" Vậy thì về nhà." Nhiễm Thanh Vân thập phần cưng chiều, vuốt dọc eo Phó Kim Phong, dịu dàng an ủi y, không nghĩ nhiều liền đáp ứng y.
" Nhưng ta vẫn muốn ở lại với ngươi." Y sợ nếu mình trở về rồi, sẽ không còn cơ hội có thể gặp lại người này nữa.
Tuổi thọ của phàm nhân ngắn, cố gắng lắm cũng chỉ thêm được vài chục năm nữa, đợi người này nhắm mắt xuôi tay, y sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, dựa theo an bài mà gả cho thiên giới... mong rằng phụ mẫu ở long cung có thể giúp y kéo dài thời gian, cho tới lúc đó.
Y chưa từng làm việc gì trái ý phụ mẫu, không ngờ lần đầu làm việc này, lại là loại chuyện tày đình ảnh hưởng tới cả long tộc.
" Vậy thì đừng về."
Nhiễm Thanh Vân trong lòng không khỏi buồn cười, lò sưởi này, suy nghĩ cùng thật trái ngược, rốt cuộc là có muốn về thăm nhà hay không đây.
Nhiễm Thanh Vân biết thân phận người cá của Phó Kim Phong, cho nên y đương nhiên biết nhà trong câu nói của Phó Kim Phong kia là ở đâu, cũng biết y không có khả năng cùng Phó Kim Phong về thăm nhà.
Nếu Phó Kim Phong thật sự trở về, bọn họ sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian, Nhiễm Thanh Vân cũng cực kì không nguyện ý rời xa Phó Kim Phong.
Hai người bọn họ dây dưa không quyết, lại không ngờ "người nhà" Phó Kim Phong đã tự tìm đến cửa.
Vẫn là trong buổi sáng hôm đó, khi tâm tình của Phó Kim Phong đã ổn định hơn, hai người bọn họ vừa mới cùng nhau ngồi trên bãi biển, cùng nhau đào ngao.
Phó Kim Phong thật sự đào rất nghiêm túc, Nhiễm Thanh Vân lại không nghiêm túc được như thế, vừa mới đào vài hàng, đã bắt đầu không thành thật trêu đùa Phó Kim Phong.
" Nhiễm Thanh Vân, đừng có hất nước." Phó Kim Phong đột ngột bị người bên cạnh tạt một tay nước biển khiến y ướt mất một mảng tóc cùng y phục, đáy mắt ẩn ẩn tức giận nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.
" Ha ha, cẩn thận...tiếp chiêu này." Nhiễm Thanh Vân làm như không nghe thấy lời đe dọa cùng ánh mắt tức giận của Phó Kim Phong, tiếp tục vốc nước hất về phía Phó Kim Phong.
" Nhiễm Thanh Vân, ta không có đùa với ngươi." Phó Kim Phong đen mặt.
" Mặt than như vậy?" Nhiễm Thanh Vân bĩu môi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tiếp tục hắt nước lên người Phó Kim Phong khiến y phục của y ướt thêm một mảnh lớn.
Phó Kim Phong sắc mặt âm trầm, mím môi.
Nhiễm Thanh Vân:"!!"
Phó Kim Phong:" haha, đáng đời dám hất nước lên người ta."
Ngoại hình lần này Phó Kim Phong vốn rất đẹp, hiện tại cười rộ lên, lại càng thêm xinh đẹp, tựa như hòn ngọc nhỏ đang phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nhiễm Thanh Vân ôn nhu mỉm cười, vươn tay kéo lấy tay Phó Kim Phong, đem cơ thể ướt đẫm của mình dính vào người Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong cực kì ghét bỏ muốn đẩy người ra:" Nhiễm Thanh Vân, ngươi mau buông ta ra, ướt hết người ta rồi."
" Không buông." Nhiễm Thanh Vân ôm càng thêm chặt.
" Hai đứa nhóc này, thật là! Tình cảm thắm thiết." Mấy nữ nhân trong làng cũng đang bắt hải sản ở bên cạnh bị tiếng động của hai người hấp dẫn nhìn qua, cực kì ghen tỵ mà cất tiếng.
" Nhớ năm xưa ta với phu quân cũng như vậy, thật là hoài niệm."
Mấy nữ nhân bắt đầu vừa đào ngao vừa tám chuyện.
" Mọi người đang nhìn kia." Phó Kim Phong trở thành chủ đề của mấy nữ nhân, thẹn thùng trừng Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng đáng yêu của lò sưởi, nụ cười trên mặt càng đậm, cúi người mờ ám hà hơi vào tai lò sưởi:" Đi, chúng ta về nhà thay đồ."
" Haha, hai đứa đừng ngại, không cần mất hứng, tụi ta cũng bắt được kha khá rồi... đi về đây, về đây, hai đứa cứ tự nhiên." Mấy nữ nhân cười ha ha, dắt theo đám tiểu tử nhà mình, ai về nhà người lấy, bãi biển nhanh chóng chỉ còn có hai người bọn họ.
Phó Kim Phong đỏ bừng mặt, dùng sức nhéo mạnh ở bên eo Nhiễm Thanh Vân.
Vốn còn đang cười nói vui vẻ đợi Nhiễm Thanh Vân phản ứng lại, gương mặt của Phó Kim Phong bỗng cứng đờ. Phó Kim Phong nghiêm mặt đẩy Nhiễm Thanh Vân ra, hướng mắt về phía mặt biển.
" Chuyện gì thế?" Nhiễm Thanh Vân thấy Phó Kim Phong bỗng thay đồi, tò mò hỏi.
" Suỵt." Phó Kim Phong ra giấu kêu Nhiễm Thanh Vân trật tự, chính mình không hề giải thích đã cúi thấp người, ở trong làn nước ngập đến mắt cá chân, tìm kiếm thứ gì đó.
