Nhiễm Thanh Vân có thể cảm nhận được run rẩy mạnh mẽ phát ra từ cơ thể lò sưởi của mình, ai oán trong lòng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lo lắng cùng đau lòng, Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Phó Kim Phong, khẽ hỏi:" Làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân điên cuồng lắc đầu, gì cũng không chịu nói, ấn đầu Nhiễm Thanh Vân cúi xuống gần.
Phó Kim Phong không có kinh nghiệm làm mấy động tác thân mật kiểu này, nhưng cảm giác ghê tởm sâu trong đáy lòng thôi thúc y phải tìm cách xóa bỏ nó, phải dùng thứ khác xóa đi nó. Y ghê tởm đụng chạm của tên khốn xuất hiện trong giấc mơ, càng ghê tởm nụ hôn của gã ta.
Lò sưởi chủ động hôn khiến Nhiễm Thanh Vân nhất thời không biết phản ứng ra sao, để y chằn chọc hôn một hồi, cuối cùng bị hương vị mặt chát thức tỉnh, thời điểm y nhận ra, phát hiện không những bị lò sưởi đè dưới thân, quần áo xộc xệch mà thân dưới còn có phản ứng.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Nhiễm Thanh Vân gấp gáp đẩy người ra, còn dùng tay bóp má Phó Kim Phong.
Gương mặt Phó Kim Phong tràn đầy nước mắt, bị Nhiễm Thanh Vân ép buộc mở miệng, bộ dạng càng thêm đáng thương.
" Ngoan, đừng nuốt... nhổ ra đi."
Nuốt nước bọt của xác sống? Lò sưởi không muốn sống nữa à? Mặc dù là dị năng giả nhưng không phải cứ dị năng giả là miễn dịch với virus có trong dịch thể của xác sống đâu. Tên ngốc này.
Phó Kim Phong ngốc lăng, yết hầu trượt một cái.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đệch đệch đệch... lò sưởi nuốt mất rồi... nuốt mất rồi... ta phải làm thế nào đây?
Nhiễm Thanh Vân hoảng hốt nhanh chóng cúi đầu hôn xuống, linh khí tràn vào cổ họng, đem toàn bộ những thứ dơ bẩn gặp trên đường đi xử lý toàn bộ. Tận đến khi chắc chắn đã xử lý xong đống nước bọt của mình rồi, Nhiễm Thanh Vân mới dừng lại, buông Phó Kim Phong ra.
" Lần sau đừng tùy tiện hôn anh, nước bọt của xác sống sẽ gây hại cho cơ thể người, biết chưa?" Nhiễm Thanh Vân ôn nhu nhắc nhở, còn giúp Phó Kim Phong lau đi nước mắt trên má.
" Nhiễm Thanh Vân!" Phó Kim Phong nhỏ giọng gọi tên y, thanh âm mang theo giọng mũi.
" Chuyện gì? Em không phải là thật sự mơ thấy ác mộng rồi bị dọa đó chứ?" Nhiễm Thanh Vân không tin lắm. Lò sưởi lần này được thiết lập là một thiếu tướng đầu đội trời chân đạp đất cơ mà, y không thể nào vì một cơn ác mộng mà sợ đến khóc lóc thảm thiết như thế này được.
Trái ngược với suy đoán của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong lại nhẹ nhàng gật đầu.
" Em thật sự bị ác mộng dọa sợ sao?" Nhiễm Thanh Vân buồn cười, lại bị bộ dạng đáng thương của Phó Kim Phong khiến trái tim mềm nhũn. Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng đỡ lấy eo Phó Kim Phong, kéo y trở lại trong chăn, nhỏ giọng an ủi:" Haiz, được rồi, không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi, có anh ở đây, anh bảo vệ em."
" Tôi vừa mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ." Phó Kim Phong ôm chặt cổ Nhiễm Thanh Vân, nghẹn ngào nói.
" Không sao rồi, đừng sợ."
" Trong giấc mơ của tôi không có anh, chân phải của tôi bị cụt... tôi còn bị tên đó cường..."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đệch, tên nào dám cường lò sưởi của ta, ta còn chưa dám làm đâu. Tên nào lớn mật như vậy? Bước ra đây, ta cạo chết ngươi.
" Cũng may là có anh ở đây." Phó Kim Phong đáng thương nghẹn ngào.
" Cho nên, em vừa rồi là muốn đè anh để xóa đi giấu vết của tên kia?
" Tôi..."
" Em tin tưởng anh thế sao?"
"..."
" Cho dù biết anh là xác sống cũng muốn làm với anh để xóa đi giấu vết của tên loài người kia?" Nhiễm Thanh Vân được suy nghĩ này khiến cho trong lòng ngọt ngào.
Lò sưởi của ta đúng là lớn rồi, động tác cũng vô cùng phóng khoáng.
" Tôi... tôi quên mất." Phó Kim Phong nhỏ giọng.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Khó khăn lắm mới dỗ được Phó Kim Phong đi ngủ, sớm hôm sau lại bị đám người Lữ Tân chạy tới đánh thức, Nhiễm Thanh Vân tâm tình không thể xấu hơn, áp suất thấp ngồi một góc, mặc kệ Phó Kim Phong có cùng ai nói chuyện cũng không thèm quản.
Nhiễm Thanh Vân không bá đạo bám dính lấy mình như trước, Phó Kim Phong tinh thần thoải mái ngồi ở ghế phụ, cùng Lữ Tân trao đổi kế hoạch tiếp theo.
Nhiễm Thanh Vân ngồi cách bọn họ khá xa, không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng vẫn không có ý định lại gần, bộ dạng chính là chỉ cần hệ thống không đưa ra cảnh báo, Nhiễm Thanh Vân sẽ không thèm nhìn lò sưởi đến một cái.
[ Chủ nhân, người làm sao thế?] Sao tự nhiên lại ngồi một đống vậy? Nó cũng đâu có nói gì với chủ nhân đâu?
Thứ khiến chủ nhân ngồi im một chỗ không nhúc nhích, đầu tiên là do bị cưỡng chế trị liệu, thứ hai là cùng nó nói chuyện, thứ ba là ôm lò sưởi. Bây giờ, cả ba cái đều không phải... chắc chắn có điều đáng ngờ ở đây.
Ta đang nghĩ nếu giết toàn bộ nhân loại, sau đó để lò sưởi lên làm vương, thiết lập thế giới mới, thì nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận có được tính là hoàn thành không?
[ Chủ nhân, ngài có thể đừng nghĩ đến mấy thứ kì lạ nữa được hay không?] Mỗi ngày đều phải khuyên chủ nhân động não theo cách bình thường.]
Bọn họ rất phiền phức, lúc nào cũng quấn lấy lò sưởi của ta, còn dám đặt chủ ý lên lò sưởi của ta nữa... rất đáng ghét. Hơn nữa, hôm qua lò sưởi nó bị một tên nhân loại cường trong mơ... ta không biết gã là tên khốn nào, giết nhầm còn hơn bỏ sót.