Đáy lòng Phó Kim Phong vốn vẫn còn đang lo sợ, sợ bọn họ tự chui đầu vào dọ, sợ bọn họ sẽ bị thiên đế trách phạt, sẽ bị liệt vào hàng tội phạm, sẽ liên lụy đến cả long cung.
Nhưng khi đối diện với tư thế tự tin của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong dường như mới chậm rãi được thả lỏng.
Nhiễm Thanh Vân đứng vững trên Bất Vong, hai tay chắc chắn đỡ lấy lưng và hông của Phó Kim Phong, dễ dàng bế y theo kiểu công chúa. Đây cũng chính là lần đầu tiên Phó Kim Phong trải qua cảm giác bay lên trời là như thế này, nói ra cũng thật xấu hổ, bao nhiêu năm tu luyện phép thuật, đến tự mình biến hóa cũng phải dùng đến thuật cấm... hiện tại muốn lên thiên đình thì phải dựa vào một phàm nhân.
Người cá như Phó Kim Phong cũng tự cảm thấy hổ thẹn.
Phó Kim Phong vòng tay ôm lấy cổ Nhiễm Thanh Vân, thẹn thùng chui vào trong ngực Nhiễm Thanh Vân xây tổ.
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc:" Đừng trốn, mau quay đầu, cùng ta tận hưởng nó đi."
Dưới chân là đại dương xanh thẳm, bên người là mây trắng cùng gió mát, trên đầu là trời xanh ngập nắng. Phó Kim Phong chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể đem toàn bộ cảnh tượng xinh đẹp này thu vào trong mắt, mà thứ đối với y là xinh đẹp nhất, chính là sườn mặt cương nghị của người nào đó.
Trái tim Phó Kim Phong đập càng nhanh, đại não nảy ra ý định điên rồ.
Trên trời gió to, mái tóc của hai người lộ ra hoàn toàn, bị gió thổi bay, lộn xộn hòa vào nhau. Vốn là hai màu tóc cách biệt, nhìn chúng tùy ý đùa nghịch với nhau, lại cảm thấy vô cùng hòa hợp.
Người trong lòng đột nhiên làm loạn, Nhiễm Thanh Vân định lực lớn, còn xuýt chút nữa thì rơi khỏi Bất Vong.
Mặc dù chỉ là chạm môi một chút, cũng đủ khiến Nhiễm Thanh Vân phải nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm người trong lòng. Phó Kim Phong bị nhìn đến đỏ mặt, ngại ngùng một lần nữa chui vào trong ngực Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân không còn tay để có thể lôi người ra, trước mắt đành phải để Phó Kim Phong tùy tiện trốn trong ngực mình vậy.
Nhiễm Thanh Vân đưa Phó Kim Phong vượt qua vô số tầng mây, thời điểm Nhiễm Thanh Vân cảm thấy sắp đến rồi, cũng chính là lúc đầu của y gặp phải vật cản.
Bốp một tiếng, vừa thốn vừa rõ.
Nhiễm Thanh Vân không hiểu bị sao bị gõ u đầu:"..."
Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân không ngừng lo lắng, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Nhiễm Thanh Vân:".... Ngươi không sao chứ?"
Cú va đập không mạnh, Nhiễm Thanh Vân chỉ bị choáng một lát. Ngay lập tức có thể khôi phục dáng vẻ bình thường, lắc mạnh đầu:" Không sao. Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Nhiễm Thanh Vân đoán mình va phải nền của cung nào đó trên thiên đình rồi, chỉ cần mò tới cửa... tìm được tiểu tiên nào đó, sau đó nhờ người ta dẫn tới thiên điện. Kế hoạch quá hoàn hảo.
Đành phải như thế thôi, dù sao thì bọn họ cũng không biết đường đến thiên điện phải đi thế nào.
Đối tượng bị Nhiễm Thanh Vân va phải cung điện chỉ là một tiểu tiên vừa mới phi thăng chưa được mấy ngày, đang trong quá trình chuẩn bị để yết kiến thiên đế chờ nhận tiên ban, Khinh Ngu gặp được Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong, ngay lập tức nghĩ hai người họ cũng là bán tiên giống như mình, vẫn chưa đến thiên điện để nhận danh hiệu, ngay lập tức bày ra một bộ mặt cực kì tri kỷ, hiếu khách đến nỗi đem toàn bộ những gì y có trong tiểu cung ra mời hai người.
