Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 127: Êm đềm lặng lẽ trôi...



Nhóm mở đường.

Sáu người thuộc nhóm mở đường do La Thần hắn cử đi, sau khi ngồi thuyền đến thượng nguồn song Tích Hà thì liền tách ra làm ba nhóm đi riêng mỗi nhóm một đường.

Bá Trung Can, Hồng Nam hai lão thúc này do tuổi cao có nhiều kinh nghiệm trải đời, và đặc biệt cả hai đều là con người, vậy nên liền được La Thần chỉ định sẽ là nhóm đường chính thẳng về phía tây đi dọc theo con sông lớn nối ở trên thượng nguồn sông Tích Hà. Mà con sông lớn đó nó lại có tên là sông Tây Đông Hằng Hà, hoặc cũng có thể gọi là Hằng Hà.

Mỹ yêu Thổ Thanh Liên, Bàng Kim Thuyên thì chia tay ở điểm giao nhau của sông Hằng Hà và thượng nguồn sông Tích Hà. Liền cả hai lại hướng đường Hồng Gia Trang cũ nhanh chân tiếp cận rừng Phong Lâm. Cả hai người này sẽ thuộc dọc theo bìa rừng Phong Lâm thẳng về tây điều tra ra một con đường an toàn.

Thập Nhị Hòa cùng với mỹ yêu Ô Trúc thì ở điểm giao nhau với sông lớn liền cũng đã đi xuống bên kia bờ của sông Hằng Hà đi lệch xuống cánh trái tây nam hòng tìm ra một con đường máu khác.

----------...----------

Mộc gia thôn.

Mộc gia thôn nằm không xa lắm sông Hằng Hà, lúc này ở một con đường đất vắng vẻ đi đến thôn Mộc gia thôn liền có hai người rất vui vẻ đang đi cùng với nhau.

Người sau thì cứ nhí nhảnh đáng yêu, cứ không ngừng ở phía sau nói chuyện không ngừng, người trước thì mặt lãnh cảm tỏ ra chẳng sao cả. Mà hai người này họ đích thị là Thập Nhị Hòa và Ô Trúc.

Ô Trúc một thân y phục trắng đơn giản đang chân không ngừng đi về phía trước, Thập Nhị Hòa thì cứ đuổi theo sau nói.

"Mỹ nhân tỷ tỷ à.! Tuy muội muội ta chưa từng biết dùng kiếm qua, nhưng không phải hiện đã có mỹ nhân tỷ tỷ ở bên cạnh rồi sao."

"Vả lại nếu không được thì mỹ nhân tỷ tỷ có thể dạy ta mà."

"Dạy muội.! Ta không đảm đương nổi đâu." Ô Trúc đi phía trước không quay đầu đáp.

Thập Nhị Hòa y phục hai lớp lam, trắng hiện cứ như yến nhỏ không ngừng chạy bên trái, lượn bên phải theo sau nói.

"Xì... Tỷ nếu thấy muội còn chưa đủ thành ý thì muội sẽ chấp nhận gọi tỷ một tiếng sư phụ là được chứ gì."

Nghe vậy Ô Trúc bỗng khựng người lập tức liền đứng lại quay nhanh người lại vội vàng lên tiếng nói.

"Không...." Còn chưa nói xong thì...

Bỗng do Ô Trúc dừng lại quá bất ngờ nên hiện Thập Nhị Hòa phía sau đang chạy nhanh liền không kịp dừng lại.

Lập tức Nhị Hòa liền cứ như yến nhỏ lao vào người của Ô Trúc, đầu cô thì hiện cũng đã đập nhẹ vào bờ ngực rộng của Ô Trúc.

Ô Trúc hiện cũng rất bất ngờ không thốt nên lời, Nhị Hòa thì vội đang tựa vào lòng của Ô Trúc ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân tỷ tỷ.

Bỗng Nhị Hòa mắt lớn long lanh miệng nở một nụ cười rất tươi sáng, chấn động lòng người cười vui một tiếng nói.

"Hả.! Tỷ là nói... Không.... không cái gì nha...."

Nói xong không chờ Ô Trúc trả lời, Nhị Hòa lại nhanh né sang một bên vội tiếp cười khúc khích chạy nhanh chân tiếp về phía trước.

Ô Trúc cô ấy hiện sau một hồi như lạc mất hồn bởi vì tiếp xúc gần với vẻ đáng yêu và xinh đẹp kia, thì cô liền bỗng cảm thấy trong lòng có một cảm giác rất ngọt ngào khó tả, tiếp cô lại khẽ lắc đầu nhỏ nói.

