Khi La Thần hắn đã vào trong tửu lâu thấy không phải chỉ một người xin việc, mà là cả một nhóm. Hắn nhanh chóng ngồi xuống nhìn hết một lượt mọi người, xong bất đầu hỏi từng người.
Mười người đầu tiên toàn là nam nhân xin vào làm tiểu nhị, mười người này cũng chỉ toàn là người lang thang, nên họ có yêu cầu cho họ chỗ ở lại luôn. La Thần liền đồng ý, bảo sẽ xắp xếp sau.
Xong hắn tiếp tục tuyển người, lúc này có hai nữ nhi tầm mười bảy mười tám bước lên nói. " Thưa lão bản !. Hai tỷ muội của tiểu dân xin cho phụ mẫu được làm đầu bếp, còn hai tỷ muội tiểu dân thì tùy lão bản xấp xếp ".
Nghe vậy La Thần nhìn quanh một chút khó hiểu hỏi. " Tỷ muội cô xin cho phụ mẫu làm đầu bếp, vậy giờ họ ở đâu sao ta không thấy ".
Nữ nhi nhìn ra dáng muội muội, mặt có chút ngây thơ lên tiếng nói. " Phụ mẫu hiện trong người không khỏe, nên không đến đây được, nhưng xin lão bản cứ yên tâm. Phụ mẫu của tiểu dân từng làm đầu bếp cho Mộng Hồng lâu, tay nghề cũng rất cao ".
" Cao hay không ta không biết, nhưng ta cũng cần thử tay nghề của đầu bếp rồi thì mới có câu trả lời được ". La Thần hắn không dám nhận bừa đầu bếp, nên liền đáp.
Nghe vậy vị muội muội có chút bối rối không biết phải làm thế nào để phụ mẫu được nhận. Tỷ tỷ cạnh bên mặt trái có một vết sẹo dài dưới mí mắt nhìn qua muội muội định nói gì đó. Thì đúng lúc này thấy muội muội quỳ xuống hướng La Thần cầu xin nói.
" Xin lão bản hãy nhận phụ mẫu của tiểu dân, phụ mẫu của tiểu dân thật sự nấu ăn rất ngon, chỉ là giờ trong người có chút bệnh thôi. Chỉ cần có tiền mua thuốc chắc chắn sẽ nhanh khỏi, sẽ làm việc tốt cho lão bản ngài ".
La Thần hắn cảm thấy trong chuyện này hình như có gì đó không đơn giản, mắt bỗng có chút lạnh hỏi. " Vậy giờ phụ mẫu của các cô đang ở đâu, ta có thể đi gặp họ được không ".
Hai người liền ngậm miệng không nói gì, nhìn nhau một chút rồi vị muội muội định lên tiếng, thì vị tỷ tỷ bước lên ngăn lại rồi kéo vị muội muội của mình đứng lên đi ra ngoài đi mất, không thèm nói với La Thần hắn dù chỉ một từ.
Khi ra ngoài vị muội muội liền nhìn tỷ tỷ nói. " Sao chúng ta không nhờ lão bản giúp một chút, dù sao phụ mẫu cũng là đầu bếp giỏi, muội nghĩ lão bản sẽ không từ chối đâu ".
Vị tỷ tỷ đáp. " Muội sau này đừng có ngây thơ chạy loạn cầu người nữa. Hắn chỉ là một lão bản của một tửu lâu nhỏ ở cái nơi nghèo này, thì làm gì có bản lãnh đoạt người từ Mộng Hồng lâu được chứ. Muội đừng suy nghĩ viễn vông nữa, chúng ta về thôi ".
Vị muội muội không cho là đúng nói. " Nhưng hôm trước chính mắt muội thấy chỗ này bị quan binh bao vây, vậy mà vị lão bản đó không có làm sao cả, còn ở đây mở được tửu lâu nữa mà ".
" Chỉ là một tên quan nhỏ mà thôi, ở Mộng Hồng lâu muội không lẽ còn không biết quan nhỏ ở đó chỉ đáng là con kiến hôi thôi sao. Thôi không nhưng nhị gì nữa về thôi ". Nói xong liền lôi kéo vị muội muội.
" Nhưng nếu cả nhà chúng ta còn không đi, thì tên lão bản đó sẽ bắt tỷ tỷ... " Còn chưa nói hết vị tỷ tỷ liền lên tiếng chặn lại. " Muội muội ngốc, muội nhìn tỷ thử rồi nghĩ thử coi có người nam nhân nào lại muốn có một nữ nhân mặt có vết sẹo này không ".
Nghe tỷ tỷ nói thế vị muội muội cũng cảm thấy có chút yên tâm hơn, rồi không nghĩ đến việc nhờ La Thần giúp nữa, liền cùng tỷ tỷ rời đi.
Thở dài, trong lòng vị tỷ tỷ thì nghĩ.
Muội còn quá ngốc, muội nghĩ gì lại đi nhờ một tên lão bản nho nhỏ giúp nha. Hôm nay tỷ cùng vui đùa với muội hết ngày, muội thích làm gì tỷ cũng cùng làm với muội. Còn hết ngày hôm nay thì có lẽ tỷ tỷ không còn có thể đi chơi cùng muội được nữa.
" Không biết vì sao, nhưng muội lại cảm thấy vị lão bản trẻ lúc nãy trông có vẻ là người rất tốt. Nếu tỷ thật không sao thì thôi vậy, nhưng nếu thật có chuyện chắc muội muội sẽ tìm hắn để cầu cứu cũng không chừng ". Vị muội muội ngây thơ nói.
Thật sự có thể giúp được sao. Muội suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng rồi.
Hai người tỷ muội đã đi xa không còn rõ họ sẽ còn nói tiếp chuyện gì nữa, nhưng hai người họ không biết là mọi chuyện họ nói đã bị một người nghe thấy. Người ấy đang ngồi trên tầng hai tửu lâu nhìn xuống chứng kiến tất cả, sau lưng người này còn có hai vị cô nương xinh đẹp đứng ngay ngắn bên cạnh.
Còn về phần La Thần hắn bên này thì không có bận tâm lắm về việc bị hai con trí mén làm phiền mình. Hắn sau khi nhận hơn mười người tiểu nhị, liền bảo Hoa thẩm xấp xếp chỗ ở cho họ.
Khi ăn cơm trưa xong, hắn liền gọi bá thúc theo mình một chút. Đi ra sau hậu viện tửu lâu, đến chỗ cửa thông qua bên nhà ở. Hắn bảo bá thúc xây dựng một dãy nhà từ đây kéo dài đến hết đất, hắn định để sau này chỗ này sẽ cho người làm bên tửu lâu sẽ ở nơi này.
Bá thúc liền nhận lệnh đi tìm Hoa thẩm lấy bạc mua vật liệu và thuê người ngày mai sẽ bất đầu xây dựng. Không còn việc gì La Thần lại quay về phòng bếp tiếp tục phụ mọi người làm tương cà chua.
Tới chiều tối thì hai vị Hải thúc, Lục thúc cùng với nhóm Thất Tinh Lang cũng đã quay về. Liền bảo mọi người tẩy trần xong rồi lên ăn cơm, mọi người đông đủ cả tám bàn ngồi xuống chuẩn bị ăn. Lúc này La Thần liền hỏi chuyện cây cà chua thế nào.
Hải thúc liền nói. " Bẩm thiếu gia !. Số cây cà chua tất cả đã được trồng xuống đất. Chiếm hết ba mẫu đất, ngày mai lão sẽ bất đầu ươm quả cà chua, nhưng chỉ còn có hai mẫu đất lão sợ sẽ không đủ trồng ".
" Tạm thời cứ ươm cà chua trước, khi lên mầm rồi thúc hãy ước tính sẽ trồng được bao nhiêu mẫu. Tính xong thúc cứ tìm Liên lão giúp tìm thêm đất thuê là được ". Nói xong hắn nhìn hết một lượt những người trong phòng rồi nói. " Mọi người nghe ta nói một lời. Hoa thẩm như mọi người cũng biết thẩm ấy chính là Hoa quản gia chuyên quản nội. Bây giờ kể từ hôm nay Hải thúc cũng là một quản gia, thúc ấy sẽ quản ngoại ".
Mọi người nghe thế liền tiến lên chúc mừng Hải quản gia, hai lão huynh đệ nhìn thấy huynh đệ của mình được đề bạc cũng rất vui, liền bảo Hải thúc tối nay phải uống vài chung mới được.
Ăn cơm xong la thần lúc này đang ngồi uống trà tiêu thực, thì Hoa thẩm tiến lên ấp úng nói. " Thưa thiếu gia !. Bạc... bạc.. đã không còn lại bao nhiêu ".
Ặc... Nhanh như vậy, mới hôm qua tới hôm nay mà ba trăm lượng đã tiêu gần hết. Chà... chà... Coi bộ ta phải nhanh nhanh kiếm tiền thì mới được nha.
Nghĩ xong hắn liền lấy thêm ba trăm lượng nữa giao cho Hoa thẩm, giao xong hắn giờ chỉ còn năm trăm lượng, cảm thấy hơi lo lắng vì mình hình như có chút nghèo. Cứ thế chăn trở rồi hắn về phòng nhảy lên giường liền ngủ say.
Ngày hôm sau hắn vừa bước qua cổng phụ thấy có rất nhiều người đang bất đầu xây dựng một dãy nhà, mà hắn bảo bá thúc làm ngày hôm qua. Nhìn sơ qua thấy phòng chỉ đơn giản nhưng cũng đủ rộng rãi để ba bốn người cùng ở một phòng cũng được.
Hôm nay khi hắn đang trên tầng hai tửu lâu nhìn xuống đường thấy người đi đường đã trở nên đông đúc hơn. Hắn liền biết hội tuyển chọn gì đó chắc xắp tới rồi, nên có nhiều người đang đổ vào thành.
Bây giờ mà ta còn không mở cửa buôn bán nữa thì đợi lúc nào nha. Lúc này đông người khách mới lạ từ mọi nơi đỗ về, ngay lúc này chào hàng thì rất tốt nha. Nhưng giờ mình lại không có đầu bếp phải làm sao đây.