Nhiễm Thanh Vân nhìn kĩ theo Phó Kim Phong, mới phát hiện ra Phó Kim Phong thật ra là đang cùng con cá nhỏ màu đỏ bên dưới nước trao đổi với nhau về chủ đề nào đó... mà càng nói, sắc mặt của Phó Kim Phong càng tệ.
" Có chuyện gì?" Nhiễm Thanh Vân quan tâm cúi người ôm lấy Phó Kim Phong.
" Không, không có! Là phụ mẫu truyền tin, nói rất nhớ ta, muốn ta về đó." Sắc mặt của Phó Kim Phong cực kì xấu, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thanh Vân, nơi đáy mắt còn không giấu nổi tuyệt vọng.
Chắc chắn không chỉ có thế! Lò sưởi tưởng y bị mù sao?
Lò sưởi đây rõ ràng là đang nói dối!
Nhiễm Thanh Vân liếc nhìn đã biết Phó Kim Phong đang nói dối, nhưng không tiện gặng hỏi, thái độ kiểu kia, rõ ràng là sự việc đang rất gấp.
" Thế này đi, em đừng quá lo lắng, trước tiên cứ trở về trước, cố gắng bảo vệ bản thân, đợi ta tới tìm em." Nhiễm Thanh Vân trấn định hơn Phó Kim Phong rất nhiều, sau khi giúp Phó Kim Phong búi gọn mái tóc xanh mượt bằng vỏ kiếm, Nhiễm Thanh Vân liền vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh, giúp y ổn định lại tâm tình, để y yên tâm rời đi.
" Ta..." Phó Kim Phong luyến tiếc nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Lần này rời đi rất khó để có thể gặp lại, y trở về đáy biển sâu, Nhiễm Thanh Vân chắc chắn không thể tìm đến, càng chưa kể khi y lên trời rồi...
Hai người bọn họ,... haizz...
Phó Kim Phong không kìm được tiếng thở dài.
Y thật sự không ngờ, dấu chấm hết của bọn họ, lại đến nhanh đến thế.
Nước mắt lấp lánh đọng ở hốc mắt, Phó Kim Phong không muốn để Nhiễm Thanh Vân nhìn thấy, chỉ có thể ngã người, hòa vào làn nước xanh.
Thanh Vân, tạm biệt.
" Chạy đi đâu?" Nhiễm Thanh Vân túm lấy con cá đỏ nhỏ đang có ý định bơi theo lò sười, ném vào cái xô đã được y đổ đẩy nước biển. Cái xô nhỏ này, vốn được dùng để được chiến lợi phẩm hai người bọn họ cào được, hiện tại lại được Nhiễm Thanh Vân dùng để đựng con cá nhỏ.
Cá nhỏ dường như rất uất hận, bơi vòng vòng quanh xô nhỏ, thỉnh thoảng dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân.
" Ta không biết đường tới nhà Đại Đại, ngươi ở lại đây, ta mới có người dẫn đường." Nhiễm Thanh Vân chậm rãi giải thích với cá đỏ nhỏ, xách theo xô nước, trở về nhà nhỏ của bọn họ.
Mặc dù Bất Vong có thể mò ra vị trí của vỏ kiếm, nhưng không thể loại bỏ trường hợp vỏ kiếm bị ném ở góc nào đó... Để đảm bảo, vẫn là nên bắt một cái bảo tiêu.
Nhiễm Thanh Vân vốn nhớ mang máng trong không gian của y có cách giúp nhân loại di chuyển thuận tiện ở trong nước chỉ là đã quá lâu rồi không động đến, Nhiễm Thanh Vân cũng không thể chắc chắn là biện pháp nào. Haiz, đành kiên nhẫn thử một chút vậy, mong là lò sưởi có thể đợi được y.
Vừa đến long điện, đập vào mắt Phó Kim Phong chính là cảnh long vương ôm long mẫu đang ngất xỉu ở trong lòng, nửa quỳ trên mặt đất. Mà người đang ngồi trên long vị lại chính là Nhật Mặc, kẻ con rể mới vừa xuống long cung hỏi cưới Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong toàn thân run rẩy tránh khỏi khống chế của đám thiên binh, bơi nhanh về phía long vương.
" Phụ thân, mẫu thân hai người sao rồi?"
Long vương nghe thấy tiếng của Phó Kim Phong giật mình quay qua, sau khi nhìn thấy thật sự là Phó Kim Phong đã trở về, ông không khỏi thở dài một hơi:" Đứa trẻ ngốc, trở về làm gì chứ!"
" Con không thể để hai người vì tùy ý của con mà chịu khổ được." Vành mắt Phó Kim Phong điên cuồng đỏ lên.
" Nhạc phụ, tức phụ... hai người sao có thể nói chuyện như thế?" Nhật Mặc ngồi trên ghế cực kì không đồng tình:" Nhạc phụ gả con cho ta, chính là phúc phần của nhạc phụ nha."
Nhật Mặc khẽ nheo mắt, giọng nói ẩn ẩn hắc ám.
" Được rồi, nhạc mẫu nằm dưới đất cũng lâu rồi, nhạc phụ vẫn nên đưa bà ấy về phòng nghỉ ngơi đi, để con cùng tức phụ nói chuyện một lát." Nhật Mặc phất tay đuổi người.
Long vương sao đành lòng để tiểu hài tử ở lại một chỗ với kẻ đáng sợ này chứ.
Nhưng ông lại không thể không rời đi, long vương nhìn Phó Kim Phong bằng ánh mắt thương xót, lặng lẽ thở dài:" Phong nhi, ủy khuất cho con rồi."
" Con không sao, là lỗi của con, người cứ yên tâm đem mẫu thân rời đi đi."