Con gì xấu thế kia?
Phó Kim Phong ở dưới đáy sông, đột nhiên phát hiện một sinh vật lạ, cơ thể dài ngoằng da sần sùi, mũi dài, bốn chân ngắn ngủn,... Phó Kim Phong vừa nhìn thấy nó đã bị nó dọa cho sợ muốn chết.
Phó Kim Phong từ khi sinh ra đến giờ chỉ sống ngoài biển, sinh vật biển khiến y kiêng kị nhất là cá mập, không phải bởi vì bọn nó bề ngoài xấu mà là do tính tình của bọn nó khá hung hăng, răng còn nhọn, lại còn ăn mấy con cá Phó Kim Phong hay chơi cùng nữa. Từ trước đến giờ, trong danh sách đen của Phó Kim Phong cá mập luôn là loài được y xếp ở vị trí đầu tiên.
Hiện tại thì khác rồi, Phó Kim Phong chỉ vừa mới vào lục địa bơi một lát, y đã gặp phải sinh vật còn đáng ghét hơn cá mập, nhanh chóng xếp sinh vật này lên vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng, kéo cá mập xuống vị trí thứ 2.
Phó Kim Phong cảm nhận được ác ý của loài cá xấu xí với mình, y nhanh chóng vẫy cái đuôi xinh đẹp, tăng nhanh tốc độ, bơi đi. Con cá xấu thấy con mồi xinh đẹp đến miệng còn muốn chạy cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
Phó Kim Phong ước lượng với khả năng hiện tại của y có thể dùng pháp thuật đánh bại 10 con cá xấu xí kia cùng một lúc nhưng Phó Kim Phong nhận ra số lượng những con cá xấu xí kia xuất hiện xung quanh càng ngày càng nhiều, không chỉ có 10 con hay 20 con, bọn nó còn bao vây xung quanh Phó Kim Phong nữa.
Phó Kim Phong nhìn ra được tình thế hiện tại không ổn cho lắm, y đành phải vận ra một đạo pháp thuật, đánh ra một đường máu, nhanh chóng tận dụng cơ hội, ngoi lên mặt nước tìm cách tránh khỏi đám thủy quái xấu xí kia.
Phó Kim Phong vừa ngoi lên mặt nước, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc.
" Cuối cùng cũng chịu ngoi lên rồi?" Nhiễm Thanh vân ngồi trên Bất Vong, cách mặt nước chỉ có vài chục cm, tay trống cằm, mắt nhìn mặt nước gợn sóng lăn tay, vẻ mặt phức tạp không biết đang nghĩ gì. Thời điểm Phó Kim Phong vừa ngoi lên, trùng hợp xuất hiện ngay trong tầm mắt của Nhiễm Thanh Vân.
" Mau." Phó Kim Phong không hiểu vì sao lại tin tưởng người trước mặt, nhanh chóng dồn lực vào đuôi nhảy ra khỏi mặt nước, đuôi cá lấp lánh được ánh trăng chiếu sáng, cảnh tượng mĩ miều, ngàn năm có một.
Nhiễm Thanh Vân mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị hình dáng nổi bật của Phó Kim Phong làm đứng hình trong khoảng khắc, sau khi Phó Kim Phong rời khỏi mặt nước, Nhiễm Thanh Vân cũng nhanh nhẹn hồi thần, giang tay ôm lấy người, ngay lập tức Bất Vong cũng lao lên cao, kéo dài khoảng cách với mặt nước.
Ngay khi Bất Vong bay lên, chỉ trong tích tắc, nơi bọn họ vừa đứng, hàng chục con cá sấu lao ra khỏi mặt nước, há miệng, vươn người về phía Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi học chọc chó... khụ khụ... chọc cá sấu ở đâu vậy?
Ta thừa nhận mình thỉnh thoảng sẽ có hứng thú chọc chó, cũng có lúc bị lò sưởi nhìn thấy, nhưng chỉ là chọc chó mà thôi, không hề có hứng thú trêu chọc cá sấu nha! Hơn nữa lò sưởi còn mất trí nhớ, sao có thể học xấu từ chỗ ta được chứ...vấn đề này không khoa học, cái nồi này chắc chắn không phải của ta, ta không đội.
Vảy cá vừa cứng vừa mềm vắt qua một bên tay, nửa trên trần trụi cùng mái tóc xanh vẫn còn ướt đẫm, thành công thu hút chú ý của Nhiễm Thanh Vân.
Phó Kim Phong bị ánh mắt đánh giá trắng trợn của Nhiễm Thanh Vân làm ngại ngùng, làn da trắng ngọc dưới ánh trăng chậm rãi đỏ lên.
" Không được nhìn." Phó Kim Phong cứng rắn vươn tay che đi tầm mắt của Nhiễm Thanh Vân. Đuôi bị người khác sờ đã khiến Phó Kim Phong ngại muốn chết rồi, sao có thể để Nhiễm Thanh Vân nhìn chằm chằm nữa chứ! Da mặt của Phó Kim Phong còn chưa dày đến vậy.
Người này có thể ngự kiếm, chắc chắn không phải phàm nhân bình thường, nếu để y biết thân phận thật sự của y là người cá có lẽ cũng sẽ không sao.
Mặc dù Phó Kim Phong cũng muốn biến trở lại thành dáng vẻ phàm nhân, nhưng y hiện tại không có quần áo, nếu biến trở lại, sẽ bị nhìn thấy mất....