"Thật.! Là lắm chuyện mà..."

Khẽ nhỏ nói xong, Ô Trúc liền cũng nhanh quay người lại tiếp tục lên đường cùng với yến nhỏ đáng yêu Nhị Hòa.

----------...----------

Trang viện : La Thần.

La Thần hắn lúc này đang ở cùng với Nguyệt Vệ và Hồng gia đang ở ngoài khuôn viên tứ hợp viện đợi chờ một cái gì đó.

Bỗng sự chờ đợi của mọi người lúc này cũng đã liền xuất hiện trước mặt mọi người. Mà khi mọi người nhìn thấy được điều đó thì liền lập tức rất chấn động nhân tâm.

Bởi lúc này đây sự chờ đợi của mọi người đó chính là quỷ nhỏ Tiểu Nguyệt. Mà hiện lúc này đây quỷ nhỏ đã toàn thân y phục mới, sau lưng thì hai thanh Bán Nguyệt Kiếm vừa to vừa dài rất bá khí.

- Tiểu Nguyệt

Thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, chiều cao vừa phải. Thân mang một bộ giáp của kiếm sĩ tông màu đỏ, vàng rất bắt mắt người nhìn.

Quần da bó sát đen bóng, giày gót cao cùng với giáp chân cao gần tới gối. Áo trong một màu vàng kim bó eo, tôn ra cái eo kiến nhỏ rất đẹp. Áo nó hơi xẻ ngực khiến làm lộ ra chút ít ngọn đồi nhỏ xíu rất đáng yêu.

Giáp ngoài như vảy, nếp gấp tầng tầng lộ rõ bá khí của một kiếm sĩ, giáp phủ kín cái cổ nhỏ yêu kiều, tay dài bọc kín vai bởi lớp giáp cứng cáp. Bên dưới thì chia làm bốn tà giáp, giữa một mảnh nhỏ, hai bên thì lớn hơn một chút, phía sau thì lại là một mảnh dài tới gối bằng vải dày màu đỏ.

Trên đầu một mũ có hai tà cánh hai bên tai, trên đỉnh đầu thì thấy có hai cái miếng thép màu hoàng kim đối xứng vương cao tạo hình bán nguyệt rất ư là giống như hai cái càng của loài giáp sát.

Sau lưng của Tiểu Nguyệt thì đeo chéo hai kiếm, nhưng chỉ hơi lạ đó là kiếm đeo ngược lại với bình thường. Có thể thấy kiếm không có vỏ, cán kiếm thì nằm ngược xuống dưới ở hai bên gót chân. Lưỡi kiếm thì chéo sau lưng vương cao qua đỉnh đầu, nhìn rất ư là giống hai sừng nhọn sắc lãnh.

Lưỡi kiếm một màu đen ngọc, hoa văn chữ thượng cổ không rõ ý nghĩa là gì. Còn có điểm khác biệt đó là chui kiếm nó dài tận nữa mét để có thể dễ dàng cầm được hai tay khi chiến đấu.

Tổng Tiểu Nguyệt gương mặt nhỏ, thân hình nhỏ, ba vòng nhỏ, ấy nhưng khi mang hai thanh kiếm to khủng này vào thì lại nhìn rất ư là bá khí ngạo kiều. Cộng với mặt nhỏ, mắt to mũi cao nhỏ khó tìm, cùng với đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn càng khiến Tiểu Nguyệt nhìn rất xuất chúng, thế nhân khó ai bằng được.

----------...----------

Nguyệt Vệ và Hồng Gia Trang lúc này mọi người đều có cùng một biểu cảm đó là hiện rất chấn động nhân tâm khi nhìn về sự bá khí lạ thường của Tiểu Nguyệt, còn có do nó cũng là rất ư là đẹp đẽ khó gặp nữa.

La Thần hiện rất hài lòng về Tiểu Nguyệt, nên liền lên tiếng nói. "Tiểu Nguyệt.! Thử kiếm xem."

Nghe vậy mọi người liền cũng rất mong chờ nhìn qua Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt thì tiếp bỗng cúi người xuống để có thể chạm được hai chui kiếm dài.

Tiếp liền thấy Tiểu Nguyệt đảo tay vung ra hai thanh kiếm dài lớn, liền ngay có thể thấy lưỡi kiếm nó dài còn hơn cả một cây thương bình thường.

