Nhiễm Thanh Vân làm loạn ở khu an toàn trung tâm, tiếng xấu đồn xa, bây giờ cho dù Nhiễm Thanh Vân có cùng Phó Kim Phong chạy đến khu an toàn nào cũng không được chào đón. Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, nếu bọn họ không chào đón mình, vậy mình tự lập một cái là được rồi.
Dù sao bây giờ muốn vào rừng sống ẩn dật cũng không được nữa, thực vật đều đã biến dị đến mức cha mẹ cũng không nhận ra nữa rồi... huống hồ lò sưởi còn sống chết đòi mang theo đám người anh em cùng tổ đội của mình theo.
Nhiễm Thanh Vân còn nhớ rất rõ, cái ngày mà đám người kia biết tin Phó Kim Phong bị vạch lỗi bãi chức...
" Thiếu tướng chắc chắn không phải loại người như vậy, chúng tôi cùng nhau vào sinh ra tử, chúng tôi tin thiếu tướng." Lữ Tân nghiêm trang đứng trước mặt Phó Kim Phong nêu rõ quan điểm.
" Đúng, thiếu tướng tốt nhất, thiếu tướng chắc chắn không phải như bọn họ định tội." Liễu Bạch cứng rắn tán thành.
" Chúng tôi tin tưởng thiếu tướng."
" Thiếu tướng đi đâu chúng tôi đi đó."
" Mọi người..." Phó Kim Phong cực kì cảm động trước phản ứng của mọi người, cảm động đến rưng rưng nước mắt. Quả nhiên y không tin tưởng nhầm người. Trừ cái kẻ tên A Hựu kia ra.
Nhiễm Thanh Vân đứng một bên:"..."
Không hiểu tinh thần quân nhân trong quan niệm của đám người này là gì nữa... tinh thần quân nhân bất diện hùng tráng đến nỗi bắt tay nhau đào ngũ như thế này, quả nhiên có một không hai.
Đám người đào ngũ chạy theo người trong lòng khi biết được suy nghĩ này của Nhiễm Thanh Vân:"..."
Bọn họ không có gì để bào chữa, đảo ngũ là đảo ngũ, bọn họ chấp nhận chịu phạt, mỗi ngày bắt ép bản thân ăn thêm hai gói mì.
Khu an toàn của Nhiễm Thanh Vân xây dựng ở một địa phương cực kì vắng vẻ... một bên là rừng... một bên là sông, chỉ cần Nhiễm Thanh Vân đào một cái hào đủ lớn, dẫn nước sông bao quanh khu an toàn vậy thì nơi này chính là khu an toàn bất khả xâm phạm.
Nhiễm Thanh Vân chỉ cần ngồi ở khu an toàn đợi vua xác sống xuất hiện là được.
Nhưng tinh thần cứu khổ cứu nạn của người có tấm lòng bồ tát- Phó Kim Phong lại không lúc nào biến mất... bọn họ xây dựng khu an toàn, nếu tình cờ gặp phải những nhân loại chạy trốn còn sống, Phó Kim Phong sẽ không ngần ngại mà cho họ vào đội.
Một mình ý kiến của Nhiễm Thanh Vân không thể thắng được ý định của cả một tiểu đội, đành phải chấp nhận để Phó Kim Phong thích làm gì thì làm.
Chỉ cần không rước phiền phức về là được.
Những người có thể lưu lạc bên ngoài sống qua hơn ba tháng mạt thế, đương nhiên không phải loại ngu ngốc vô năng, bọn họ được Phó Kim Phong thu dưỡng, cấp cho một chỗ ở an toàn liền cực kì mang ơn, đối với những lời nói của Phó Kim Phong sẽ cực kì chú trọng, cực kì để tâm, cực biết nghe lời.
Là người thì không thể nào suốt ngày ăn mì gói, ăn bánh mì... đồ ăn trong không gian của Nhiễm Thanh Vân không phải vô tận, cung cấp cho nhiều miệng ăn như vậy, rồi cũng sẽ có lúc hết, cho nên ngày hôm nay, bọn họ mới cùng nhau tập hợp ở đây để nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề lương thực.
Khu an toàn của bọn họ hiện tại có hơn 100 người, ngoài đám người thuộc tiểu đội của Phó Kim Phong ra thì còn lại đều là dị năng giả. Sau khi tiến hành tổng hợp, bọn họ có 16 dị năng giả hệ thủy, 23 dị năng giả hệ hỏa, 18 dị năng giả hệ thổ, 6 dị năng giả hệ mộc, 2 dị năng giả hệ lôi, 4 dị năng giả hệ kim, 1 dị năng giả hệ băng, 3 dị năng giả hệ phong.
" Chúng ta có thể nghĩ đến phương án trồng trọt, chúng ta có dị năng giả hệ mộc, việc thúc đẩy tăng trưởng cây trồng sẽ giúp tốc độ thu hoạch trở nên nhanh hơn."
" Nhưng tìm đâu ra giống cây? Thực vật hiện tại đều đã biến dị, đừng nói đến việc có ăn được hay không, đi lấy giống cây cũng là cả một thử thách rồi."
" Phía sau chúng ta không phải là rừng sao? Chúng ta lập nhóm vào đó tìm giống cây ăn được."
" Lao vào rừng nguyên sinh, ăn muốn đi chết à?"
" Cô nói ai muốn đi chết?!"
" Nói anh đó, đồ có lớn mà không có khôn."
" Cô nói ai có lớn không có khôn, ả đàn bà chết tiệt này...có giỏi thì nói lại lần nữa."
Phó Kim Phong ngồi ở vị trí trung tâm, chứng kiến cảnh bọn họ chưa nói được ba cây đã cái nhau, có chút không biết phải làm sao. Cho dù y có kinh nghiệm chỉ huy quân đội rất nhiều năm, nhưng đám người này lại không phải người trong quân đội, huống hồ bọn họ càng không phải người cấp dưới của y, y không thể ra lệnh như khi còn ở quân đội được.
Bọn họ thực lực mạnh hơn y, y không đủ mạnh, cho dù có là người thu lưu bọn họ và được bọn họ biết ơn, kính trọng đi chăng nữa, y cũng không dám hướng bọn họ lớn tiếng.
" Cái đó... mọi người có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"
" Bình tĩnh? Bình tĩnh thế mẹ nào được... con mụ đó dám chửi tôi kìa."
" Tôi chửi anh thì làm sao? Cũng chỉ là một cái dị năng hệ hỏa cấp 2, đánh không lại tôi."
" Ả đàn bà chết tiệt này." Dị năng giả hệ hỏa 1 cực kì tức giận, ở trước mặt mọi người, trực tiếp ngưng tụ ra cầu lửa. Truyện Huyền Huyễn
* Rầm.*
Dị năng giả hệ hỏa 1 chưa kịp tung chiêu, từ phía sau đã có một bàn chân lao tới, thẳng thắn đạp ngã người ta.
Đám người còn lại:"..."
Cái... cái tên yếu bệnh kia chạy tới chỗ này khi nào vậy? Không nói một lời liền đạp người ta bất tỉnh rồi?
Tên yếu bệnh- Nhiễm Thanh Vân:"..."