" Được, không nhìn." Nhiễm Thanh Vân nhịn tò mò về thân phận của Phó Kim Phong, thuận theo động tác nhỏ của lò sưởi mà nhắm chặt hai mắt, lấy ra từ không gian một bộ y phục thoải mái, khoác lên người Phó Kim Phong.
" Mặc áo vào đi."
Mặc dù hình dáng này của lò sưởi rất đẹp nhưng đang giữa thanh thiên bạch nhật, nhỡ may bị người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào? Bộ dáng đẹp, đợi khi nào chỉ có hai người bọn họ sẽ nói lò sưởi biến về để y ngắm một chút.
" Được rồi, ngươi mở mắt ra." Phó Kim Phong sau khi chỉnh tề khoác lên người y phục của phàm nhân, ngại ngùng tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân lúc này cũng tự nhiên mở mắt, ra hiệu Phó Kim Phong ngồi xuống bên cạnh mình. Phó Kim Phong bán tín bán nghi những cũng làm theo, một tay nắm chặt y phục lỏng lẻo trên người, một tay chống đất ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
" Canh bào ngư, ăn đi." Nhiễm Thanh Vân lấy ra bát canh vừa chôm được vẫn còn nóng hổi từ trong không gian, đưa cho Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong đề phòng nhìn bát canh vẫn còn nóng không biết phải phản ứng ra sao.
Y ở đại dương thường ăn bào ngư nhưng chỉ ăn trực tiếp, chưa từng thấy bào ngư trong bộ dạng này bao giờ.
Nhiễm Thanh Vân nhận ra Phó Kim Phong nghi ngờ, chỉ có thể tự mình múc một muỗng thức ăn đưa lên miệng lò sưởi:" Há ra, ăn ngon lắm."
Đợi Phó Kim Phong thích ứng được với đồ ăn chín của phàm nhân, Nhiễm Thanh Vân mới đưa bát lớn vào tay Phó Kim Phong để y tự mình múc ăn, chính Nhiễm Thanh Vân lại cực kì tự nhiên luồn tay vào mái tóc xanh đã không còn hơi ẩm, dùng vỏ kiếm với hình dạng phát quan, búi tóc giúp lò sưởi.
Phó Kim Phong chuyên tâm ăn bào ngư, không rõ vì sao khi cánh tay kia luồn vào tóc mềm lại không hề thấy chán ghét, y rất tự nhiên để người nọ búi tóc cho mình, cực kì hưởng thụ.
" Chúng ta đã từng gặp qua nhau sao?" Phó Kim Phong ngây ngô hỏi.
" Không!" Nhiễm Thanh Vân chắc nịch trả lời.
" Rõ ràng là đã từng, ta cảm thấy đã từng gặp ngươi, ngươi rất quen thuộc." Phó Kim Phong lần này không ngoan ngoãn như thế giới trước, kiên quyết muốn phân thua với Nhiễm Thanh Vân.
" Được rồi, vấn đề này để sau hẵng nói, hiện tại chúng ta phải tìm chỗ nghỉ chân đã." Nhiễm Thanh Vân không muốn phân bua với lò sưởi, càng không muốn nói dối lò sưởi quá nhiều, nhanh chóng giương cờ đầu hàng.
Phó Kim Phong không đạt được mục đích, nhưng cơn buồn ngủ quả nhiên vì được nhắc nhở mà ập đến, đành trước tiên dừng lại chủ đề này trước. sau này vẫn còn nhiều thời gian.
Nhiễm Thanh Vân dẫn Phó Kim Phong đi dọc hai bên bờ sông thêm một lúc, liền gặp một căn lều nhỏ ven sông, có lẽ là lều nghỉ chân câu cá của quan lại nào đó, thiết kế khá tinh xảo.
" Hôm nay chúng ta nghỉ tạm ở đây đi, ngày mai đưa ngươi tới trấn gần đây dạo chơi." Nhiễm Thanh Vân kéo người vào trong đình, cẩn thận lấy từ không gian là hai cái chăn, một cái lót ở dưới, một cái đắp bên trên.
" Tới đây." Nhiễm Thanh Vân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu lò sưởi bước vào.
Phó Kim Phong kiêng kị nhìn chằm chằm hành động của Nhiễm Thanh Vân, mặc dù cơ thể không thành thật muốn tiến tới nằm xuống nhưng lý trí vẫn đủ tỉnh táo để phát ra cảnh cáo, y không thể tùy tiện nằm một chỗ với người lạ được.
" Ngươi ngủ đi, ta ở đây là đ...ược... a" Phó Kim Phong lảo đảo, ngã vào một nơi mềm mại mát mẻ.
Phó Kim Phong giật mình, cơ thể đã được Nhiễm Thanh Vân chỉnh lại tư thế thoải mái ở trong lòng y, còn cẩn thận giúp y đắp chăn che kín ngực.
" Ngoan, đêm lạnh! Ngủ như vậy đi."
Phó Kim Phong:"..."
Ta vốn muốn phản khánh, chỉ có điều ta phản kháng không lại mà thôi. Trước tiên cứ thuận theo y đã... đợi đến lúc trở về đại dương, xem ta trả thù y thế nào.
Phó Kim Phong âm thầm đối kháng trong lòng, thân thể lại cực kì thành thục vùi vào trong ngực Nhiễm Thanh Vân, khóe miệng vương nụ cười nhạt.
Phó Kim Phong mơ hồ bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt, mặc dù vương vấn ổ nhỏ mềm mại, cũng phải khó khăn mà mở mắt. Tay theo thói quen vươn về phía bên cạnh, lại không sờ thấy thứ gì. Phó Kim Phong đang mơ mơ hồ hồ cũng bừng tỉnh luôn.