" Không cần phiền phức như vậy, ngươi chỉ cần chỉ đường đi cho ta là được rồi." Nhiễm Thanh Vân vốn không thích phiền phức, cực kì bài xích thái độ hiếu khách của Khinh Ngu, toàn bộ thời gian đều bày ra bộ mặt " người sống chớ đến gần."
Khinh Ngu không bởi vì bộ dạng lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân mà mất hứng, hay thậm trí còn ngược lại, Khinh Ngu còn tỏ ra rất hứng thú với thái độ lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân.
Phó Kim Phong là người cá, sau khi mơ thấy giấc mơ kia cũng trở nên cực kì nhạy cảm, mới đầu còn đối với Khinh Ngu cẩn trọng đối đáp, về sau phát hiện Khinh Ngu có ý đồ xấu với Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong ngay lập tức liệt người vào danh sách đen.
Y lùi lại một bước, kéo tay Nhiễm Thanh Vân:" Thanh Vân, ta không muốn cùng với hắn ta."
Nhiễm Thanh Vân chỉ chờ một câu này, ngay lập tức bế bổng Phó Kim Phong, nhảy lên Bất Vong, không nói một lời liền rời đi.
Khinh Ngu vẫn còn có ý định soát hảo cảm của Nhiễm Thanh Vân:"..."
Hai tên bán tiên nào mà bất lịch sự như vậy? Cô ta là nữ nhân đó, tôn trọng nữ nhân bỏ đi đâu rồi?
Không có người dẫn đường, Nhiễm Thanh Vân mò đường hơi vất vả, cũng may đi được một đoạn thì gặp một lão già râu tóc bạc phơ bay ngang qua, gọi giật lại, hóa ra là Thái Bạch Kim Tinh trong truyền thuyết đang bay tới thiên điện.
Thái Bạch Kim Tinh nhận ra Nhiễm Thanh Vân chỉ là phàm nhân, Phó Kim Phong lại là người cá chưa tu luyện đến nơi đến trốn, vậy mà hai người họ đã có thể cưỡi phi kiếm bay lên đến đây, đáy lòng Thái Bạch Kim Tinh cực kì bất ngờ, đối với bọn họ nảy sinh hứng thú... không chút do dự, liền ngỏ ý muốn đưa bọn họ tới thiên điện.
Phó Kim Phong ngưỡng mộ Thái Bạch Kim Tinh từ lâu, được ông mời đi cùng, liền hào hứng ra giấu cho Nhiễm Thanh Vân, bao nhiêu ghen tức ứ đọng trong lòng từ chỗ Khinh Ngu đều ở thời điểm bước lên cụm mây của Thái Bạch Kim Tinh mà tiêu tán.
" Hai ngươi tìm thiên đế có việc gì sao?" Thái Bạch Kim Tinh tò mò nhìn Phó Kim Phong.
" Chúng ta..."
Trong lúc Phó Kim Phong đang ngập ngừng vì không biết phải trả lời đại tiên như thế nào. Nhiễm Thanh Vân ở phía sau đã lạnh nhạt lên tiếng:" Đi hủy hôn."
" Hủy hôn?" Thái Bạch Kim Tinh nhanh chóng rời đi ánh mắt khỏi người Phó Kim Phong, chuyển sang người Nhiễm Thanh Vân.
Phàm nhân này! Chắc chắn có điều gì đó....
Thái Bạch Kim Tinh nhướn đuôi lông mày, tay phải vuốt râu:" Có nghe nói Đại thái tử điện hạ có hôn ước với tiểu hoàng tử của long vương, mấy ngày trước mang người đi rước râu, đến cuối cùng bị người khác bổ gãy kiếm trở về... sự kiện này trấn động thiên điện gần hai ngày hôm nay... không phải là có liên quan đến hai người chứ?"
Nhiễm thanh Vân không gì phải giấu giếm, trực tiếp nhận nợ:" Có liên quan."
" Quả nhiên có thực lực, nhưng ta nhắc các ngươi, thiên đế đối với việc này cực kì tiêu cực, một lát gặp thiên đế, mong rằng hai ngươi vẫn có thể giữa được dáng vẻ này."