Phó Kim Phong ngây ngây ngô ngô bị đưa vào hoàng cung làm tú nữ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, sắc đẹp của Phó Kim Phong đã khiến toàn bộ nữ nhân nhìn thấy y phải nảy sinh đố kị.
Vị ma ma chủ quản đám tú nữ mới vào cung ngay khi vừa thấy Phó Kim Phong, ánh mắt liền không khác tiểu công công kia là bao, không quản Phó Kim Phong thứ gì cũng không biết, sau khi nhảy ra bên cạnh hoa ngôn xảo ngữ lấy lòng cá nhỏ ngây thơ, ngay lập tức nhân ngày thịnh yến hôm sau, để Phó Kim Phong ăn mặc diễn lệ, xuất hiện trước mặt bá quan đại thần.
Phó Kim Phong mới tiếp xúc với nhiều người lạ cùng một lúc, cực kì bài xích cái nhìn ghen ghét của đám nữ nhân xung quanh, nhưng nghĩ đến việc sắp gặp được người gieo rắc mong muốn lên bờ cho y, Phó Kim Phong cố gắng miễn cưỡng cho qua, không muốn để ý đến bọn họ.
Có điều, khi đối diện với ánh mắt thèm muốn trắng trợn của đám nam nhân xung quanh thì lại khác... Phó Kim Phong không chỉ không thích mà còn nảy sinh chán ghét, thời điểm y vừa xuất hiện dưới ánh nến diễm lệ, đã muốn lùi trở lại.
" Công tử, đừng ngại ngùng, mau qua cho thiên tử thưởng thức." Vị ma ma kia để ý đến thái độ của hoàng đế thấy y vừa nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân thái độ liền thay đổi, đáy lòng bà ta không khỏi vui sướng, lần này chắc chắn bà ta sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh a.
" Tiểu mĩ nhân, mau tới gần đây để trẫm thưởng thức." Hoàng đế tuổi ngoài tứ tuần, vốn đang nhàm chán với yến tiệc tẻ nhạt, thật không ngờ Phó Kim Phong lại xuất hiện, với vẻ đẹp của Phó Kim Phong, hoàng đế nháy mắt đã lộ ra nét hứng thú.
Phó Kim Phong cực kì chán ghét quét mắt một lượt, muốn nhìn xem xung quanh có thứ gì có thể gợi ra kí ức của mình không nhưng sau khi nhìn một vòng cũng không hề cảm nhận được chút quen thuộc nào, Phó Kim Phong không quản lễ nghi rườm rà, xoay người rời đi.
Đùa gì chứ, phụ mẫu của y là long vương long mẫu ngự dưới biển, y muốn đi muốn ở, ngoài phụ mẫu ra, chưa từng phải nhìn sắc mặt người khác.
Có điều Phó Kim Phong đã ra khỏi mặt biển, ở trên đất liền, người có quyền lớn nhất, chính là hoàng đế đang ở trước mặt này.
" Chặn lại." Hoàng đế cau mày trước thái độ không chút lễ nghi của mĩ nhân, ông ta nhanh chóng ra lệnh cho cận về xung quanh chặn người lại.
" Các ngươi định làm gì?" Phó Kim Phong khó chịu cau mày đẹp, biểu cảm này, càng gợi lên hứng thú của đám nam nhân trước mặt.
" Ăn nói hàm hồ, thấy bệ hạ còn không mau quỳ."
Phó Kim Phong ngoài phụ mẫu chưa hành lễ trước bất kì ai:"..."
Chỉ là một nhân loại, còn bắt y phải quỳ? Nếu như là mẫu thân y, chỉ cần vẩy một tay cũng có thể giết chết đám người này.
Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, không đáp.
Thái độ khinh thường của Phó Kim Phong thành công khơi gợi dục vọng cưỡng đoạt của nam nhân, hoàng đế bên trên lớn giọng ban lệnh, muốn trói Phó Kim Phong lại.