Tiểu Nguyệt liền không dừng lại tiếp vận động lực lượng bỗng chém ngang một kiếm về phía trước.

"Xoẹt...." Lưỡi kiếm cắt gió rất mạnh mẽ.

"Bùng... Bùng..." Tiếp lại thấy một ngọn lửa xanh liền bùng cháy phóng về phía trước ngang một đường.

La Thần thấy vẻ bá khí của thanh kiếm thì liền cảm thấy rất hài lòng về hệ thống. Nhưng... nhưng... rồi hình như hắn liền cảm thấy có một cái gì đó nó hơi sai sai.

Thế là La Thần liền bỗng rất giật mình thất kinh đưa mắt nhìn tới vách nhà trang viện của mình. Thì bỗng hắn liền thấy...

Vách nhà nó... nó... hiện đang bị lửa xanh đốt cháy bập bùng rất là dữ dội. La Thần thấy vậy liền thất kinh hô.

"Còn đứng trân ra đó làm gì nữa hả... Còn không mau dập lửa a..." La Thần liền mắt nhìn thấy mọi người hiện vẫn thất kinh về Tiểu Nguyệt quát tháo.

Nghe vậy liền mọi người lập tức gật mình tỉnh mộng vội vội vàng vàng đi múc nước qua dập lửa.

La Thần mắt thấy vách nhà cháy xén đen thui mà lòng liền đau như cắt khẽ lên tiếng khóc lóc kể khổ.

"Trời ơi... ông nếu có mắt xin hãy xuống đây mà coi... Sao La Thần ta lại khổ quá vậy a..."

Nguyệt Vệ và Hồng Gia Trang thấy thế liền biết có biến chạy lẹ, lập tức cả đám tất cả sau khi dập lửa xong thì cũng liền chẳng thấy một bóng nào nữa.

"Xì..." Phía trên tầng hai trang viện lúc này bỗng có tiếng phì cười của một vị cô nương rất đáng yêu.

Bởi vị cô nương này từ lâu đã chứng kiến qua toàn bộ sự việc của La Thần rồi, vậy nên hiện cô cũng liền rất không kìm nén được cảm xúc mà phụt cười.

Mỹ yêu Hồng Ngư bên cạnh thấy vậy liền nói. "Muội vui đến vậy sao..."

"Ha... ha... ha..." Bỗng Tiểu Bạch ở bên cạnh cũng liền giống với mẫu thân tỷ tỷ, lập tức cũng ôm lấy bụng cười ngất.

"Tiểu Bạch.! Cười nhỏ thôi, nếu để đại ca ca nghe được thì sẽ chẳng lành đâu." Tiểu Hắc bên cạnh liền lên tiếng nhắc nhở Tiểu Bạch.

----------...----------

Hoàng Cung : Thất Công Chúa

Thất Công Chúa hiện đang ngồi ở một ngôi đình mát ở hoa viên viện tử của mình, bên cạnh còn có Hàn Linh cũng đang ngồi cùng.

Kinh Sư buổi chiều lộng mát, Thất Công Chúa đang mũi hít từng làn hương thơm mát của hoa viên. Bỗng cô có chút thoải mái lên tiếng nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ.! Hiện có thể tìm được người đó rồi... Vậy... vậy chúng ta có thể chưa..."

"Công Chúa.!" Hàn Linh vội ngắt lời, tiếp bỗng lại có chút thở dài nặng nề lên tiếng nói.

"Hạ quan..."

"Tỷ đừng nói.!" Bỗng Thất Công Chúa cũng liền ngắt lời khi thấy vẻ nặng nề kia của Hàn Linh.

Tiếp cô lại như có chút đau lòng nước mắt bỗng liền tuôn rơi lên tiếng nói. "Tỷ đừng nói gì hết... muội... muội ý đã quyết... hic... hic..."

Thấy công chúa nước mắt đã tuôn rơi, Hàn Linh liền vội nắm lấy tay công chúa khẽ nhỏ lên tiếng gọi.

"Công Chúa..."

Liền bỗng thất công chúa lập tức rất uất nghẹn nắm chặt hơn cánh tay của Hàn Linh nghẹn ngào khóc không ngừng.

Bỗng ngay lúc này có một cung nữ thân cận từ bên ngoài vội vàng chạy vào lên tiếng nói. "Bẩm Công Chúa.! Tước Quận Vương Dương Thiện đến.!"

Thất Công Chúa nghe vậy liền như bừng tỉnh, lập tức mặt rất sợ sệt ôm thật chặt lấy cánh tay của Hàn Linh.

"Công Chúa.! Người hãy yên tâm, đã có hạ quan ở đây rồi." Hàn Linh nhẹ khẽ nói.

"Ha... ha... ha..." Bỗng ngay lúc này tên Dương Thiện không cần ai mời cũng đã vẻ rất ngang nghiên bước vào cười lớn.

"Công Chúa.! Thì ra là nàng đang ở đây sao." Vẻ rất tự nhiên hắn liền bước tới rất gần trước mặt thất công chúa.

Thất Công Chúa lúc này giống như mèo nhỏ rất sợ hãi, hiện đang ôm chặt lấy cánh tay, ghì đầu nép sát nách Hàn Linh.

"Hạ quan tham kiến Dương Tước Quận Vương.!" Hàn Linh liền lên tiếng.

"Miễn lễ.!" Nhẹ ra dấu, Dương Thiện lại nhìn thất công chúa lên tiếng.

"Công Chúa nàng không cần phải tỏ ra sợ hãi ta như vậy a..."

"Ngươi... ngươi dám tự tiện xong vào nơi này..." Thất Công Chúa vẻ rất sợ nói.

"Ầy... Nàng cũng không cần phải tỏ ra giữ khoản cách với ta làm gì nha." Vẻ cợt nhã Dương Thiện đáp.

"Dương gia ngài xin hãy tự trọng, đây là viện tử của công chúa đấy.!" Hàn Linh bỗng chắn ngang trước mặt Dương Thiện nói.

Dương Thiện thấy vậy liền có chút cau mày khó chịu nói. "Cẩm Y Vệ cô xem ra đã hơi nhiều lời quá rồi thì phải."

"Dương gia ta hiện đang nói chuyện cùng công chúa, một tên Cẩm Y Vệ như cô tốt hơn là cứ đứng sang một bên đi."

"Dương gia ngài xin cẩn trọng lời nói." Hàn Linh vẻ không sợ nói. "Nếu không đừng trách hạ quan thủ hạ không lưu tình."

"To gan.!" Dương Thiện bỗng cáu gắt nói. "Cẩm Y Vệ nho nhỏ cô đây nhiều lần chống đối với ta, có phải là cô nghĩ ta đây sẽ không làm gì được cô có phải hay không."

"Hạ quan không dám.!" Hàn Linh bình tĩnh đáp. "Nhưng bổn phận của hạ quan ở đây là luôn phải bên cạnh bảo vệ cho công chúa."

"Vậy nên mong ngài có thể hiểu cho."

"Hừ..." Hừ lạnh một tiếng, Dương Thiện lại quay sang nhìn thất công chúa đang nép sau lưng Hàn Linh nói.

"Hôm nay ta đến đây là muốn nói với nàng, vài ngày nữa ta muốn đưa nàng đi du hồ thưởng cảnh, vậy nên nàng hãy biết điều mà sắp xếp chuẩn bị đi."

Nói xong hắn lại mắt sắc lạnh liếc nhìn Hàn Linh một cái rồi tiếp liền lập tức phủi tay áo rời đi ngay.

Thất Công Chúa thấy hắn đã đi xa rồi mà vẫn không muốn tách ra với Hàn Linh, hiện vẫn cứ vậy ôm lấy rất chặt.

"Công Chúa.! Hắn đã đi rồi." Hàn Linh nhẹ nói.

"Hàn Linh tỷ tỷ.! Muội... muội... không muốn ở cùng với hắn..." Thất Công Chúa bỗng rất nghẹn ngào ứa nước mắt, liền lập tức thút thít rất tủi thân.

Hàn Linh nghe vậy, bỗng không có quay đầu lại. Cánh tay còn lại phía bên kia của cô liền nắm chặt thành quyền run lên bần bật vì cố sức. Trong lòng của cô hiện tại thì cũng rất khó chịu không thể diễn tả bằng lời được.

Thất Công Chúa phía sau không biết Hàn Linh có suy nghĩ gì trong lòng không, nhưng hiện thì cô ấy rất tủi hờn thân phận của mình mà nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

----------...----------

Tây thành : La Thần.

Cứ như mọi ngày, Kinh Sư màn đêm u tối bao trùm xuống tất cả. La Thần hôm nay vẫn bảo Hoa Thiên tỷ mở cửa Song Ngư Hoành Lâu đón khách.

