Trang viện : La Thần.
Kinh Sư gió se lạnh đêm khuya, trang viện La Thần lúc này Song Ngư dường như khó ngủ, luôn trăn trở quay sang hỏi người bên cạnh.
"Tiểu Bạch.! Muội nói xem La Thần huynh ấy là đang đi làm chuyện gì vậy.?"
"Mẫu thân tỷ tỷ.! Người đừng lo lắng quá làm gì, bởi đại ca ca rất là thông minh đó. Vậy nên dù cho Tiểu Bạch mặc không biết người đi đâu, nhưng Tiểu Bạch tuyệt đối là rất tin tưởng vào đại ca ca."
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư cũng tiếp lời. "Đúng đấy Thanh muội.!"
"À.! Hay là để có thể tạm quên nó đi thì muội có thể cùng ta tu luyện đi này."
"Tu luyện sao.! Nhưng muội chỉ là một người bình thường sao có thể tu luyện thành đại hiệp được chứ."
Vẻ không cho là đúng Hồng Ngư nói. "Muội hãy cứ tin tưởng vào tỷ.! Bởi tỷ tin muội dù sao thì cũng không mất đi cái bản thể Thanh Ngư của muội đâu."
"Đúng đấy mẫu thân tỷ tỷ.! Tiểu Bạch con vẫn có thể cảm nhận được khí tức của người cũng không thay đổi quá nhiều gì cả đâu, người vẫn như cũ là cái khí tức lúc trước."
Song Ngư bán tín bán nghi nói. "Nhưng... phải làm sao thì mới tu luyện được đây."
Hồng Ngư tỷ cái cần nhất nó chính là câu nói này, thế là cô ấy liền vội bước qua cùng Song Ngư giảng giải qua rất nhiều về cái gì là tu luyện. Tiểu Bạch thấy vậy cũng liền rất nhiệt tình giải thích cho mẫu thân tỷ tỷ, hòng muốn mẫu thân sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ.
----------...----------
Trang viện ở một phòng lớn Hồng Gia Trang đang cư ngụ, lúc này thấy Hồng Gia Trang nhiều người cũng cảm thấy bất an khó có thể đi ngủ.
"Đại tỷ.! Thiếu gia người chắc chỉ là đi làm một ít chuyện nhỏ thôi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
"Cửu muội.! Tỷ biết muội là có ý tốt muốn khuyên bà già này, nhưng quả thật thiếu gia người nhiều ngày nay là đang làm gì, người trong nhà không lẽ còn không rõ ràng rồi hay sao chứ."
"Hàizz... Biết là vậy, nhưng tỷ cũng đừng ôm phiền vào thân như vậy chứ.!"
Hồng Chi cũng lên tiếng nói. "Đại di.! Hay là bọn con sẽ biểu diễn bán nguyệt kiếm cho người xem nha."
"Không cần đâu.! Bán nguyệt kiếm các ngươi đã từ nhỏ không biết cách luyện, cứ luyện sai một đoạn đường khá xa rồi. Vậy nên muốn nhất thời có thể thay đổi thuần thục cách luyện khác, thì cũng cần không ít thời gian đâu."
Hồng Tiểu Nhi lại nói. "Đại di.! Nhưng không phải nhóm năm người Nguyệt Vệ lúc đầu tiếp xúc qua họ đều rất được đó sao."
"Không dễ như vậy đâu.! Cái đó nó cũng chỉ là hình thức mà thôi, còn việc có thể vận dụng linh lực vào chiêu thức hay không, thì không phải chỉ dễ dàng như vậy không đâu."
Hồng Chi, Hồng Tiểu Nhi cũng là biết khó có thể cãi lại, vậy nên cũng liền chỉ biết gật đầu đồng ý.
Bỗng Hồng Nhan gần bên lúc này lại nói. "Đại cô.! Nếu không hãy cứ để Hồng Lệnh huynh ấy chăm chỉ luyện tập xem sao, biết đâu huynh ấy cảnh giới cao thì sẽ luyện tập nhanh hơn cũng không chừng."
"Tam nhi nó từ hôm thấy năm Nguyệt Vệ kia đánh ra bán nguyệt kiếm thì nó cũng đã rất ưu thích rồi, còn về nó có thể ngộ nhanh được hay không thì phải xem vào bản lãnh của bản thân mà thôi."
"Hàizz... Cũng thật không biết những người từng sử dụng bán nguyệt kiếm, họ là đang ở nơi nào a."
Hồng Y cái này biết nên liền nói. "Đại cô.! Chuyện này con từng hỏi qua năm Nguyệt Vệ kia rồi, nên liền biết là thiếu gia có điều gì đó muốn giấu, không tiện để nói ra cái chuyện đó."
Hồng Giai Giai lãnh tình ôn nhu hiền nhất nhà lúc này cũng lên tiếng. "Nội tổ mẫu.! Cái này quả thật con cũng nghe lại nhiều lần rồi, liền cũng nhận ra thiếu gia quả thật còn có điều giấu giếm."
Cửu muội Hồng Oa lại nói. "Đại tỷ.! Tỷ nghĩ sao về việc này."
"Thiếu gia là người rất tốt, đối xử mọi người như người một nhà không phân chủ tớ rõ ràng gì cả. Vậy nên nếu đã muốn giấu thì chắc thiếu gia người cũng có điều khó xử thôi."
Hồng Kỳ Yên lúc này lại nói. "Mẹ.! Con từng trò chuyện nhiều với tứ tỷ nên cũng có biết một ít rằng thiếu gia quả thật có điều bí mật về xuất thân."
"Bởi hiện không một ai trong nhà là có người biết về nơi chốn của thiếu gia người cả, luôn cả đại quản gia Hoa Thiên Thiên tỷ cũng không."
"Còn về Song Ngư tiểu thư thì lại luôn im lặng khi có ai hỏi đến thân thế của thiếu gia, nhưng còn về thân thế của mình thì Song Ngư tiểu thư lại rất không che giấu dù chỉ một ít."
"Lạ như vậy.?" Cửu muội Hồng Oa liền lập tức rất ngạc nhiên nói. "Thân cận nhất là Hoa Thiên Thiên và Hồng Hiên Nhiên mà cũng không biết chút gì luôn sao."
Hồng Lệnh đang ngồi cùng với cháu trai Hồng Lư, liền cũng khó hiểu lên tiếng. "Mẹ.! Chuyện công pháp này rất trọng yếu với Hồng Gia chúng ta, vậy nên... hay là cứ để con xem lúc nào hợp thì sẽ đi hỏi ngài ấy cho."
"Không được.! Thân thế thiếu gia tới giờ càng nghĩ ta cũng càng không quá rõ ràng nữa, vậy nên mọi người đừng có vội vàng mà vô tình chạm vào điều cấm kỵ không nên."
Nhẹ thở ra Hồng Cô bà bà lại nói. "Thiếu gia ngài ấy luôn không nhận mình là có liên quan tới vị chủ nhân của Hồng Gia, ấy vậy mà từng lời nói, từng bí mật ngài ấy muốn che đậy lúc này quả thật.... là..."
"Là càng khiến ta càng thêm nghĩ chắc một điều rằng thiếu gia người có liên quan không nhỏ đâu, vậy nên mọi người cứ yên tĩnh một lòng đi theo phò trợ cho thiếu gia đi."
"Rồi ta tin một ngày nào đó rồi thiếu gia người cũng nói ra rõ ràng cho Hồng Gia chúng ta thôi."
----------...----------
Ở khu các mỹ nhân đang tập luyện tấu khúc, lúc này mọi người hiện vẫn còn rất chăm chỉ tập luyện hòng muốn ngày mai biểu diễn thật tốt.
Nhóm Nguyệt Vệ ba mươi mốt người đang ngồi uống nước nghĩ ngơi sau một hồi tập luyện, liền thấy lúc này Thủy Nguyệt đáng yêu nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Mỹ Nguyệt.
"Mỹ Nguyệt tỷ.! Tỷ đang là nhớ đến ai sao.?"
"Không có.! Chỉ là có chút mệt mỏi nên hơi thất thần mà thôi."
"Hàizz... Vậy mà muội còn nghĩ là tỷ đang nghĩ đến thiếu gia nữa cơ đấy."
"Đừng nói bậy.! Thiếu gia một lòng không có ý xấu với chúng ta đâu, vậy nên muội sau này cũng đừng nói những lời linh tinh đó nữa."
Chỉ Nguyệt sắc đẹp cao kiều chúng nhân bỗng ngồi xuống bên cạnh Mỹ Nguyệt khẽ nhỏ lên tiếng. "Cô thật không có nghĩ linh tinh sao.?"
"Hàizz..." Nhẹ thở dài Mỹ Nguyệt nói. "Còn cô.! Cô cũng không có nghĩ linh tinh hay sao, ta còn nhớ rõ thiếu gia chính là quan tâm đến kiểu tóc của cô nhất đi."
"Mỹ Nguyệt cô đừng nói vậy.! Bởi Chỉ Nguyệt ta ở đây những ngày qua cũng đã quan sát hiểu thiếu gia một ít rồi đi."
"Thiếu gia người quả thật chỉ một lòng tốt muốn giúp đỡ mọi người mà thôi, còn những suy tâm vọng tưởng kia của chúng ta thì thôi hãy quên nó đi thôi."
"Thật Chỉ Nguyệt cô có thể kìm lòng.?" Mỹ Nguyệt hơi ngạc nhiên hỏi.
"Vậy thế còn cô thì sao.?" Chỉ Nguyệt không đáp mà liền hỏi ngược lại.
Phi Nguyệt, Lộ Nguyệt lại thấy hai người họ nói đến chuyện đó nữa rồi đi. Liền cả hai lại làm ngơ như không nghe thấy gì.
Hướng khác Tiểu Nguyệt thân hình nhỏ nhắn ngây thơ đang không ngừng nói những chuyện có liên quan tới thiếu gia cho mọi người nghe.
Mọi người đại đa số đều là người thành thục, vậy nên chỉ khẽ cười chứ tuyệt không dám có ý nghĩ linh tinh gì với thiếu gia cả.
Bạch Nguyệt lúc trước cứ luôn đi theo Hồng Chi làm loạn hiện cũng thấy trưởng thành hơn, liền lúc này thấy cô đang ngồi cùng Bá Nguyệt, Song Nguyệt thảo luận rất sôi nổi về việc biểu diễn.
Thập Ngũ Giai Nhân và Hồng Hiên Nhiên thì không có nói chuyện nhiều, hiện chỉ thấy tay chỉ nhẹ chỉnh sửa gì đó trên những nhạc cụ của họ, tuyệt không một ai là có thể vui vẻ gì.
Bởi họ do có Cửu Mai là người luôn phục thị ở phòng thiếu gia, và Hồng Hiên Nhiên là người cũng thông minh không ít. Vậy cho nên liền nhóm này đã rõ ràng là hiện rất lo lắng cho thiếu gia lúc này, do thế nên là chẳng ai có thể vui vẻ là gì vậy.
Nhất Đẳng Yêu Quân chỉ còn có mười bảy người, hiện cũng tâm trạng không quá tốt. Liền một phe thông minh thì hiện đang lo lắng cho thiếu chủ, một phe khác thì rất cảm thông với tấm chân tình của Lãnh Điệp, còn có một phe nữa đó là khuyên nhủ Du Điệp hãy bỏ qua mà không nên chấp nhất với Lãnh Điệp.
----------...----------
Rừng Phong Lâm
Rừng đêm gió thổi lộng nguyệt, tiếng gió như gào thét trong đêm qua từng tán cây khiến khung cảnh liền trở nên rất ma mị lạnh người.
"Ú... u.... u...." Tiếng chúng thú hú dài trong đêm.
Bên ngoài bìa rừng thấy nhoi nhóc lều trại của trăm vạn Thiết Kỳ Quân đang đóng trú chờ đợi một mệnh lệnh nào đó từ triều đình.
"Này.! Huynh có biết là khi nào chúng ta mới được lui binh hay không vậy.?"
"Làm sao ta biết được.! Ta cũng như huynh, cũng chỉ là quân sĩ bình thường sao lại có thể biết triều đình đang có tính toán gì cơ chứ."
"Hàizz... Hai huynh còn đỡ đó nha, bởi nhiều binh lính hiện cũng đã đổ bệnh vì phải sống ở nơi này rồi."
"Bởi ở đây rừng thiên nước độc, con trùng ấu tử ngàn vạn khiến đã không ít người đã ngã bệnh rồi đấy."
"Hàizz... Đúng thật ở đây gió lạnh chỉ làm bạn với thú giữ, thật cũng quá mệt mỏi lắm rồi đi."
----------...----------
Ngược lại với bên ngoài, ở phía bên trong rừng lúc này thì bỗng lại thấy một nhóm người từ Đại Phong Lâm xa xôi cuối cùng cũng đã đi tới cái hồ nước nơi bí động lá vàng kia.
Trong đêm tiếng gió như có ma gọi hồn liền thấy Hỏa Hồ Tiểu Ly một mái tóc đã trắng như tuyết, thân hình mỹ nữ như yêu ma.
Y phục một màu đồng trắng trong đêm lại càng khiến giống ma nữ hạ thế, ấn đường Hỏa Hồ có một dấu tích lửa đỏ nhìn cũng yêu mị không kém.
Hỏa Hồ lúc này gương mặt đẹp không gì sánh bằng, hiện cô đã hoàn toàn hóa hình hoàn chỉnh. Môi đỏ, mũi thanh cao, mắt đẹp long lanh, mày dài ẩn vẻ sắc lạnh vô cùng sắc sảo.
Hỏa Hồ Tiểu Ly không biết đã đến đây được bao lâu, nhưng bên cạnh thì lại thấy có Thanh Túc y phục xanh liên tựa tiên nữ không kém.
Còn có những muội muội của Thanh Túc gồm Bạch Ô Tử y phục một màu trắng, tay cầm ô trắng rất soái. Lôi Lam Thanh y phục vàng rất nhạc, trên ngực kiểu y phục tựa hai lá sen làm lộ ra hai quả cấm rất hút mắt.
Tiểu La Lị thì người giống như tên, tuy tuổi đã trưởng thành ấy nhưng mà cơ thể nhìn rất là nhỏ, nhỏ đến mức nhìn cứ ngỡ như là nữ hài chưa tới mười lăm.
Ấy nhưng nhờ có bầu ngực vẻ đã trưởng thành nhìn rất rõ rành, vậy ra mới có thể biết được không phải là nữ hài.
Đặc biệt còn có một nữ nhân cũng tóc một màu bạch kim đẹp tựa mỹ nhân tỷ tỷ hiền hậu, môi hồng cánh sen luôn hé mở tựa mùa xuân xóm nhỏ.
Cô tên là Cung Đàn Nhi, y phục cũng là cổ phục chỉnh tề một màu trắng tinh khôi, hiện cô bỗng lên tiếng nói.
"Hỏa chủ.! Chúng ta giờ nên làm gì đây.?"
"Bất đầu từ nơi này, mọi người tiếp tục hãy thử tìm kiếm dấu tích của chủ nhân mà lần theo nữa đi."
Thanh Túc bỗng nói. "Ly tỷ.! Nhưng dấu tích đã qua khá lâu rồi, vậy nên là hình như rất khó có thể truy theo được đi."
Hỏa Hồ Tiểu Ly cũng biết khó, bởi cô cũng biết rằng nếu chủ nhân mà đi ra khỏi rừng Phong Lâm rồi thì cô cũng không thể làm gì hơn cả.
Bỗng lúc này Bạch Ô Tử lại lên tiếng. "Hỏa chủ.! Hay là chúng ta hãy bảo hai tên kia giúp xem sao."
Nói xong Bạch Ô Tử tay liền chỉ về một hướng thấy có hai ma thú bán hình vẫn luôn theo chân bọn họ một hồi rất lâu rồi. Liền Hỏa Hồ vẻ chẳng vui lên tiếng nói.
"Không cần đâu.! Cứ mặc hai người bọn họ đi."
Nói xong Hỏa Hồ Tiểu Ly lại nhanh dẫn đầu mọi người tiếp tục tìm kiếm dấu tích của chủ nhân.
Về phía hai ma thú bán hình phía xa đang không rời mắt nhìn qua bên này, lúc này cũng liền một người lên tiếng.
"Đại ca.! Tam muội xem ra là đã giận chúng ta thật rồi, hiện muội ấy hình như là muốn từ mặt huynh đệ chúng ta luôn rồi."
"Hàizz... Xem ra huynh đã quá xem thường tấm lòng của tam muội dành cho người chủ nhân đó rồi."
"À.! Mà đại ca này, tam muội muội ấy sao chỉ trong một thời gian ngắn mà lại biến đổi nghiên trời lệch đất như vậy rồi chứ."
"Cái này.... thật đại ca thiết nghĩ phía sau tam muội thế lực cũng không hề nhỏ đâu.!"
"Sao chứ.! Không lẽ tam muội từ xưa đến nay đều là luôn giả trang đối với chúng ta sao."
"Cũng không hoàn toàn đi.! Bởi theo đại ca thấy thì tam muội thật một lòng là muốn ở lại nơi này, còn vì sao lại thế thì huynh thật cũng không biết được."
"Mà còn về thực lực thì do tam muội lúc trước Ma Đan vẫn luôn có một vết thương không lành, nên đã ảnh hưởng rất lớn đến cảnh giới."
"Nhưng chỉ khi vết thương đó mà lành thì muội ấy sẽ liền hồi phục như bây giờ ngay thôi."
"A... Tam muội.... muội ấy thật là thế lực phương nào a... Còn có những người đi theo muội ấy thật cũng không bình thường nha..."
"Ừ... Còn có ba người trong số họ cũng đều là con người không phải yêu thú tu luyện thành nữa."
"Đại ca.! Xem ra những điều tam muội từng nói là đúng sự thật rồi, bởi nhìn thì liền thấy muội ấy cùng những con người đó rất là thân thiết."
"Hàizz..." Liền Ma Thú Vương hôm nào chỉ biết thở dài trách bản thân mình lúc trước nông cạn.
----------...----------
Ở một hướng xa xa khác lại thấy có một nhóm khác nữa, liền lúc này có thể thấy hai vị tiểu cô nương đang dẫn đầu nhóm này.
"Tinh tỷ.! Ở đây nhàm chán quá a... Hay là chúng ta vào thành lớn Kinh Sư gì đó chơi đi."
"Không được.! Nghĩa mẫu hàng ngày vẫn luôn nói con người ở thế giới bên ngoài họ đều không đáng tin đâu, còn có bọn họ chỉ luôn miệng nói những lời ngon ngọt hòng để bắt chúng ta kí xuống huyết ước mà thôi."
"Nhưng muội đâu phải yêu thú đâu mà cần sợ họ chứ.!"
"Ai nói.! Muội không biết đó thôi, khí tức của muội tuy tỷ không hiểu rõ ràng lắm, nhưng quả là cũng không khác với của tỷ lắm đâu."
"Sao có thể a.! Mẫu thân của muội là con người mà, với lại mẫu thân cũng đã từng nói qua rằng phụ thân người cũng là con người nữa."
"Cái này quả thật tỷ cũng không biết nữa.! Nhưng có một điều chắc muội cũng biết là khác thường rồi đi."
"Bởi mẫu thân của muội là đã sống ngàn năm rồi đấy.!"
Tiểu Kim cô cũng hiểu được điều này nên cũng không thể giải thích rõ được, liền cô lại nói sang chuyện khác.
"Vậy tỷ sao lại bảo khí tức của muội lại giống với tỷ vậy.?"
"Cũng không rõ nữa.! Nhưng ở nghĩa mẫu thì tỷ lại không thấy có, nhưng ở muội thì tỷ liền cảm nhận được rất rõ ràng giống như là người một nhà vậy."
"Ha... ha.. ha.... Tỷ là nói đùa đúng không a.. Nếu muội mà thật là người thân của tỷ vậy muội cũng phải là yêu thú giống tỷ mới đúng chứ."
"À... Tuy không hiểu lắm, nhưng tỷ sẽ luôn xem muội là muội muội của mình."
"Xì..." Tiểu Kim liền chỉ biết phì cười nhìn Tiểu Tinh.
----------...----------
Sâu hơn trong Phong Lâm nữa thì lại thấy có thêm một nhóm người nữa hiện đang cùng cưỡi một yêu thú ưng điêu to lớn thẳng hướng tới bìa rừng nơi Kinh Sư.
Lúc này cô nương dẫn đầu bỗng dưng vẫn câu hỏi cũ kia liền đã không biết hỏi qua bao nhiêu lần rồi.
"Thái Hắc Kỳ.! Muội hãy nói rõ hơn xem, chính xác thì muội đã nghe được gì.?"
"Vâng Thái tỷ.! Chính là ngày hôm khi vị Hỏa chủ gì đó rời đi không lâu, liền có những người nữ tỳ phục thị đang hiếu kỳ bàn tán."
"Liền lúc này Hắc Kỳ cũng nghe được rằng người mà Hỏa chủ gì đó đang đi tìm kiếm đó có tên là La Thần."
"Sao có thể a.! Rõ ràng chủ nhân của tỷ ấy là Lân Ca mà, sao giờ lại thành ra La Thần rồi chứ."
"Cái này Hắc Kỳ thật cũng không rõ ràng, nhưng có một chuyện đó là La Thần người này hình như không nhận biết Hỏa chủ đó."
"Cái này.... Có khi nào đó chính là huynh ấy...."
----------...----------
Thượng nguồn sông Tích Hà : Thượng Hà Thôn
Thượng Hà thôn một tửu lâu hàng trung đẳng hiện trong một căn phòng thấy có vài người đang nói chuyện gì đó với nhau.
"Nhị muội.! Phía triều đình Ngô Quốc đã có hồi âm chưa.?"
"Đã có.! Hiện họ muốn ngày mai chúng ta phải đi vào thành Kinh Sư, nhưng những người của Tiệp Khắc Giáo chúng ta dẫn theo thì hãy cứ để ở vòng ngoài bao vây."
"Ừ.! Xem ra địch nhân Ngô Quốc muốn đối đầu lần này có thế lực cũng không hề nhỏ chút nào đi."
"Mà tỷ này.! Sáng nay muội còn nghe được tin tức khác nữa cơ."
"Là gì vậy.! Muội cứ nói ra nghe xem."
"Đó là... đó là... hình như sự việc lần này Tiệp Khắc Giáo chúng ta đã nhất thời xem nhẹ rồi đi."
"Bởi muội được biết là Thiết Kỳ Quân trăm vạn hùng binh, họ cũng đang đóng quân ở bìa rừng Phong Lâm gần đây nữa."
"Còn có Tiệp Khắc Giáo chúng ta cũng không phải là môn phái duy nhất nhận được lời mời trợ giúp từ triều đình Ngô Quốc."
"Sao....! Việc nó nghiêm trọng đến mức đó sao chứ.?"
"Muội cũng không biết.! Nhưng... quả thật thì lực lượng tập trung đến đây lúc này quả là rất kinh khủng."
Nữ giáo chủ Tiệp Khắc Giáo Mộ Vân liền lúc này cũng đã có chút lo lắng, lập tức vội chìm vào suy tính thiệt hơn nghĩ xem có nên trợ giúp Ngô Quốc lúc này hay không.
----------...----------
Kinh Sư họa hổ tàng long lúc bấy giờ cũng đã có dấu hiệu sắp hiện rõ nguyên hình hết rồi, liền triều đình thì triều đình biết, tuyệt đối chẳng dân chúng bình thường nào là có thể biết được.
La Thần hắn thì từng ngày trôi qua liền cũng hiểu rõ ràng rằng, phòng giam lớn Kinh Sư này nó cũng ngày qua ngày bị thu hẹp lại rồi.
Bởi do hiểu được, nên La Thần hắn lúc này mới đã không còn cách gì khác ngoài làm liều đánh cược một phen.
Liền không còn gì để mất, La Thần hắn lúc này mắt nhìn trời thầm nghĩ không lẽ ngay từ đầu hắn bước chân vào thành Kinh Sư, thì mọi chuyện đều đã sai hết rồi sao.
Uất ức nghẹn lòng, hắn như điên tiếc trong lòng liền không ngừng mắng diết trời cao đất rộng, và tiếp cũng không quên mắng luôn cái Kinh Sư chết tiệt này.