" Các ngươi dám." Phó Kim Phong nhíu mày, vốn muốn thi triển pháp thuật, lại bất ngờ nhận ra mấy chiêu thức y học chỉ có thể dùng được ở dưới nước mà thôi.
Thất sách rồi!
Phó Kim Phong hơi run sợ trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì một mặt kiên cường
" Phụ hoàng, nhi thần có điều muốn cầu."
" Có chuyện?"
" Mĩ nhân đây có vẻ chưa được dạy dỗ tử tế, theo nhi thần biết, mĩ nhân đây là người làng chài, phép tắc cung quy có lẽ không hiểu rõ... vẫn nên đưa người ra ngoài trước, để các ma ma dạy dỗ tốt rồi, lại truyền tới hầu hạ người."
" Hoàng nhi nói cũng có lý, vậy thì đưa xuống."
Đám cận vệ bên dưới đã túm được Phó Kim Phong, vốn định theo lệnh hoàng đế giải lên trên, ai ngờ bọn họ chưa kịp kéo người lên lại nhận được lệnh đưa người ra ngoài, bọn họ không dám trái lệnh thiên tử đành phải ngoan ngoãn đưa Phó Kim Phong ra ngoài.
Phó Kim Phong một chút cũng không hiểu tình hình phức tạp hiện tại của mình, sau khi ra ngoài, chỉ mãi nghĩ xem tiếp tục nên đi đâu để tìm nguyên nhân khiến y leo lên bờ.
Thái tử thấy người được đưa đi, đáy mắt lóe lên tia phức tạp, sau khi qua loe thêm hai câu, gã liền nhanh nhẹn tìm cách cáo lui, bám theo đám người áp giải Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bị túm có chút đau, phản kháng:" Mấy người buông ra..."
" Mĩ nhân, bớt cứng miệng lại." Đám cận vệ thấy mĩ nhân ngon lành trước mặt lại không được ăn, thâm tâm cực kì khó chịu, giờ lại nghe thấy Phó Kim Phong cứng giọng với mình, động tác không kìm được dùng thêm sức.
" A!" Phó Kim Phong bị bóp đau, khẽ kêu lên.
" Các ngươi làm gì thế?" Thái tử xuất hiện từ phía sau, phe phẩy quạt, khí thế hoàng tộc không hề nhỏ.
" Thái tử." Đám cận vệ nhìn thấy y, nhanh chóng cúi đầu hành lễ, Phó Kim Phong nhận ra người này chính là kẻ nói giúp y để đám người này đưa y ra khỏi chỗ đông người kia, đáy lòng không hề chán ghét.
Thái tử phất tay, đám cận vệ nhanh chóng ôm theo binh khí rời đi.
Không gian rộng lớn, lại chỉ có Phó Kim Phong cùng thái tử.
" Ngươi, cảm ơn." Phó Kim Phong không phải kẻ không biết đúng sai, người đối diện giúp y, y vẫn sẽ không tiếc lời hướng người cảm kích.
" Tiểu mĩ nhân đừng khách khí như vậy mà." Thái tử mỉm cười, tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong, chạm vào vai mảnh khảnh.
" Ngươi muốn gì?" Phó Kim Phong cau mày, lùi lại một bước, hất cánh tay đặt trên vai mình ra.
" Tiểu mĩ nhân làm sao lại gấp như vậy? Ta chỉ là muốn đỡ ngươi một chút." Thái tử chậm rãi nở ra một nụ cười đào hoa, động tác không hề kiêng kị chạm đến mái tóc xanh mềm mại của Phó Kim Phong.
" Tránh ra." Phó Kim Phong khó chịu rùng mình, nghiêng người tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của thái tử.
" Sợ gì chứ? Ngươi dù sao cũng làm nam nhân, để ta thưởng thức trước, vài tháng sau cho dù có đưa người đến trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không thể nào phát hiện ra được."
" Ngươi không nói, ta không nói, làm gì có ai biết chứ!"