Ấy nhưng mà chắc có lẽ Song Ngư lâu danh tiếng vẫn chưa lay động được lòng người hay sao ấy. Bởi vì tuy hôm nay đã là ngày thứ hai mở cửa ấy vậy mà hiện cũng chẳng ai dám bỏ ra ngàn lượng để bước vào cửa Song Ngư lâu cả.

Thấy vậy, La Thần liền cũng chẳng mấy quan tâm, tiếp hắn vẫn cứ cùng với người nhà của mình tập luyện ca vũ chuẩn bị cho việc biểu diễn sắp tới.

Thập Ngũ Giai Nhân thì chăm chỉ luyện tập âm luật, Hồng Gia Trang và Nguyệt Vệ thì cũng chăm chỉ không kém, rất nghiêm túc lắng nghe La Thần giảng giải.

Còn có Thất Tinh Lang, Dung nhi, Diệp Thanh, Diệp Hà, Tiểu Bạch, Hải Na Na cũng rảnh rỗi không việc gì làm cũng ở nơi này nghe La Thần giảng giải cách ca hát.

Mộng Tuyết, Mị Tuyết bấy giờ cũng đã cảm ngộ xong công pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Vậy nên hiện đã luôn đi theo bên cạnh Song Ngư như thân vệ thân cận.

Song Ngư thì rảnh rỗi cũng ở nơi này ngắm nhìn vẻ nghiêm túc làm việc của La Thần đến ngây ngô không biết trời trăng. Bên cạnh còn thấy Tiểu Hắc vẻ chán ngắt vẫn luôn đứng ở bên cạnh.

Nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân thì cũng ở cùng với mọi người nghe thiếu chủ đang đứng ở trên bục cao giảng dạy nhiều điều.

----------...----------

Tứ Bất Tượng Đông Ngưu Kim Ngưu Sa cùng với Ngự Sử Đại Nhân Cẩn Đình Ba lúc bấy giờ thì cứ như tai bay họa gió, không ngừng các vị có quyền thế cứ đến nhà viến thăm sức khỏe.

Hoàng cung, lão hoàng đế thì cũng có suy nghĩ riêng của chính mình. Lúc này hiện trong lòng của hoàng đế lão đang mong chờ một điều gì đó rất quan trọng.

Viện tử thất công chúa thì hiện cô cứ nắm chặt lấy tay của Hàn Linh không buông, khiến Hàn Linh cũng không còn cách gì khác, chỉ đành phải ở lại bên cạnh giường lớn cùng với Thất Công Chúa Ngô Chiêu Quân.

Nhóm Ngũ Tặc Vương năm người lúc này hiện vẫn còn lẫn mình trốn ở trong thành Kinh Sư.

Năm người hiện tuy đã thoát nạn, ấy vậy mà dường như vẫn còn chưa muốn bỏ cuộc một điều gì đó. Bởi hiện năm người lúc này cứ đang ở trong một gian phòng của một khách lâu vẫn nhỏ to bàn chuyện gì đó.

Nhóm bốn người của Hoàng Vi kia thì cũng chẳng khác là mấy, hiện cũng ở cùng một gian phòng bàn nhau về chuyện của hai người Bạch nương tử và Phượng Kỳ Kỳ.

Riêng Bạch nương tử thì lúc này đã đưa Phượng Kỳ Kỳ đến một y quán nhỏ ở tây thành Kinh Sư, hiện cô đang túc trực bên cạnh không rời chăm sóc cho Phượng Kỳ Kỳ.

Nhóm bốn vị công tử Tiêu Cách, Hào Tư, Tiêm Huỳnh, Thanh Tu thì hiện vẫn ở lại thành Kinh Sư không biết là có dự mưu gì tiếp theo.

Người dân toàn thành Kinh Sư thì hiện vẫn còn dư chấn với việc Song Ngư Hoành Lâu dám phi hành trong thành. Nên hiện trung tâm cuộc nói chuyện vẫn không thể thiếu đi cái chuyện kinh thiên oanh động này được.

----------...-----------

Cứ thế Kinh Sư một đêm nữa cứ như vậy êm đềm lặng lẽ trôi qua, nhưng có ai có thể ngờ được đâu rằng...

Tuy vẻ bề ngoài nó cứ bình yên nhẹ nhàng đến thế, nhưng... bên trong thì hiện có rất nhiều tầng tầng cơn sóng ngầm đang lặng lẽ dị động chuyển mình rất đáng sợ đâu chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv