Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 182: Thương Tâm Vô Lượng Độ



Nữ nhân ma mị ba vòng tròn đầy khó cầu, thân cao chúng nữ nhân thiên hạ chẳng ai bằng. Mắt sáng thiên không tỏa lung linh tinh khôi, mũi cao kiêu ngạo hiên nhiên vô thường, giáp y cổ phục tựa một lãnh chúa thiên thần.

Nữ nhân này không ai khác mà đích thị là Hồn Linh trấn giữ bảo khố bên trong không gian Ngọc Kỳ Lân của La Thần.

Đầu đội vương miện như nữ vương thiên đường, nâng tay nhẹ đưa một cái cũng khiến cho người nhìn phải kinh tâm động phách.

"Không cần đi.! Ta đã đến."

Chỉ một câu ngắn gọn ấy nhưng nó cũng tỏ ra đầy đủ vẻ rất cao cao tại thượng của cô ấy.

Phượng Tiên ánh mắt chấn kinh khiếp sợ, bởi dường như rằng chính cô cũng đã nhận ra được người này là ai rồi.

"Làm sao có thể.? Sao cô ta lại là cũng đi theo Lân Ca chứ.... Không thể nào đi.... Cái.... cái... cái này.... nó... không thể nào a.... không thể... nó rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra được....."

Phượng Tiên khiếp sợ thật sự, đồng tử mở to hết cỡ khó giữ bình tĩnh. "Đại.... Đại đế.... Đại Thiên Đế Hoàng... Thiên Đế ngài sao lại...."

Tiểu Thống cũng là lần đầu nhìn thấy được diện mạo thật sự của người trấn giữ bảo khố, vậy nên cũng thật rất khó có thể tin rằng Phượng tỷ lại có thể biết tới người này.

Lại là một nữ nhân động chúng.! Hừ... cái tên hoa hoa đào hoa này rốt cuộc là kiếp trước đã có chuyện gì vậy chứ.?

Hắc Tà trong lòng cũng đều là một khoảng thật rất khó có thể tin nổi được La Thần kẻ biến mình thành kẻ tầm thường đó lại là có một lực lượng mạnh mẽ hậu thuận phía sau như vậy.

"Ha... ha... ha... Cô là người trấn giữ bảo khố à.! Đã vậy thì cũng tiện thể luôn vậy."

"Hừ... Hoa ngôn xảo ngữ.! Muốn chết.!" Dứt lời Thiên Đế lập tức vung tay vẻ muốn động lực.

"Cái gì....." Phượng Tiên khiếp đảm. "Thiên Đế.... Xin người.... xin người hay buông tha..... Hức... hức... xin người...."

Phượng Tiên biết rõ nữ nhân Thiên Đế này là bậc nào Đế Vương, vậy nên liền trong lòng rất sợ hãi cho an nguy Lân Ca.

Tiểu Thống thì chẳng biết Thiên Đế là ai cả, vậy nên liền muốn động tay ngăn cản lại tất cả.

"Ầm....." Hỗn Độn Thời Không liền lập tức chấn động rất dữ dội.

"A...." Tiểu Thống Hồn Linh chấn động thống khổ hô lớn.

"Hừ... Hồn Linh nhỏ bé cũng muốn ngăn đường.!" Thiên Đế vẻ vẫn rất cao lãnh đến đáng sợ mà không mải may.

"Thiên Đế.! Đừng.... xin ngài....." Phượng Tiên nhanh chân quỳ xuống cầu xin khổ não.

"Phượng Tiên đúng không.?" Thiên Đế bỗng nhẹ nhàng hỏi bâng quơ một câu.

"Hả...." Phượng Tiên chấn kinh khó hiểu khi nghe hỏi vậy.

"Ta rất ngưỡng mộ cô đấy.!" Lại một câu bâng quơ cũng chẳng kém nữa của Thiên Đế.

Ta rất ngưỡng mộ cô đây.! Ta rất ngưỡng mộ cô đấy.! Ta rất ngưỡng mộ cô đấy.!

Câu nói không ngừng lập lại trong đầu của Phượng Tiên. "Sao lại.... Ngài ấy đây... Không phải.... ngài ấy không phải là Thiên Đế.... Thiên Đế nào có như vậy... Vậy... cô ta là ai.... đây...."

"Chớ nghĩ nhiều làm gì.! Ta không phải là Thiên Đế đó đâu."

"Cái gì.... Vậy.... vậy cô là ai.?" Phượng Tiên lại càng thêm vẻ rất kinh ngạc.

"Không cần biết làm gì.! Cô chỉ cần biết rằng ta đây rất ngưỡng mộ cô là được."

"Ngưỡng mộ ta.? Sao lại ngưỡng mộ ta.... Bởi nhìn cô thì liền biết cô chỗ nào cũng có thể hơn... hơn ta... mà..."

Nữ nhân Thiên Đế cao cao tại thượng nghe vậy liền có chút chạnh lòng mắt nhìn xa xăm tựa hải không đáp.

"Cô... là ai vậy.... Cô cũng có biết Lân Ca sao.?" Phượng Tiên vẫn là cái vẻ rất kiên kị.

"Hắn sao.?" Hai mắt nữ nhân Thiên Đế cao lãnh bỗng mở to. "Hắn đúng là tên rất đáng ghét...."

Đáng ghét sao... Cô nói đáng ghét ấy vậy sao mặt cô lại là chẳng có chút thống hận nào là sao.....

Bang..... Bỗng đầu óc mơ hồ ngốc xích của Phượng Tiên liền đã cảm nhận được rõ ràng người nữ nhân phía trước mặt này là ngưỡng mộ mình vì cái gì rồi.

Bởi lẽ nữ nhân luôn có một sợi tơ cảm nhận rất đặc thù về kẻ có ý với món đồ của mình đi, âu đó cũng là lẽ do trời sinh nữ nhân đã có được cái bản lãnh đó.

Phượng Tiên hai tay nắm chặt từ từ đứng lên biểu hiện hiên ngang không kém cạnh chút nào, âu cũng là do không muốn mình thể hiện quá thua kém với nữ thần trước mặt này.

"Hừ.... Lân Ca của ta... Muốn đụng vào phải bước qua ta trước.!"

"Ồ.... Quả người được hắn xem trọng cũng là không hề đơn giản nhỉ.! Thú vị... thú vị..."

"Hừ... Nói nhằng nói cuội đủ rồi đấy.! Cô muốn gì... Muốn đánh Lân Ca sao.?"

"Lân Ca.? Hừ.... ý cô là đang nói đến cái tên đang bỏ chạy đó sao.?" Dứt lời nữ nhân cao cao tại thượng liền nhẹ tay điểm chỉ hướng Hắc Tà đang được Tiểu Thống nhanh chân mang chạy đi.

Phượng Tiên thấy vậy liền cũng có thể hiểu được rằng Tiểu Thống làm đúng, tiếp lập tức bước lên trước mặt Thiên Đế cản đường.

"Không được đuổi theo.!"

"Ta mà cần phải đuổi theo cái tên vô dụng đấy làm gì cơ chứ.?" Vẻ chẳng quan tâm thế sự dửng dưng buông lời. "Nếu nói quan tâm, thì ta thấy Phượng Tiên cô mới có thể làm cho ta phải để tâm đi."

Phượng Tiên tuy vẻ bất ngờ lắm, nhưng thấy vẻ thật chẳng mải may đuổi theo kia thì cũng tạm chấp nhận tin tưởng. Tiếp Phượng Tiên liền nhẹ nhõm buông lơi hai tay.

"Cô đã để ý Lân Ca đến vậy, vậy cớ sao lại không giúp đỡ cho huynh ấy.?"

