Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 151: Hoàng Hôn (20)



Cùng, cùng lắm chỉ là chút đau buồn khi biết mình lại một lần nữa bị bỏ rơi mà thôi, hiện tại hoàng vị cao quý đang ở ngay trong lòng bàn tay y, chỉ cần y nắm bắt cơ hội tốt này, chắc chắn y sẽ giành được ngôi vị cao quý mà người người mơ ước. Y phải vui mới đúng, y không được khóc.

Dù sao thì y cũng đã bị bỏ rơi nhiều rồi! Mẫu thân, sư phụ hay người ấy. Một kẻ như y, không xứng đáng có được.

" Hức..."

Phó Kim Phong cuối cùng vẫn là không kìm được, cổ họng đắng ngắt khó khăn bật ra tiếng nức nở, toàn thân đều run rẩy kịch liệt, gần như cùng lúc đó, trâm ngọc luôn nằm im trong lòng bàn tay y xuất hiện biến hóa.

Không phải run động, mà là biến hóa.

Ánh sáng xanh ngọc cực kì nổi bật trong sự mờ ảo của ánh trăng, vỏ kiếm tự rời khỏi tay y, hóa thành luồng sáng, gấp gáp xoay quanh y mấy vòng, lại chảy về một phía... Phó Kim Phong bị dọa cho ngây ngốc ngồi một chỗ, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Ánh mắt phủ đầy nước nhìn chằm chằm vào luồng sáng.

Luồng sáng xanh ngọc sau khi không nhận được phản ứng của Phó Kim Phong, lục đục quay ngược, ở trước mặt Phó Kim Phong, gấp gáp xoay mấy vòng tròn.

" Ngươi... ngươi..." Phó Kim Phong nhận ra điều gì đó, cả kinh đứng bật dậy.

" Công tử sao thế?" Hai cận vệ thấy Phó Kim Phong đột nhiên đứng bật dậy, khó hiểu bước tới gần.

Phó Kim Phong hoài nghi nhìn luồng sáng lại nhìn hai tiểu cận vệ đứng bên cạnh:" Các ngươi không nhìn thấy?"

" Hả?" Hai cận vệ có chút khó hiểu.

Bọn họ phải nhìn thấy cái gì? Bọn họ làm việc rất nghiêm túc, không hề bỏ qua thứ gì mà?

" Được rồi, ta biết rồi, không có gì! Ta đi vệ sinh một lát." Nói rồi, Phó Kim Phong liền không để ý đến hai tiểu cận vệ nữa, lập tức xoay người chạy theo hướng ánh sáng xanh ngọc bay đi.

" Cái đó... công tử... nhà vệ sinh ở bên này..." Một cận vệ tiến lên định ngăn cản, lại bị một cánh tay chắn phía trước cản lại.

" Công tử không vui, ngươi cứ để ngài ấy tự bình tĩnh lại." Bọn họ chỉ là hai tên cận vệ, tham gia nhiều quá, bị lôi ra chém đầu thì phải làm thế nào? Người ta có giã tâm đấy, không phải tiểu bạch kiểm như vẻ bề ngoài đâu.

"...."

Vỏ kiếm trước tiên dẫn Phó Kim Phong đến chuồng ngựa, Phó Kim Phong ngại y phục vướng víu, lớp sa vốn mỏng lập tức bị kéo rách không ít chỗ, lộ ra phần lớn da thịt trắng ngọc.

Trời sắp vào đông, thời tiết ban đêm vốn rất lạnh, Phó Kim Phong chỉ mặc một lớp sa mỏng cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung ngay trong đêm, mặc dù đi qua nhiều nơi trọng yếu, bị cận vệ phát hiện, lại không hề bị cận vệ giữ lại hỏi thăm... một người một ngựa, phi nước đại trong màn đêm.

Khí lực của Phó Kim Phong vốn yếu ướt, cưỡi ngựa cả đêm, lại còn chịu lạnh thấu xương, đến gần sáng dướng như chịu không nổi. Luồng sáng luôn dẫn phía trước lúc này mới phát hiện người trên ngựa không ổn, tộc độ bay chậm lại.

Luồng sáng thả chậm tốc độ, Phó Kim Phong cũng chỉ có thể để ngựa thả chậm tốc độ theo. Phó Kim Phong hơi mất kiên nhẫn, run rẩy nói:" Ngươi mau đi."

Luồng sáng không thể trả lời, chỉ khẽ biến đổi, trong chớp mắt, cơ thể lạnh lẽo của Phó Kim Phong đã được một tầng ấm áp bao phủ.

