Nhiễm Thanh Vân dọa người chán rồi liền gọi cấm vệ quân vào lôi người đi.
Đùa gì chứ, thời gian lôi kéo với đám người râu ria này, thà để dành ôm ôm lò sưởi thật tốt còn hơn. Tính thế nào cũng thấy có lãi.
Kết quả, kế hoạch lật hoàng vị ấp ủ bao nhiêu năm của nhiếp chính vương, mới thực hiện được hai ngày đã lật xe.
Nhiễm Thanh Vân sau khi cẩn thận kiểm tra lò sưởi, nhận thấy ngoài mấy vết móng cào ở lòng bàn tay, cũng không còn vết thương nào khác, lúc này Nhiễm Thanh Vân mới yên tâm kéo người lên giường ngủ.
" Ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài tắm rửa." Bị nhốt ở nơi hôi thối bẩn thỉu, trên người bây giờ toàn là mùi nấm mốc.
Nhiễm Thanh Vân ghét bỏ mùi cơ thể, để lò sưởi trước tiên an tâm ngủ trước, chính mình rời đi. Ai ngờ y chỉ vừa xoay người, Phó Kim Phong đã nhào tới ôm lấy y. Vòng tay mảnh khảnh túm chặt eo y không chịu buông, đầu nhỏ còn không ngừng dụi qua dụi lại sau lưng.
Dục vọng đè nén bây lâu không nhịn được ngoi lên.
Nhiễm Thanh Vân là một nam nhân cấm dục nhiều năm, đột nhiên được ăn ngọt, đương nhiên sẽ lưu luyến không quên, thậm trí nhu cầu còn cực cao. Hơn một tháng, Nhiễm Thanh Vân cố tỏ ra là một chính nhân quân tử, nhịn đến rất khổ sở.
Y nghe thấy tiếng nói nũng nịu trong trẻo vang lên phía sau:" Người đừng đi, thần sợ."
Nhiễm Thanh Vân âm thầm đọc kinh siêu độ 7749 lần trong lòng, dập tắt lửa nóng, mới chậm rãi quay lại:" Vậy ngươi đi tắm với ta."
" Ta..."
Không đợi Phó Kim Phong kịp phản ứng, chớp mắt đã bị người ta bế đến dục trì. Nhiễm Thanh Vân không gấp, đặt người xuống bên cạnh, tự mình cởi quần áo bẩn.
" Ngươi... ta... bệ hạ... thần..."
" Những lúc không có ai không cần dùng cách xưng hô xa lạ thế gọi trẫm, đã nói bao nhiêu lần rồi. Hử?"
Phó Kim Phong:"..."
Vẫn muốn cẩn thận suy xét đề nghị đổi xưng hô của bệ hạ nhưng thân thể bại lộ kia khiến đại não của Phó Kim Phong nhất thời dừng hoạt động, đến hít thở cũng không thông.
" Đừng sợ, cởi y phục, xuống đây." Nhiễm Thanh Vân ôn nhu vỗ về lò sưởi, tự mình bước xuống dục trì trước.
Lò sưởi bị người khác dọa sợ, trước tiên phải từ từ an ủi.
Phó Kim Phong vốn là sợ hãi, sau khi nhìn thấy bộ dạng không mảnh vài che thân của Nhiễm Thanh Vân thì lại ngại ngùng, mặt đỏ không ngừng. Phó Kim Phong không dám bước xuống, ôm theo lo lắng trong lòng, túm chặt y phục.
" Thần vẫn là nên trở về tẩm điện đợi bệ hạ."
" A!"
Phó Kim Phong bất ngờ bị kéo xuống nước, toàn thân không có thăng bằng bám chặt vật cứng bên cạnh.
Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy hông lò sưởi, để lò sưởi quấn chặt trên người mình... tư thế này, đủ để khiến Nhiễm Thanh Vân nhớ lại mấy kí ức không thể miêu tả. Nhiễm Thanh Vân trầm giọng:" Đại Đại, đây là đang chủ động sao?"
Phó Kim Phong bị trêu chọc vành tai, gấp gáp tụt xuống, nước bao trọn đến thắt lưng mảnh khảnh:" Thần không có ý đó! Xin lỗi, bệ hạ."
Lò sưởi muốn chạy, Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không thể để lò sưởi được lợi. Nhiễm Thanh Vân cố định eo Phó Kim Phong, để y cảm nhận thấy dục vọng nóng bỏng của mình.
Phó Kim Phong toàn thân bị hun nóng, mơ mơ hồ hồ, đại não chỉ còn một ý niệm duy nhất: Chạy!
Y phải chạy khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không sẽ bị ăn sạch mất.
Vẫn là Phó Kim Phong 20 phút sau bị người ta cởi sạch, hai tay chống ở thành dục trì, phía sau không ngừng bị vật nóng quét qua, cổ họng không kìm nén được mà bật ra tiếng rên rỉ.
" Quả nhiên vẫn là hương vị như vậy." Nhiễm Thanh Vân một lần nữa được nếm ngọt sau hơn tháng cấm dục, đôi mắt bập bùng ngọn lửa dục vọng, không ngừng ghé vào tai Phó Kim Phong thủ thỉ.
Một lời đường mật, thời điểm rơi vào tai Phó Kim Phong, lại không khác gì gáo nước lạnh. Phó Kim Phong tỉnh táo không ít, vốn đã ngoan ngoãn, lại không ngừng dãy giụa, nước mắt còn không ngừng tràn ra, vừa thành khẩn cầu xin, vừa mạnh mẽ cự tuyệt, đáy mắt ôn nhu còn nhiều thêm một tia ghét bỏ.
Nhiễm Thanh Vân nhìn ra, lò sưởi đây là đang ghê tởm mình!
Nhiễm Thanh Vân cả đời sạch sẽ, chưa từng làm gì trái lương tâm, đột nhiên bị lò sưởi chê bẩn, cảm thấy chính mình cũng không chịu nổi đả kích. Y dừng lại động tác, thành thật đem dục vọng rút ra ngoài, đỡ lấy Phó Kim Phong vẫn còn đang điên cuồng, đặt lên thành dục trì, để y đối diện với mình.
" Đại Đại, làm sao vậy?" Nhiễm Thanh Vân bày ra bộ dáng nghiêm túc, còn cẩn thận giúp Phó Kim Phong chỉnh lại đầu tóc.
Phó Kim Phong lúc này mới nhận thấy được mình thất thố, còn nhìn thấy được nét không vui trên mặt Nhiễm Thanh Vân, đáy lòng lộp bộp vài tiếng.
Rõ ràng là y sai, là y thông đồng với người khác làm thiên tử, thiên tử không những không trách phạt, còn ôn nhu đối đãi với y... y vốn phải ngoan ngoãn lấy lòng thiên tử, vốn phải ngoan ngoãn giúp thiên tử tận hứng, như vậy mới có thể giữ được mạng sống.
Y biết một khi người trước mặt này mất đi hứng thú, sẽ tàn nhẫn ra sao. Những nữ nhân trong hậu cung hiện tại bị nhẫn tâm đẩy vào một chỗ chính là tấm gương để y soi vào. Y không được làm người trước mặt tức giận.
Phó Kim Phong cắn cắn môi, đột nhiên không nói gì, hôn xuống.