu sỉ đứng ngoài xa kia lập tức bay đến nơi Long Ngạo độ kiếp, nhưng mà không thấy Long Ngạo đâu.
– Hắn ta đâu, không lẽ....
– Hắn ta bị lôi kiếp đánh chết rồi sao.
– Đáng tiết, đáng tiết...
– Đáng tiết cho một thiên tài....
– Hazzz....
Bọn người lắc đầu đáng tiết, sau đó mạnh ai náy đi, để lại bên này là một không gian bị phá hoại không còn gì, cây cối thì bị đánh ngã rất nhiều, nói chung là bị sang thành bình địa.
Bây giờ, ở trong khu đất mà Long Ngạo vừa độ kiếp, những tần đất các bất đầu nhút nhích ở trong đó chui ra một con người, nhưng mà bây giờ trên người hắn đang tràn ngập máu, đây không phải Long Ngạo còn là ai nữa, lúc trước bị thiên kiếp đánh xuống và phá hội cơ thể hắn, hắn liền cảm thấy không ổn, sau khi thấy Thiên Kiếp dần dần tan đi hắn lập tức mặc Áo Choàng Tàn Hình để ẩn thân mình vào trong đất, để bọn người kia không tìm thấy hắn, nếu không với trình trạng này của hắn, sao có thể thắng mấy tên kia chứ.
– Cmn lần này đúng là thảm mà.
Long Ngạo bò lên mặc đất thở phì phò nói.
Sau đó hắn lập tức kích hoạt vòng tay thiên sức bên tay phải của hắn. Từ vòng tay thiên sứ tỏa ra một nguồn sức mạnh êm diệu xâm nhập vào trong cơ thể hắn, nó chạy khấp thân thể, nó chạy tới đâu thì thương thế gây ra bởi thiên kiếp đều lập tức kép lại một cách nhanh chống.
Khoản một phút thì giờ, thì thương thế của hắn hầu như đã khỏi hắn, chỉ là hiên giờ cơ thể cảm thấy mệt mỏi một tý thôi.
Long Ngạo cảm giác thân thể tràn ngập sức mạnh, thân thể rắn chắc hơn lúc trước nhiều lắm. Hắn thử vẫn dụng lôi hệ một chút thì ngoài cơ thể hắn, những tia lôi hệ lấp lé chập chờn quang cơ thể hắn rất sống động và tràn đầy sức mạnh. Còn nữa hắn cũng đã cảm thấy sinh mệnh của mình đã tăng lên rất nhiều, khuyến hắn cảm thấy sinh lực dồi dào.
– Cũng đến lúc về rồi, nếu không Linh Tuyết sữ lo lắng.
Long Ngạo thầm nói một tiếng sau đó lập tức chạy vào trong rừng và biến mất ngay sau đó.
.......
Trong thành Lâm Thiên vẫn nhộn nhiệp như xưa, khuyến cho lòng người thỏa mái.
Hiện giờ, trên đường Long Ngạo đang đi loang quanh trên đường để trở Về Lan Gia, hiện giờ cũng xấp tối rồi.
Lúc hắn đi qua phân điếm của Lâm Gia phường thì hệ thống quan lên.
– Đinh! Phát hiện Lý Tâm Di và Hoa Thiến Thiến, đề nghị chủ nhân mau chúng làm nghiệm vụ chính tiếng.
Tiếng của hệ thống quan lên trong đầu Long Ngạo, khuyến hắn bất ngờ nhìn về phía trước, lúc này hắn mới nhớ, hắn còn nghiệm vụ cua vợ của Tên Đại Trưởng Lão này nữa.
Nghỉ thế hắn lập tức chạy đến chổ Lý Tâm Di hai người.
– Thiên Thiến, ngươi ở lại với ta đêm nay được không.
Lý Tâm Di nhìn Hoa Thiến Thiến thâm tình nói.
– Tâm Di tỷ, nhưng mà bên phường thị....
Hoa Thiến Thiến lúng túng nói, các nàng mõi người đều được Lâm Tiểu Cường cho làm chủ một phân điếm dược thị để các nàng trong coi. Nói thật, Mặc dù Lý Tiểu Cường ngoài mặc rất yêu thương các nàng, nhưng mà từ lúc hắn mất đi khả năng nam nhân, thì hắn cũng ít tới chổ các nàng, dù thế nhưng hắn vẫn cho người theo giỗ các nàng, hắn ta là một con người đa nghi từ lúc hắn mất đi khả năng nhân rồi thì, mõi ngày hắn đều phái người đi giám sát các nàng, nếu thấy có nam nhân tiếp cận hai nàng thì hắn lập tức sai người giết ngay. Bởi thế trong năm người vợ của hắn, thì ngoại trừ Bạch Vũ Mị không bị giám sát còn lại bốn người đều bị giám sát, khuyến cho các nàng không có một người bằng hữu là nam nhân, kể cả nữ nhân cũng rất ít. Thử hỏi xem trong thành này ngoại trừ những bà vợ của những người có thực lực trong thành thì còn ai có thể làm bằng hữu các nàng chứ. Còn những người phụ nữ bình thường thì gặp các nàng thì sợ sệt không dám nhìn thẳng mặt. Đây là áp chế bởi giai cấp, không thể thay đổi được.
Bởi thế, hằng ngày các nàng trong phân điếm đều rất nhàm chán. Lý Tâm Di và Hoa Thiến Thiến đều có phân điếm của mình, lâu lâu hai người tụ hợp lại nói chuyện tán gẫu, dần dần hai ngươi hình thành một loại tình cảm quy diệu mà không hiểu được, chỉ muốn ở bên nhau không muốn xa rời, mõi lần hai người gặp mặt nhau. Đến lúc chia tay đều quyến luyến như thế này đây.
– Dì Tâm Di, Dì Thiến Thiến.
Trong lúc hai người đang quyến luyến không muốn xa rời, thì không biết ở đâu quan lên tiếng trẻ con có chút ngây thơ kêu gọi các nàng.
Thế là hai người quay lại thì thấy một đứa nhóc khoảng 14-15 tuổi ( bề ngoài thôi) đang chạy tới bên cạnh các nàng gọi to.
– Ngươi là...
Lý Tâm Di nghi ngờ hỏi, nàng làm gì có cháu đâu, mà nếu có cháu thì nàng cũng nhận ra chứ. Nhưng mà tên nhóc trước mặt này là ai? Nàng quen hắn sao? – À, các dì không biết cháu là đúng rồi, ta là con nuôi của mẫu thân Lan Như Nguyệt tên là Long Ngạo.
Long Ngạo chạy đến bên các nàng, rồi sau đó giới thiệu mình. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ ngay thơ thuần khuyết, khiến ai nhìn vào cũng muốn nựn. Nhưng không ai biết, tên này là một tên quái vật đã độ qua Thiên Kiếp "Cữu Cữu Diệt Ma Thần Lôi" cả.
– À, thì ra là con của Như Nguyệt muội muội, ta có nghe nói qua.
Mặc dù nàng ở trong Lâm Gia, cũng có gặp qua Lan Như Nguyệt nhưng cũng không phải thân cận lắm, không. Huống chi mấy ngày trước nàng vô tình nghe được sự tình là bọn đại trưởng lão, dám mướn sát thủ đuổi giết Lâm Thống Nhất và bọn chúng còn có ý đồ với Lan Như Nguyệt và Hồ Bích Trâm. Mặc dù nàng rất muốn đi nói cho Lan Như Nguyệt biết, nhưng mà bên cạnh nàng lúc nào cũng có người theo dõi khuyến nàng không dứt ra được. Con người nàng rất thiện lương, không thể thấy người ta khó khăn mà không cứu được.
Bây giờ thấy con của Lan Như Nguyệt, nàng tính toán cói thử có thời cơ thì nói chuyện với Long Ngạo, nói ra ý đồ của Lý Tiểu Cường cho Long Ngạo biết để nói Cho Lan Như Nguyệt và Hồ Bích Trâm để phòng tránh.
– Vâng, là con đây.
Long Ngạo nhu thuận gật đầu nói.
– Long Ngạo này, ta và con chưa gặp mặc mà, làm sao con biết được là chúng ta mà gọi.
Hoa Thiến Thiến ở một bên nhìn Long Ngạo nói, giọng nói của nàng ngọt ngào tràng đầy thanh xuân, từ trong giọng nói của nàng truyền ra một mùi thơm nhớt, bởi vì Long Ngạo đứng bên cạnh cho nên ngửi được mùi thơm này, khuyến cho hắn mê ly.
– Này Long Ngạo, có nghe ta nói không hả.
Hoa Thiến Thiến thấy Long Ngạo không trả lời mình mà đờ ra thế, cũng có chút tức giận.
– À, ở, là thế này mẫu thân có đem bức ảnh của các a di cho ta xem, để lúc gặp còn biết đường chào hỏi đấy mà.
Long Ngạo nghe nàng quát lớn lập tức tỉnh táo, nhanh chống vẫn dụng nhanh đầu óc, kím một cái cớ nói.
– À, thế à, thôi được rồi Long Ngạo này, nếu con đã đến đây rồi thì vào trong đi.
Lý Tiểu Di nhìn Long Ngạo một tý rồi mời hắn vào, dù sao Long Ngạo cũng còn nhỏ chắc không sao đau, chẳng lẽ Lâm Tiểu Cường hắn cũng ghen với một hài tức sao.
Thế là Long Ngạo bước vào theo Lý Tâm Di, nhưng bước được vài bước thì thấy Hoa Thiến Thiến không cùng vào, thì hiếu kì hỏi.
– Dì Thiến Thiến, sao ngươi không cùng vào.
– Ta còn có chuyện, không thể vào cùng ngươi được.
Hoa Thiến Thiến buồn bả nói, chuyện trong dược điếm còn cần nàng về giải quyết không ở đây lâu được.
Nhưng mà, dưới sự nài nỷ của Long Ngạo thì nàng rốt cuộc cũng chịu ở lại.
Thế là ba người xong còn đi vào dược điếm của Lý Tâm Di.
Bên ngoài cách đó không xa có hai đạo bóng đen, nhìn thấy thế nhíu mầy nhìn nhau, sau đó liền biến mất trong bóng đêm.
..............