Mặc dù vỏ kiếm không có giá trị vũ lực lớn như Bất Vong nhưng năng lực bảo vệ lại cực kì kinh người, không chỉ có thể tùy ý biến hóa, vỏ kiếm cũng có thể tự điều động linh lực, không nhiều, nhưng đủ dùng. Hơi ấm tỏa ra từ lớp vải chính là do nó dùng linh lực tạo thành.

Nhưng có vẻ Phó Kim Phong không thích hành động này của vỏ kiếm cho lắm, y túm chặt lấy dây cương gần như là gằn giọng để nói:" Không cần, ngươi mau chỉ đường..."

Phó Kim Phong không rõ vì sao lại có niềm tin luồng sáng này sẽ đưa y tới nơi Nhiễm Thanh Vân đang ở, đáy lòng y còn điên cuồng tràn lên dự cảm xấu nhưng y chính là có niềm tin như vậy.

Y tin người đó không phải vì không muốn gặp mình... y tin người đó đang gặp nguy hiểm, y tin người đó đang cần y. Y muốn gặp người đó, muốn nói với người đó rất nhiều, muốn hỏi người đó rất nhiều... y không thể chờ đợi thêm một giây một khắc, càng không muốn vì bất kì lý do gì để chậm trễ thời gian.

Vỏ kiếm bị thúc giục cũng không tức giận, vải mỏng hơi lóe sáng, chuỗi hoa văn cổ xưa chạy dọc thân vào dài thêm một đoạn, trở thành kim la bàn nhỏ, xuất hiện trước mặt Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong duy trì trạng thái thúc ngựa, một ngày đã trôi qua, khi ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một mảng trời, Phó Kim Phong mới ở trên thân ngựa nhìn thấy bóng dáng của căn nhà gỗ nhỏ.

Bên ngoài nhà gỗ có ba người mặc khôi giáp đang đứng, mặc dù Phó Kim Phong không biết mặt y, nhưng dựa vào kiểu dáng và màu sắc của khôi giáp, Phó Kim Phong cũng có thể đoán được thân phận của ba người nọ.

Cận vệ phụ trách bảo vệ hoàng thượng nghe thấy tiếng vó ngựa, ngay lập tức đồng loạt nhìn sang, tầm mắt không hẹn mà cùng chạm đến thân ảnh nhỏ bé của Phó Kim Phong.

" Quý phi công tử?" Cả ba cận vệ đều có chút sốc. Lộ ra biểu cảm cực kì kinh ngạc.

" Thanh... bệ hạ đâu?" Phó Kim Phong khí lực không đủ, lúc xuống ngựa có chút lảo đảo, nhưng không cần cận vệ đỡ cũng có thể ngay lập tức tự mình đứng vững.

" Bệ hạ ở bên trong." Cận vệ hơi run, nhanh chóng giúp Phó Kim Phong đẩy mở cửa căn nhà, một lần mở cửa này, dường như khiến cả ba người bọn họ phải dùng hết toàn bộ sức lực.

Cửa gỗ vừa bật mở, khí lạnh trong nhà ồ ạt tỏa ra ngoài.

" Thần không rõ bệ hạ bị làm sao, tự lúc mất đi ý thức đã bị như vậy..." Cận vệ nhanh chóng giải thích.

Từ khi bệ hạ bất ngờ phát ra khí lạnh rồi hôn mê đến bây giờ, nhiệt độ cơ thể của bệ hạ càng ngày càng thấp, tận đến vài ngày trước, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng kết thành tuyết, hiện tại, đã có thể đóng băng cả căn nhà gỗ lại rồi. Bọn họ không dám vào, chỉ có thể đứng ở ngoài canh phòng, chờ đợi tin tức của người được cử đi báo tin về hoàng thành mà thôi.

" Ta biết rồi, ngươi đóng của lại, ta không gọi, ngươi đừng vào." Đáy mắt Phó Kim Phong lướt qua gian nhà, lấy hết can đảo, nắm chặt mảnh vải họa tiết cổ xưa đang bao quanh người mình, mạnh mẽ tiến vào bên trong.

Gian nhà gỗ gần như bị phủ một tầng băng mỏng, người nằm trên giường không hề động đậy, cả người cũng phủ thêm một tầng tuyết trắng.

Phó Kim Phong nhìn thân ảnh trong tiềm thức xuất hiện ngay trước mắt, chính tại lúc này, y mới nhận ra, mình rốt cuộc đối với người này có bao nhiêu nhớ nhung, có bao nhiêu chờ mong.

Cuối cùng cũng có thể gặp lại y rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv