Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung
Hồ nước trong lành, ngôi đình nhỏ lúc này bên cạnh bỗng có thêm một gốc cổ thụ rất lớn toàn hoa đỏ rất bắt mắt.
Bên dưới bóng cây từng cánh hoa nhẹ rơi trong gió, có một tiên nữ đẹp tuyệt mĩ nhẹ nhàng đan tay xoay vòng vũ khúc.
Gần đó một hắc y nam nhân chăm chú chẳng rời mắt hướng về vị tiên nữ tuyệt trần, Lân Ca ấm lòng cảm giác nhẹ nhàng vấn vương rất nhiều với vị tiên tử trước mắt.
Phượng Tiên cũng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc khi được ở cạnh cùng với Lân Ca, nàng nghiêng đầu khẽ cười một cái tuyệt luân với Lân Ca. Lân Ca cũng cười theo vẻ rất hân hoan hỉ phúc trước Phượng Tiên.
Xa hơn thấy vị trưởng thiên binh tóc trắng một màu cột gọn đỉnh đầu khôi giáp trắng bạc tinh khôi. Hiện hắn cũng bỗng nhìn sang hai người mà khẽ mỉm cười ẩn sâu một niềm hoan hỉ.
Xa nữa một hướng khác lại có một Nhị Đế ham vui nào kia vẫn luôn dõi theo mà có chút không hiểu vì sao. "Hai người họ ngày nào cũng vậy.! Múa... múa... Chàng... chàng... Thiếp... thiếp... Có gì mà lại phải vui đến như vậy cơ chứ... Xừ..."
Tiếp lại thấy hai người kia tựa vào nhau ngồi xuống mắt nhìn xa xăm to nhỏ cùng nhau vui đùa rất vui vẻ, Phượng Tiên tựa lưng vào lòng Lân Ca ánh mắt nhìn tận mây xanh khẽ hỏi.
"Lân Ca.! Nơi này chúng ta đừng tại nữa."
"Ừ.!" Lân Ca đồng ý ngay. "Mau thôi.! Chúng ta hãy cùng bỏ trốn khỏi nơi này."
"Muội thích rừng hoa năm xưa.!"
"Được.! Vậy chúng ta sẽ đi đến đó.!"
"Cảm ơn chàng.!"
"Nàng ngốc.! Chớ đừng cảm ơn huynh."
"Lân Ca.!"
"Hử.!"
"Chàng có thấy lạ về vị trưởng thiên binh kia không.?"
"Ưm... Hắn quả có chút kì lạ.!"
"Đúng không.! Đúng không.! Chàng cũng thấy vậy đúng không.! Khó hiểu sao hắn lại chỉ im lặng cho chúng ta được gặp nhau suốt bao lâu nay."
"Ừ.! Huynh cũng chẳng rõ sao hắn lại làm thế."
----------...----------
Thời gian lặng trôi mau, Lân Ca cùng Phượng Tiên vẫn vậy lén gặp nhau trong suốt một thời gian dài.
Hôm nay Lân Ca vẫn như cũ tựa lưng cổ thụ hoa đỏ đợi người, nhắm mắt nhập thần cảm nhận chân cảnh đại thành của bản thân.
Khẽ vai mềm ngã vào lòng nhẹ nhàng chẳng lên tiếng như thường lệ một điều quá đỗi là quen thuộc.
Nữ nhân khẽ cảm nhận từng hơi thở ấm nóng phả vào vai mình mà trái tim khó hiểu loạn động kì lạ.
Lân Ca vẫn nhắm mắt khẽ mỉm cười cảm nhận vai mềm của nữ nhân, một lúc nữ nhân mạnh dạng kéo tay Lân Ca choàng qua eo nhỏ của mình.
Lân Ca cũng tự nhiên chẳng nghĩ nhiều khẽ ôm lấy eo thon mềm mại, nữ nhân chớp chớp đôi mắt hai má ửng hồng.
Cứ vậy Lân Ca cùng nữ nhân cả một ngày chẳng ai nói ai thầm cảm nhận về nhau mà lặng yên khoảng lặng yên bình cùng nhau hưởng thụ.
Đã qua rất nhiều ngày lặng lẽ trôi qua như thế, Phượng Tiên cũng không nói gì nhiều về suy tính. Tất cả cô đều yên phận theo ý của Lân Ca.
Do hai người không nói nhiều quá mà chỉ lặng thầm êm đềm lặng lẽ như vậy, nên liền ở giữa đã có xảy ra một vấn đề mà cả hai đều không hề hay biết.
Sự thật đó chính là Phượng Tiên không phải ngày nào cũng tìm đến được bên cạnh Lân Ca. Ấy vậy mà Lân Ca thì ngày nào cũng đồng ngồi cùng với nữ nhân của mình.
Lỗ hổng chính là ở chỗ này, bởi vì khi Phượng Tiên không đến được thì Lân Ca trong tay kia ai là người đang tựa vào lòng của y.
Xa xa Nhị Đế lém lĩnh ngày nào bỗng hôm nay tỏ rõ sự bực bội khi thấy Phượng Tiên hôm nay có thể tới cùng với Lân Ca.
"Không phải Nam thiên môn hôm nay có việc hay sao.? Sao cô ta lại có thể chạy đến đây chứ.? Hừ..."
Nhị Đế nhiễm nhiên không hề biết trong lòng của mình sâu thẳm đã nổi lên lòng ghen tức với Phượng Tiên.
Nhị Đế ngây ngô thật đáng thương đã vô tình hiếu kì mà loạn quấy quá đà rồi, liền lúc này chính cô cũng đã không thể rời xa được hơi ấm của người nam nhân kia.
Oan trái này chẳng ai biết ngoài cô, cho đến tận ngày trận chiến kinh thiên kia diễn ra thì cuối cùng Lân Ca vẫn một mực không hề hay biết gì.
----------...----------
Thiên Đình Cung : Hồi Đại Kiếp
Hỏa diễm rực rỡ bao trùm lấy tất cả, yêu quân ma thú trùng trùng điệp điệp dưới sự dẫn đầu của Hỏa Hồ Tiểu Ly một đường đánh tới Thiên Đình Cung.
Kiếp nạn khi ấy thiên đình đã hứng chịu vô số sự thảm hại, Lân Ca cùng Phượng Tiên nhận ra đó là Tiểu Ly năm nào.
Hợp cùng một trận long trời muốn rời đi, Miêu Hoàng Ưng thương thế nặng nề trên lưng nhị đệ chuẩn bị rời đi.
Thiên Đế giận cuồng bạo phát đạp tan tất cả hoãn loạn, hạ giới luân hồi vòng xoay đen kịt sâu hoắc, sấm vang dữ dội tựa lỗ đen quỷ môn quan.
Hỏa Hồ Tiểu Ly tan nát Ma đan, phế truất miệng máu sắp không thể trụ được bao lâu. Lân Ca rống giận Kỳ Lân đại biến đập đỗ nát cả cổng đông thiên môn.
Phượng Tiên trùng kiếp thực lực nhỏ nhất vẫn là không thể trụ được bao lâu, tiên linh căn bị tổn thương thảm trọng.
Vực đen sấm rền luân hồi khai mở, Thiên Đế phượng long bức nhân ép ngã Hắc Kỳ Lân vào vòng luân hồi.
Lân Ca không khuất phục chấn hư không đạp vỡ cả vòng luân hồi, dị biến cảnh ba ngàn thế giới loạn nguy khốn Lân Ca nhanh chóng lao lên chạy khỏi.
Thiên Đế mạnh mẽ cùng Hắc Kỳ Lân loạn đấu bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm, Phượng Tiên, Hỏa Hồ Tiểu Ly, Miêu Hoàng Ưng một bên không còn chịu nổi nữa mà bị chúng thiên binh vạn tướng ép rơi vào vòng luân hồi.
Mảnh vỡ hư không do Hắc Kỳ Lân đạp thủng vẫn còn đó, liền Phượng Tiên tấm thân vỡ vụn cát bụi, huyễn hóa ngọc hỏa Phượng Hoàng lao đi vô định ba ngàn thế giới.
Hỏa Hồ Tiểu Ly thịt nát xương tan đến cùng cũng muốn hướng Phượng Tiên gián trần mà đuổi theo. Miễu Hoàng Ưng cùng nhị đệ cũng cố gắng đuổi theo sau Hỏa Hồ Tiểu Ly rời đi.
Chỉ tiếc cho nhị đệ của Miêu Hoàng Ưng trong lúc trầm luân đã bị tách ra khỏi mọi người mà đến một thế giới khác.
Phượng Tiên hạ phạm một thiên thạch rực lửa bay cắt ngang cả bầu trời đêm, động chúng muôn loài hết thảy đều có thể nhìn thấy rõ.
Phượng Tiên ngọc thể Phường Hoàng bay ngang xuyên qua một cánh rừng lớn tên Đại Phong Lâm, đúng lúc này toàn thân tiên thể cũng đã hoàn toàn không còn nữa.
Hai viên ngọc lệ Kỳ Lân lúc này cũng vô tình mà rơi ra rớt xuống một hồ nước nhỏ ở trong đại ngàn rừng Đại Phong Lâm.
Song ngư Thanh Hồng tỷ muội vô tình cũng từ đó mà được lợi cơ duyên khó cầu tu luyện từ đây nhờ vào hai viên ngọc lệ Kỳ Lân.
Hỏa Hồ Tiểu Ly Ma Đan hoàn toàn bị vỡ, liền lao xuống cánh rừng lớn Đại Phong Lâm mất dấu với Phượng Tiên hỏa ngọc Phượng Hoàng vẫn còn lao đi với tốc độ kinh khủng.
Miễu Hoàng Ưng chia cắt trọng thương cũng rơi xuống một nơi khác tận xa về phía bắc rừng Đại Phong Lâm.
Hỏa Ngọc Phượng Hoàng rực lửa lao đi trong đêm rất chi là xa, khiến cho chúng nhân một truyền tích rất lâu về sau. Đêm ấy một vương tộc đất nước nào đó đã vô tình cũng chính là nơi đặt chân đầu tiên của Phượng Tiên hạ phàm.
Thiên Đình Cung Lân Ca thần thú Hắc Kỳ Lân chiến đấu không thua thiệt trước Thiên Đế, mãi cho đến khi hắn biết tin tất cả mọi người đều đã tuẫn tán thì cũng đã quá muộn màng.
Đau lòng Hắc Kỳ Lân thất thần đứng trước vòng xoáy luân hồi vô định mà chẳng biết phải làm sao để có thể tìm ra nàng ấy.
Thiên Đế thời cơ một kích cửu long trùng kích muốn đẩy thần thú Hắc Kỳ Lân vào trong vòng luân hồi.
Nhị Đế lúc này mới lộ rõ tình cảm kia của mình dành cho Lân Ca, liền không tiếc ngọc thể mà chắn đòn cho Lân Ca.
Thiên Đế điên cuồng đau lòng nhị muội sao lại ngu ngốc để tên thần thú đáng ghét kia lừa gạt.
Ôm trong tay nhị để ngọc thể đã rất yếu nhược, Thiên Đế tim như vạn cắt đau thấu tâm can cùng hận thấu xương Lân Ca.
Thiên Đế ý niệm vô tình phát nguyện không đội trời chung với thần thú Hắc Kỳ Lân, Thiên Đế thiên đình tâm bất tịnh ngày đó cũng đã vô tình sinh ra tâm ma.
Hắc Kỳ Lân trân trân trước vòng xoáy luân hồi, ngọc lệ rơi xuống trừng mắt lao mình xông vào hướng lỗ hổng do mình tạo ra kia.
Liền Hắc Kỳ Lân một lần nữa cũng bị vòng xoáy luân hồi khiến chi Lân Giáp vỡ vụn tiên linh căn tổn thương rất lớn, tiên lực chẳng ngại sức tàn vận cả hòng muốn truy tung dấu vết Phượng Tiên.
Hắc Kỳ Lân tuy mạnh mẽ cực đại, ấy nhưng chỉ dựa vào một mình y mà muốn truy tung ba ngàn thế giới thì quả cũng là quá sức rồi.
Vậy là thương tổn mà y nhận nói ra lúc đó có cho dù là mạnh mẽ Thiên Đế thì cũng chắc không thể chịu nổi.
Tiên lực những gì sau cùng tưởng sẽ vô vọng truy tung, thì bỗng nhân duyên không phụ Lân Ca. Liền y cũng biết thế giới nào là nơi Phượng Tiên hạ phàm.
Một chút sức lực sau cùng, thần thú Hắc Kỳ Lân cuối cùng dẫu có cho là thịt nát xương tan thì cũng quyết đến cho bằng được thế giới Tân Đại Lục. Nơi mà Phượng Tiên đang sở tại.
Tân Đại Lục ở đó Lân Ca lại một cuộc hành trình trải qua muôn ngàn sóng gió để có thể tìm lại được nàng ấy.
Nàng ấy chính là... Phượng Tiên.
Và đó cũng là câu chuyện rất dài về Phượng Lân Truyện.
----------...----------
Thiên Đế tâm ma nhất niệm sinh khởi vẫn chưa hay biết, rất lâu về sau Thiên Đế tâm luôn không tịnh bởi sự an nguy của Nhị Đế.
Cũng vào thời điểm bất cẩn này mà tâm ma đã vô tình trong yên lặng mà phát triển nên càng ngày càng lớn.
Cho đến mãi về sau phát hiện ra thì mọi chuyện nó có vẻ đã rất không còn ổn nữa rồi. Lúc ấy tâm ma Thiên Đế tách ra một Thiên Đế cực kì hung hãn oán hận ngút trời.
Thiên Đế phát hiện tuy trễ nhưng vẫn có thể tìm cách mà cắn nuốt Thiên Đế tâm ma tống vào bên trong không gian hỗn độn.
Do lúc đó đã cạn sức nên Thiên Đế nhất thời không thể đuổi theo truy cùng diệt tận được, cho đến mãi về sau Thiên Đế truy tung ra được tung tích của tâm ma kia.
Thì lúc đấy tâm ma kia nó cũng đã tự mình sáng tạo ra một thế giới cho riêng mình rồi, liền thế giới đó được gọi là Hồng Hoang.
Thiên Đế bạo nộ không cho phép điều đó xảy ra, vậy nên thiên binh vạn tướng được xuất động đến Hồng Hoang chiếm giữ vật quy chủ Thiên Đình Cung.
Ấy nhưng hỗn mang thời không khó đi, vậy nên Hồng Hoang thế giới vẫn mãi cứ ở đó, còn thế giới do Thiên Đình Cung ngự trị cũng chẳng có cách nào khiến Hồng Hoang có thể quy chủ được.
Cứ vậy Hồng Hoang vẫn chịu sự quản lí của Thiên Đình Cung, nhưng tần trời cũng như thời không thì không thuộc về tần trời Thiên Đình Cung.
----------...----------
Hồng Hoang thế giới.
Hồng Hoang khởi nguyên lệch thời không, ấy nhưng không ngờ nhân duyên xuyên không Hắc Kỳ Lân lại hữu duyên đến được nơi này.
Hiện danh La Thần chúng sinh sở tại thì biết đến Tiên Tử giáng trần, hoang địa ranh giới Ma, Nhân hai thế lực xuất hiện Tiên Tử thông tri xưng Vương chúng muôn loài.
Tiên Tử thương thế nhiều ngày vẫn khép hờ đôi mắt chưa có dấu hiệu gì là tỉnh lại, hệ thống mở ra không gian thần thức không ngừng động linh nguyên chữa trị cho La Thần.
Hôn mê không rõ bao lâu, La Thần đại mộng tiền kiếp rõ ràng được nhiều chuyện của tiền kiếp thần thú Hắc Kỳ Lân.