"Cô nói là hắn sao.?" Thiên Đế cao thượng lại đưa mắt nhìn Hắc Tà đang được Tiểu Thống nhanh chân mang đi qua cổng không gian phá mở.

"Hử... là sao.? Cô làm vậy, nói vậy là có ý gì.?"

"Hắn tuy ta không rõ thế nào.! Nhưng ta có thể chắc chắn rằng hắn không phải là người mà ta đã từng biết."

"Là.... là sao... Cô và Lân Ca quen nhau khi nào.? Sao... sao ta chưa từng biết qua.? Còn có... chắc cô đã nhầm tưởng gì chăng.? Bởi nếu nói thời gian thì ta có thể tự tin rằng mình chính là người ở cùng bên huynh ấy nhiều nhất.!"

"Vậy nên ta sẽ không thể nào nhận lầm được đâu.! Vậy nên nếu được thì cô hãy ra tay giúp cho huynh ấy lần này đi."

"Không thể.!"

"Cô....."

"Không phải là ta không muốn giúp người đó.! Mà chỉ là người trước mặt này Hồn Linh căn nguyên chỉ mới vừa đản sinh không bao lâu. Vậy nên hắn không thể nào là hắn ta được."

"Căn nguyên chỉ mới đản sinh không lâu.!" Phượng Tiên bỗng nhớ đến một vấn đề.

"À... Chắc có lẽ do huynh ấy mới chuyển thế nên cô mới có thể hiểu lầm cũng nên.!"

"Không phải.!" Dứt khoát Thiên Đế nói. "Căn nguyên Hồn Linh cho dù chuyển thế thì nó vẫn không thể thay đổi mới đúng."

"Vậy nên cho dù là chuyển kiếp bao nhiêu lần thì căn nguyên vẫn như vậy thôi.! Nói dễ hiểu thì cho dù có chuyển kiếp muôn trùng vạn vạn lần thì căn nguyên Kỳ Lân thì nó cũng vẫn là căn nguyên Kỳ Lân mà thôi."

Phượng Tiên lại phản pháo. "Nhưng huynh ấy rõ ràng là khí tức Kỳ Lân rồi còn gì.?"

"Không phải.! Kỳ Lân mà ta biết nó phải là Hồng Hoang Sơ Hiển Kỳ Lân.! Chứ nào có giống với cái tên đó chỉ là một Kỳ Lân dị hình."

"Kỳ Lân dị hình.? Không phải Hồng Hoang Sơ Hiển Kỳ Lân.? Sao... sao cô có thể nhìn ra được.?"

Cao cao tại thượng nữ nhân Thiên Đế lại nhẹ nhìn Phượng Tiên nói. "Không phải là cô vừa nãy còn gọi ta là Thiên Đế sao.?"

"Cái gì......" Phượng Tiên trong lòng lại là cái cảm giác sợ hãi ùa về nữa rồi. "Cô.... cô... Ngài... ngài là Thiên Đế.?"

Thiên Đế cao cao tại thượng không đáp ngay mà quay lưng muốn rời đi, tiếp chỉ để lại có một câu khẳng định.

"Không phải.!"

Phượng Tiên ở lại chỉ biết chớp chớp đôi mắt khó chịu đến vô cùng. "Vậy cô thì là ai vậy hả.......?"

Cao cao tại thượng Thiên Đế lúc này đã còn đâu có thể nghe được, liền cô ấy lúc này đã trở về bên dưới một gốc cỗ thụ cực kì to lớn bên trong không gian Ngọc Kỳ Lân rồi.

Nhẹ mắt đưa nhìn đón nhận từng hồi gió lay động phản phất, trong lòng cô ấy bỗng liền có một chút rất xúc động sâu xa.

"Khí tức bộc phát vừa rồi nó đã nhất thời khiến ta.... khiến ta...."

"Ngươi đó.! Sao vẫn còn chưa chịu xuất hiện nữa.... ta... ta... đã chờ đợi ngươi rất lâu... rất lâu... rồi... ngươi có biết không hả...."