Bên ngoài thân thể Tiên Tử một giọt nước mắt khẽ lăng tràn khiến cho mọi người đều là thất kinh lo lắng không thôi.
Thì ra Phượng Tiên là nàng ấy.... Nàng ấy trùng kiếp một lần nữa cũng nhất niệm muốn cùng ta bên nhau...
Phượng Tiên.... Nàng sao lại phải khổ như vậy... Lão thiên mắt mù không thấy nhân sinh vạn khổ... Lân Ca ta phát nguyện nhất niệm sẽ phá không đạp ngã lão thiên....
La Thần ta phát nguyện không nhu nhược trước hiểm cảnh... Không lùi bước để tiến lên... không quay đầu bởi khổ ải...
Nhất định... nhất định... La Thần ta phải đạt được nó... Nhất định...
"Hệ thống.! Ngươi đã quay lại.?" La Thần bỗng bình tĩnh đến lạ khẽ thần thức động dụng hỏi.
"Đã quay lại.!" Hệ thống thay thế một giọng nói nữ nhân chính thức không còn là cái gì Tiểu Thống nữa.
"Kết luận của ngươi là gì.?" La Thần mông lung hỏi.
"Hồng Hoang thế giới rộng lớn.! Nữ Thần thông tin Nhân, Ma hai tộc lớn mạnh chèn ép tất cả. Tiên tộc chẳng rõ tung tích không rõ kết luận."
La Thần tiếp hỏi. "Vậy ngươi có chút suy nghĩ gì không.?"
"Kí chủ.! Cảnh giới nhỏ yếu khó lòng có thể dễ dàng quay lại thế giới Tân Đại Lục, còn có hiện tứ bề Hồng Hoang cũng có biến động rất không bình thường."
"Vậy có phát động nhiệm vụ gì không.?" La Thần lãnh đạm muốn biết rõ nguy hiểm gì sẽ sắp đến.
"Hiện có đến hai nhiệm vụ cấp bách.! Không biết kí chủ muốn xem cái nào trước tiên."
"Cái nào quan trọng trước mắt thì xem nó trước.!" La Thần lãnh đạm phong khinh chẳng hề giống với La Thần vui vẻ ngày thường.
"Không thể.!" Hệ thống bỗng nhiên đáp một câu rất lạ.
"Không thể á..." La Thần càng thêm chẳng hiểu gì. "Nói vậy là sao.?"
"Kí chủ mới tinh thần thức tỉnh nên có lẽ có điều vẫn chưa biết rõ.!" Hệ thống vẫn Phong Đạm Vân Khinh không kém.
"Mới... Có gì mới nói thử xem.!" La Thần trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác chẳng lành.
Ting... "Thông báo hệ thống đã tiến giai thành công.!"
Ting... "Nhiệm vụ chính tuyến : thống nhất thiên hạ vẫn còn hiệu lực.!"
Ting... "Hệ Thống nhiệm vụ cãi biến thành công.!"
Ting... "Nhiệm vụ : Thu Hồi Trân Bảo.!
Phí dụng : 5.000 Hắc Linh Thạch."
Ting... "Nhiệm vụ : Thu phục chúng sinh.!
Phí dụng : 1.000 vàng."
Ting... "Cảnh báo nguy hiểm.!
Phí dụng : 1.500 Linh Thạch."
La Thần vẫn ngây ngô chưa hiểu gì lắm hỏi. "Cái gì mà tiến giai, tiến cấp gì đó là việc của ngươi đi. Cái ta không hiểu là nhiệm vụ cùng thưởng điều rõ ràng vậy rồi, cớ sao ta lại không xem được."
"A... nô... Kí chủ ngài là có nghe nhầm hay không vậy, hay là để hệ thống thông báo lại một lần nữa nha..."
La Thần thật cau mày không hiểu. "Nhầm chỗ nào chứ.! Có gì không đúng thì hệ thống ngươi hãy nói thẳng ra luôn đi."
"À... Kí chủ ngài hình như hiểu lầm cái gì đó thưởng rồi thì phải.!"
"Hả... Là sao.?" La Thần trong lòng đã có chút thất kinh cảm nhận được điều không hay sắp xảy ra.
"Đó chính là phí dụng.! Phí Dụng...! Chứ không phải thưởng."
"Ặc... Vậy nó có khác gì sao.?"
"Khác chứ.! Khác xa còn là đằng khác.!" Hệ thống vẻ hắc dịch lộ rõ. "Hệ thống cường đại tri thức thông thiên, linh thông mọi điều, tài cao không ai sánh bằng, chuyện gì cũng biết, từ phúc đến họa không gì là không thể không biết trước..."
"Dừng..." La Thần càng thêm rất hoang mang. "Nói vấn đề chính đi.!"
"Được.!" Hệ thống bỗng nghiêm nghị đáp. "Nói trắng ra là kí chủ ngài mới là người phải cần nhờ cậy đến hệ thống.!"
"Vậy nên... cho nên là... Hệ thống cũng không rảnh để mà làm không công không đâu...."
"Cái Gì......" La Thần xem như đã hiểu phí dụng nó là cái gì rồi.
"Tiến cấp cái búa á.... Đây rõ ràng là còn hơn lúc trước nữa... Gian thương ngươi thay đổi giọng nữ nhân rồi thì cũng biến tướng luôn rồi phải không... Cái gì mà trên thông thiên văn dưới tường địa lý... Rõ là ngươi là thảo khấu ăn cướp thì có... Cái đồ hệ thống chết tiệt... Đầu heo ngươi là muốn chiến hả..."
"Chiến thì chiến.! Hệ thống sợ ngài chắc.! Ai đời bỏ công phụng sự cho người mà còn phải trả công cho người không... Đó thật sự là quá vô lý... Có giỏi thì đừng có mà xem nhiệm vụ của hệ thống... Hứ...."
"Hừ... Ta cóc có mà cần vào... La Thần ta thà chết cũng không trả cho ngươi một đồng nào hết... Cái đồ đại gian thương... X... x... o... o..."
"Hứ... Nhớ đó... Nguy hiểm có đến nơi thì cũng đừng có mà hỏi gì hệ thống ta đó... Liền tại đây nói luôn tất cả nhiệm vụ, cảnh báo nguy hiểm tất cả phí dụng tăng gấp đôi.... Hứ..."
"Giỏi lắm cái hệ thống chết tiệt... Muốn chiến..."
"Xứ... Sợ ngài chắc.! Chiến thì chiến..."
"X... x... o... o...." Liền La Thần bạo chiến mắng lớn đọ trình với hệ thống nữ nhân siêu cấp chị đại mới mẻ này.
Cứ ngỡ hệ thống thay đổi sẽ tốt hơn sau này cho La Thần hắn ta, ai nhè nào ngờ đó nó lại là một siêu cấp chị đại rồi....
----------...----------
Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung
Gió lay bình nguyên xanh thẳm, trong lành mát mẻ thủy hồ, đình nhỏ cô quạnh ám bụi trần, hoa đỏ theo gió cuốn đi rã rít buông lơi.
Cảnh còn người mất than ôi quá cô tịch.!
Nhị Đệ nước mắt nhớ nhung muôn trùng khẽ lăng dài trên má, tay nắm chặt ngọc lệ thần thú Hắc Kỳ Lân đã rơi ngày đại chiến.
Thắt lại từng cơn đau nhói Nhị Đế u sầu lệ tràn đã không biết là bao lâu thời gian, gần đó vị trưởng thiên binh tóc trắng vẫn tay siết chặt vẻ cũng rất đau lòng điều gì đó.
Nhị Đế lệ nhòa khóc suốt bao ngày bởi vì chữ nhớ, thân thể ngọc bảo lúc này cũng trở nên rất nhợt nhạt gầy yếu tựa liễu trước gió.
Vẫn một câu quen thuộc cô thầm nói. "Lân Ca... Ta nhớ ngươi lắm...."