"Phượng Tiên cô ta luôn tự cho rằng cô ta là người bên cạnh ngươi lâu nhất...."

"Nhưng.... nhưng.... có ai có thể biết được người chờ ngươi lâu nhất nó lại là ta ở nơi này đâu chứ....."

"Thời gian.... thời gian của ta nó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi...."

"Gương mặt đó của ngươi... ta... ta... cũng đã chẳng thể nào nhớ rõ được nữa rồi... hơi thở đó của ngươi.... ta chỉ còn nhớ được có thế...."

"Hơi thở ấm áp đó.... nó cứ mãi không thể nào có thể quên được.!"

"Gương mặt của ngươi thế nào thì nó cũng chỉ là hư vô trùng kiếp mà thôi...!"

"Duy chỉ hơi ấm đó của ngươi nó khiến ta rất co thắt tim đau..... Ngươi....."

"Ngươi... Ngươi..... cớ sao vẫn chưa quay lại.... Ma Vương ngươi.... chết tiệt Ma Vương nhà ngươi..... hức.... hức.... Ma Vương chết tiệt ngươi......"

Thầm lặng lẽ một mình dưới gốc cỗ thụ to lớn, có một bóng hình lẽ bóng bi ai hờn giận ngút trời, kèm với sự nhung nhớ trùng thiên vạn kiếp cắn xé khiến cho nữ nhân nào kia nó là sống không bằng chết....

Thương tâm vô lượng độ.....

----------...----------

La Thần lúc bấy giờ tâm chết lặng vô hướng cứ lững thững muốn đi mãi đi mãi... với chút hi vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có thể tìm thấy được tia sáng nhỏ ở cuối đường hầm.

"Vù.... Vù.... vù....." Bỗng một cơn gió nhẹ lay hiếm có liền xuất hiện ngang qua khuôn mặt vô hồn của La Thần.

La Thần khẽ ngẫn đầu thì thấy đó là một lỗ không gian đen kịt kì lạ không ngừng chuyển động giống như là đang mời gọi hắn bước vào.

La Thần vô thức cũng chẳng sợ gì nữa rồi, bởi lẽ giờ có chết thì hắn cũng chẳng có gì để lưu luyến cả, bởi rằng là do hiện có còn cái kí ức gì đâu mà nhớ nhung hay luyến lưu đâu chứ.

Gốc cỗ thụ to lớn cao cao ngẩn đầu chẳng thấy ngọn của nó ở đâu cả, bởi lẽ là do nó thật sự đã quá cao, quá to lớn rồi.

"Hức... hức... hức.... Ma Vương chết tiệt ngươi....."

"Vù.... vù.... vù...." Gió nhẹ tựa có phong linh không ngừng xoay động giống như là đang quan tâm an ủi cho nữ nhân đang khóc kia.

La Thần thấy được bóng lưng cô liêu kia thì từ tận sâu bên trong căn nguyên bỗng tiếp nhận được một luồng nhỏ nguyên linh từ phía gốc cây cổ thụ tác động.

Liền tâm can dị động, La Thần cảm thấy rất đau lòng nhưng không rõ là vì điều gì. Nhẹ bước đến phía sau cô nương đó. La Thần vương tay nhưng rồi bỗng dừng lại giữa không.

"Đừng buồn nữa nhé.... Ta... ta.. khó chịu lắm....."

"Đừng buồn nữa nhé... Ta khó chịu lắm... Đây... đây chính là cách nói kì lạ kia của hắn... hắn... vẫn luôn kì lạ như vậy.! Vẫn luôn chỉ nói ra những từ kì lạ...."

"Hức.... hức.... hức...." Nữ nhân vẻ cô liêu lại càng thêm khóc rất nức nở.

"Nè... nè.... Đừng buồn nữa mà.... Ta... khó chịu lắm lắm...."

"Ngươi mà cũng biết khó chịu sao.? Ngươi có biết ta đã đi tìm ngươi bao nhiêu năm rồi không hả...."

"Có những lúc cứ tưởng ta đã mất hết hi vọng bao nhiêu lần rồi.... rồi...."

"Bỗng ngàn năm trước ta biết được nơi đại lục này là nơi ngươi dừng chân lại... liền ta từ bỏ hết tất cả để đi đến đây tìm ngươi...."

"Nhưng rồi.... Còn chưa gặp mặt thì ngươi lại một lần nữa rời đi nữa rồi.!"

"Ngươi đó.... Lại một lần nữa bỏ lại cái Ngọc Kỳ Lân mà đi.! Vậy mà còn nói là sẽ ngọc còn người còn... ngươi sẽ nhất quay lại tìm ta..."

"Vậy mà ngươi đi đâu cũng để lại Ngọc Kỳ Lân là sao hả.? Rõ ràng là... rõ ràng là ngọc còn người còn là lừa gạt trẻ con thì có.... hức... hức..."

"Ta... ta... xin lỗi...."

"Xin lỗi thì có nghĩa gì chứ.! Có giỏi thì ngươi hãy đến tìm ta đi.... hức... hức..."

"Ta... ta... đến rồi đây mà...."

"Gạt người.! Rõ giờ ngươi cũng chỉ là cái ảo ảnh chết tiệt do cái thần thụ chết tiệt tạo ra thì có...."

"Thần thụ gì chứ.! Rõ nó cũng là hấp thụ cái Ngọc Kỳ Lân của ngươi lúc trước mà thành ra vậy đi..."

"Chủ nào tớ nấy... Chỉ toàn chỉ biết lừa người.... hức.... hức..."

"A.... ta... ta... vậy ta... phải nên làm sao bây giờ... Ta khó chịu lắm.... tim ta... nó rất là đau...."

"Ôm ta.! Ngươi hãy ôm ta là được.!"

"Nhưng.... sao lại có thể chỉ mới gặp mà đã ôm cô được.!"

"Ngươi vẫn là không muốn ôm ta.? Có phải trong lòng của ngươi Phượng Tiên cô ta mới là nhất có phải hay không.?"

"Phượng Tiên.?" La Thần liền nhớ đến người nào kia. "À... Cô ấy... Ta... ta cũng chẳng rõ là ai nữa.!"

"Gạt người.!"

"Ư...." La Thần liền cảm nhận được tim mình thắt càng chặt hơn, khiến cho y lập tức cả người thống khổ giãy giụa.

"Sao ngươi lại không nói gì nữa hả.? Thần thụ chết tiệt... ngươi lại chơi trò bỏ trốn nữa rồi sao.?"

"Vù... vù... vù...." Thần thụ giống như muốn giải thích nhưng chẳng biết nên phải nên làm như thế nào.

Liền chỉ biết nhẹ lơi phong linh động dụng xoay quanh không ngừng, ấy nhưng khi Thần Thụ thấy vẻ mặt La Thần là có chuyện chẳng lành cho lắm lúc này.

Bởi La Thần toàn thân run rẩy vẻ rất thống khổ, còn thấy Hồn Linh chân nguyên rõ ràng ấy kia nó giờ cũng đã bất đầu mờ nhạt đi rất nhiều.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Thần thụ biết rằng La Thần có chuyện thật rồi, liền lập tức oanh động phong bạo cuồng nộ rất kinh thiên.

"Vù.... vù.... vù....." Giống động bão tố giống như là nó rất muốn bức phá điều gì đó.

"Chuyện gì... Thần thụ ngươi lại nổi đóa gì hả.?" Thiên Đế cao ngạo liền sắc lạnh căng mặt rất khó chịu.

"Vù.... Vù.... Vù...." Cuồng phong không những không ngừng mà còn thêm phần mạnh mẽ hơn nữa.

"Hừ... Muốn...." Từ chết còn chưa kịp nói ra thì nữ nhân Thiên Đế càng thêm kinh ngạc khi nhìn lên bầu trời thấy được Thần Thụ là đang không ngừng bị phá hủy.

Cành lá to lớn đồ sộ hiện không ngừng gãy vỡ tan nát, liền đó cũng là lập tức hóa thành một luồng khí tức thanh thuần nhạt màu tiếp xoay động một vòng rất kinh thiên.

"Thần Thụ.! Ngươi bị làm sao vậy.?" Nữ nhân Thiên Đế liền cũng đã có chút hoãn loạn lo lắng.

-----------...----------

Bên ngoài thực tại....

Mỹ yêu Lãnh Điệp hai mắt muốn giết người hướng nam nhân máu me đầy mình đang bị hồng y kiếm khách xách đầu.

"Để ta giết hắn.!"

"Hắn cứ để ta.! Cô không cần phải bận tâm." Hồng y kiếm khách cũng là hai mắt sắc lãnh đến đáng sợ.

"Hừ... Ngươi rõ là muốn giữ mạng cho hắn, sao ta phải để hắn cho ngươi chứ.?"

"Giữ mạng.! Hừ... chỉ là tội của hắn không dễ dàng chết là có thể chuộc lỗi được đâu."

"Hừ... dù sao cũng là giữ mạng có khác gì đâu.! Tránh ra.! Để ta một phát đập vỡ đầu hắn."

"Không được.! Hắn sẽ là do ta muốn hành hạ rồi, vậy nên cô cũng đừng có mà xen vào làm gì."

"Ngươi.... Tránh..." Lãnh Điệp thật đã mất bình tĩnh liền cũng muốn ra tay luôn với hồng y kiếm khách.

"Lãnh.... đừng...." Du Điệp bên cạnh nhẹ giữ tay khuyên ngăn.

"Cút ra cho ta.! Du cô cút...." Lãnh Điệp sắc lãnh vô tình trái ngược hoàn toàn với vẻ thường ngày.

"Lãnh.... Xin ngươi... Hãy bình tĩnh đi..."

"Hừ... Du cô không phải bình thường vẫn luôn ghê tởm Lãnh ta mà tránh mặt đó hay sao, sao giờ lại cản ta làm gì."

"Lãnh ta sẽ nói rõ luôn cho Du cô biết.! Ta đây hiện đã rất chán ghét cô rồi. Cút...."

"Lãnh... ta... ta.... xin... ngươi Lãnh..."

"Cút...."

Liền mỹ yêu lạnh lùng Lãnh Điệp liền xuất pháp khí muốn ra tay luôn với Du Điệp người mà cô ấy rất yêu.

"Mọi người.! Khoan đã.!" Bỗng nhiên Thiết Phiên lúc này liền lên tiếng cắt ngang.

"Mọi người... Nhìn.!"

Liền bị cắt ngang tất cả, mọi người lập tức nhìn theo hướng Thiết Phiên nói đến. Khi nhìn thì liền thấy nam nhân hỏa nham liệt giáp lúc này là muốn tiếp cận thân xát của La Thần.

"Ầm..... Ầm.... Ầm...." Bỗng hỏa diễm lại một lần nữa bùng nổ lớn.

"Ư...." Hỏa nham liệt giáp bị chấn cho bay ra ngoài miệng rướm máu.

"Chuyện gì.....?" Mọi người đều đồng hô khó hiểu có chuyện gì.

"A......." Bỗng tiếp một tiếng thét lớn rất kinh động.

"Ầm.... Ầm... Ầm....." Hỏa diễm Phượng Hoàng không ngừng nuốt chửng lấy La Thần.

"A.... Tiểu Thống.... Mau gia hộ cho ta......."

Mọi người lúc này liền trong lòng lập tức rất chấn kinh khi nghe ra được rõ ràng đó chính là giọng nói của La Thần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv