Tiểu đồng bọn đều chấn kinh rồi: "Này.. Thôi, đừng ăn, khả năng có độc."
"Tiểu Bạch, cậu có thể lớn được như vậy cũng không dễ dàng."
* * *
Lúc Bạch Tư Kiều đang muốn mở trò chơi ra, cũng tính đi chơi trong chốc lát, một người tên "Mao ca" đột nhiên gọi đến: "Bạch thiếu, nghe nói anh đã xuất viện, ra đây chơi a! Các huynh đệ đều lo lắng cho anh!"
Bạch Tư Kiều trực tiếp cự tuyệt: "Không đi, không rảnh."
Mao ca lại tiếp tục nhiệt tình mời mọc: "Đến đây đi, tôi giới thiệu Long ca cho anh làm quen, cả khu vực này đều là địa bàn Long ca, trước đó không phải anh từng nói muốn làm quen với Long ca sao?"
Bạch Tư Kiều bĩu môi, anh này anh kia cái gì, rõ ràng là mấy tên côn đồ này muốn đem cậu làm cây ATM mà rút đây mà.
Cậu vừa định tiếp tục cự tuyệt, hệ thống bỗng xuất hiện: "Tuyên bố nhiệm vụ mới nhất! Cả đám người Long ca đều có tiềm chất để trở thành kẻ ác, thỉnh ký chủ đem bọn họ thu làm tiểu đệ, khen thưởng 500 kinh nghiệm, hệ thống lại hữu nghị đưa tặng một gói quá lớn thần bí!"
Ánh mắt Bạch Tư Kiều dừng trên gói quà lớn thần bí, đôi mắt hơi hơi híp lại: "Thật sự không đi không được?"
Hệ thống thúc giục: "Nhiệm vụ đã tuyên bố, không đi không được, không được sẽ có trừng phạt."
Bạch Tư Kiều khó xử nói: "Tôi sợ côn đồ."
Hệ thống: "Cậu mới không sợ, cậu dũng cảm, cậu là chiến sĩ một tay có thể nâng một tráng hán (đàn ông cường tráng) nặng hơn 200 cân lên! Đạo cụ rút thăm trúng thưởng cậu cũng chưa dùng, cậu không hiếu kỳ sao? Lại nói, cậu còn có tôi ở đây a? Tôi còn có thể hại cậu sao?"
【hệ thống đưa tặng: Thẻ dùng thử áo choàng ẩn thân, khoác ở trên người sẽ có hiệu quả ẩn thân! Có tác dụng trong thời gian hạn định ba phút! 】
Hệ thống thúc giục: "Mau, lặng lẽ trốn đi, tôi đã giúp cậu kêu xe, tiền xe tôi ra, làm xong việc tôi lại mua trái cây cho cậu, cậu đã từng ăn qua trái đào nặng gần 2 kí chưa? Hoa Quả Sơn đưa hàng tới bằng máy bay! Còn có bao lì xì lớn thần bí! Vì thăng cấp, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực!"
"Phốc!" Bạch Tư Kiều lười biếng cười, hệ thống vì lừa cậu đi làm nhiệm vụ đã bắt đầu khoác lác rồi, trái cây tại Hoa Quả Sơn? Cậu cũng không muốn ăn đào, cậu muốn anh trai đại thánh.
Hai mươi phút sau, Bạch Tư Kiều đã tới địa điểm đã hẹn.
Đây là một cửa hàng que nướng vô cùng đặc sắc, biệt thự nhỏ hai tầng, có sân nhỏ, có dàn nhạc, mỗi đêm chỉ tiếp đãi một bàn khách duy nhất, đặt bao hết phí phải vài ngàn.
Bạch Tư Kiều lắc đầu, mấy tên côn đò này quá xa xỉ, cậu cùng Lê Phi, hai tên phú nhị đại đi ăn que nướng cũng chỉ ăn ở quán ăn khuya ven đường thôi.
Bên trong có mười mấy người đang nghe nhạc, xem biểu diễn, ăn xiên nướng, uống bia, thoạt nhìn còn chơi rất vui.
Có một người gầy hỏi: "Mao ca, Bạch thiếu còn chưa tới sao?"
Mao ca đưa mắt nhìn thoáng qua bên ngoài: "Còn chưa tới."
"Mẹ nó, tên đó còn chưa tới thì ai trả tiền a?"
"Vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể ăn nợ uống thiếu a."
"Ha ha ha.."
Bạch Tư Kiều đứng ở phía sau bọn họ: "Các người đang tìm tôi sao?"
"Ai da ngọa tào!" Sau lưng đột nhiên đứng một người, Mao ca bị dọa sợ nhảy dựng lên, vừa định chửi đổng, quay đầu nhìn thấy ngũ quan xuất sắc của Bạch Tư Kiều, Mao ca chớp chớp mắt, cẩn thận phân biệt một chút: ".. Bạch thiếu?"
"Mao ca."
"Ai da ngọa tào! Không phải, này, thật sự không nhận ra." -Mao ca nhanh chóng chạy tới tiếp đón: "Bạch thiếu tới, Long ca! Thần Tài của chúng ta tới! Đêm nay quy tắc cũ, Bạch thiếu mời khách, mọi người cứ thoải mái ăn!"
Bạch Tư Kiều chỉ muốn trợn trắng mắt, dựa vào cái gì? Bọn họ từ đâu nhìn ra cậu là kiểu người coi tiền như rác?
Người tên Long ca thân cao phải tới 1 mét 8, đầu lớn, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, cánh tay nhìn qua còn thô hơn bắp đùi Bạch Tư Kiều, còn xăm trên cánh tay một hình xăm rồng đen thật lớn, thoạt nhìn khí phách mười phần, đặc biệt uy phong.
Long ca vươn tay: "Xin chào huynh đệ, ta là Long ca."
Bạch Tư Kiều chỉ gật gật đầu, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống một bên.
Mặt mũi Long ca lập tức liền biến sắc, cũng chỉ là một cái phú nhị đại mà thôi, có gì mà lên mặt? Lớn lên lại mi thanh mục tú, bộ dạng này chính là thiếu thao! Ánh mắt hắn ta nhìn Bạch Tư Kiều vừa trần trụi vừa khinh thường, ánh mắt dạo một vòng ở eo mông cậu, ánh mắt vô cùng lộ liễu đáng khinh.
(Chồng người ta còn chưa dám nhìn chưa dám sờ đâu, ha, muốn chết. Anh công đâu, lôi tên này ra móc mắt chặt tay, dám nhìn à
Mao ca nhìn ra ý tứ của hắn ta, vội vàng nhắc nhở: "Long ca, cái này chúng ta chơi không nổi, cha anh ta là Bạch Chấn Giang, chủ tịch tập đoàn điện tử Bạch thị, gia sản vài tỷ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đừng mong thoát được."
Long ca bực mình uống một ngụm rượu, ngữ khí không tốt: "Ta đã biết."
Mao ca lại bắt đầu nhanh chóng hòa hoãn không khí: "Bạch thiếu, không phải anh đã sớm muốn kết giao bằng hữu với Long ca sao? Tới, ngồi một bàn, chúng ta từ từ tâm sự."
Bạch Tư Kiều bị kéo qua, lười biếng ngồi xuống, "Chơi cái trò chơi, thế nào?"
Mao ca cho rằng cậu lại cùng trong nhà náo loạn biệt nữu, không cao hứng, muốn đánh cược một phen, lập tức vui vẻ nói: "Có thể a! Trước kia kêu anh chơi anh đều không chịu chơi, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận rồi sao, ra đây chơi đương nhiên phải chơi cho thật vui vẻ a!"
Bạch Tư Kiều cười gật gật đầu: "Cánh tay này của tôi bị thương, hiện tại còn không thể động, chỉ có một bàn tay. Chúng ta chơi vật tay đi, một mình tôi đấu với tất cả mọi người ở đây, tôi thắng, các ngươi nhận tôi làm lão đại. Tôi thua, tôi liền tại con phố này khỏa thân, ăn phân, chạy 800 m, lại cho các ngươi mỗt người hai mươi vạn."
Vừa nói xong lời này liền nhìn lướt qua mặt tất cả mọi người, đám người hai mặt nhìn nhau, trong mắt vừa có tham lam lại có ác niệm, tên nhị thế tổ này có phải điên rồi hay không? Chỉ cái thân này lại dám đòi đấu với tất cả bọn họ? Tên này rốt cuộc đang nghĩ như thế nào? Muốn đưa tiền cho bọn họ như vậy?
Long ca trực tiếp vui vẻ: "Không đến mức ăn phân, khỏa thân chạy anh đây quả thật có chút hứng thú."
Mao ca híp đôi mắt tam giác, giấu đi tham lam nơi đáy mắt, vui tươi hớn hở ở một bên khuyên: "Chúng ta cũng không đến mức chơi lớn như vậy, Bạch thiếu, cậu cũng suy xét lại một chút."
Bạch Tư Kiều mỉm cười, vẻ mặt vô hại: "Cứ quyết định như vậy đi, ai đổi ý người đó làm cháu trai."
Bạch Tư Kiều kêu người phục vụ đem cái bàn lau khô, bãy sẵn tư thế: "Đến đây đi, từng người từng người một, các ngươi ai trước tới."
"Ta tới!": Một người trẻ tuổi lớn lên nhìn cao cao gầy gầy, tay trái cầm một xiên thịt dê, ăn một ngụm, nói: "Ở nơi này sức lực ta yếu nhất, ta lên trước, nếu như ta thắng, một người hai mươi vạn tuyệt đối phải đưa ra, Bạch thiếu, ngài cũng đừng quỵt nợ."
"Ai quỵt nợ người đó là cháu trai." -Bạch Tư Kiều nhẹ nhàng cười cười nhìn đối phương ngồi xuống, sau khi giằng co hai giây, Bạch Tư Kiều lập tức liền đem hắn ấn xuống: "Tiếp theo."
Không ngờ bản thân thua nhanh như vậy, người trẻ tuổi nói: "Ai nha! Đáng tiếc, hình như ta chuẩn bị không tốt."
Bạch Tư Kiều cười khẽ một tiếng: "Thua không dám nhận thì cũng đừng chơi, lặp lại lần nữa, ai quỵt nợ người đó là tôn tử."
Thái độ này có chút hùng hổ dọa người, một tên côn đồ nhìn có chút cường tráng ngồi xuống: "A! Có chút ý tứ a, ta thử xem."
Liên tiếp bốn người, đều kiên trì không nổi vài giây, đều bị Bạch Tư Kiều ấn xuống. Mọi người nhìn Bạch bộ dáng Tư Kiều mặt không đỏ, khí không suyễn, trong lòng liền có chút bồn chồn, tiểu tử này nhìn da thịt non mịn, như thế nào sức lực lại lớn như vậy?
Long ca hoài nghi hỏi: "Người này thật sự là Bạch Tư Kiều sao?, mày không phải đã nói là một tên không học vấn không nghề nghiệp sao? Sao tao lại thấy tên này đang giả heo ăn thịt hổ?"
Mao ca nhỏ giọng nói: "Không sai, chính là cậu ta, tính cách thay đổi không ít, nghe nói thời điểm cùng người ta đua xe thiếu chút nữa chết, cha cậu ta đem xe của cậu ta tịch thu, cũng không cho cậu ta tiếp túc chơi với mấy nhị thế tổ kia, nói cái gì nếu không thu liễm liền đem chân cậu ta đánh gãy."
Bạch Tư Kiều vẫn là cười tủm tỉm: "Người tiếp theo."
Long ca nhìn mấy tiểu đệ của mình cứ một người lại một người thua trong tay Bạch Tư Kiều, tức giận hỏi: "Có phải các ngươi nhường cậu ta hay không?"
"Không có!" -Mấy cái tiểu đệ cũng cảm thấy nghẹn khuất, ngay từ đầu bọn họ còn nghĩ chơi đùa Bạch Tư Kiều, không nghĩ tới mặc kệ bản thân dùng sức như thế nào thì Bạch Tư Kiều cũng không chút sứt mẻ, đừng nói chơi đùa, đây là thật sự đánh bại bọn họ, không chút giả dối.
Long ca cười lạnh một tiếng: "Ta thử xem, phục vụ, lại đem lên đây cho ta mười xiên thận, ta cũng không tin, ta một tay cũng có thể đem cậu ta xách lên, nói gì tới vật tay với cậu ta?"
Bạch Tư Kiều vẫn khẽ mỉm cười, cả người mặc một thân trắng sữa, ngồi ở giữa đám người bọn họ tựa như một sinh viên non nớt bị khi dễ.
Trong nháy mắt Long ca bắt lấy tay Bạch Tư Kiều, trong lòng có một chút nhộn nhạo, không hổ là tay của thiếu gia nhà giàu, sờ trong tay ngay cả xương tay cũng mềm mại. Hắn cười nói: "Cậu hiện tại hối hận còn kịp, hôm nay chúng ta tới là kết dao bằng hữu, thua cũng không quan hệ, ca ca về sau mang ngươi đi chơi."
Bạch Tư Kiều nheo mắt: "Anh thắng được tôi rồi nói sau, trước đó đã ước định, ai đổi ý người đó là cháu trai*."
(Cháu trai là một cách chửi người bên trung nha).
"Còn rất có cốt khí, vậy anh đây liền chờ nhìn cậu khỏa thân chạy."
Lời này vừa nói xong, vài người chung quanh liền ồn ào, ánh mắt người phục vụ trong tiệm nhìn Bạch Tư Kiều đều mang theo vài phần thương hại.
Long ca nghĩ cứ nhẹ nhàng mà thắng Bạch Tư Kiều, như vậy ở trước mặt mấy tiểu đề mới có mặt mũi, cho nên trực tiếp dùng tám phần sức lực, không nghĩ tới, Bạch Tư Kiều không chút sứt mẻ.
Hắn kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Tư Kiều một cái, biết mấy tiểu đệ trước đó thật sự không nương tay, sức lực Bạch Tư Kiều thật sự rất lớn.
Nhưng mà, hắn không thể thua!
Các huynh đệ đều đang nhìn hắn, lần này nếu thua, về sau còn sống trong khu này như nào được?
Long ca tức khắc dùng ra tất cả sức lực bú sữa, cơ bắp cả người đều gồ lên, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, Bạch Tư Kiều nhấp miệng, vẻ mặt khó xử chậm rãi nhìn hắn từ trên xuống dưới, Long ca vui sướng tăng lớn sức lực, trừng đến tròng mắt đều đỏ. Tiểu thiếu gia sức lực không nhỏ, thế nhưng ở trước mặt hắn căn bản không đủ xem, chờ hắn thắng, hắn phải khiến cho cậu khóc lóc kêu ba ba, không gọi liền phải khỏa thân chạy ngoài đường, xem xem cậu sẽ làm như nào!
Mắt thấy đã sắp nghiêng đến 45 độ, Bạch Tư Kiều mặt mày cong cong, hơi chút dùng sức, nháy mắt áp ngược lại.
Long ca ngốc, các tiểu đệ vây xem cũng ngốc.
"Ngọa tào!"
"Long ca thua."
Bạch Tư Kiều cười cười, ngượng ngùng nói: "May mắn, ta lại thắng."
Đám người người nhìn ta ta nhìn ngươi, một tên côn đồ đứng ra: "Cái này không tính a! Long ca khẳng định là nhường ngươi!"
"Đúng đúng đúng, Long ca khẳng định nhường, mọi người đều là huynh đệ, đừng nháo quá, tiếp tục ăn, người phục vụ! Lại đưa lên mười chai bia!"
Long ca đen mặt, nghe được các tiểu đệ quỵt nợ, cũng không nói lời nào, liền cam chịu như vậy.
Bạch Tư Kiều bĩu môi: "Các ngươi không nói đạo lý a."
Mao ca chạy tới hòa giải: "Đùa giỡn thôi mà, ăn cơm đi."
Bạch Tư Kiều bất mãn nói: "Kia không được a, ta thắng, các ngươi đều phải nghe ta, đều đã nói tốt, ai đổi ý người đó là cháu trai, hiện tại còn phải coi xem ta có muốn nhận mấy người là cháu trai hay không."
"Ai nha, Bạch thiếu, chỉ là đùa giỡn thôi mà, đừng thật sự tổn thương hòa khí." Mao ca đưa mắt ra hiệu cho cậu, gương mặt kia của Long ca đều sắp tướng thành gan heo, chừa chút mặt mũi đi, nháo quá cứng đối với ngươi cũng không tốt.
Bạch Tư Kiều giống như không nhìn thấy, cười hỏi: "Các ngươi về sau có nhận ta làm lão đại hay không? Nhận lão đại, hay là nhận ông nội?"
"Đừng nháo, tiếp tục nói Long ca sẽ thật sự sinh khí." -Một người xách theo bình rượu tử, muốn ôm bả vai Bạch Tư Kiều, chuốc rượu cho cậu: "Giao tình đều theo rượu mà ra a, đừng nói nữa, uống!"
Bạch Tư Kiều đã không kiên nhẫn, hiện tại đều sắp 11 giờ, cậu còn phải trở về ngủ, né tránh bàn tay duỗi tới của tên kia, Bạch Tư Kiều ghét bỏ nói: "Nói chuyện không giữ lời, lợi dụng ta không đủ, vừa khổ một chút liền khó chịu, các ngươi ức hiếp ta coi tiền như rác?"
【rơi lệ phun sương: Sau khi sử dụng lên nhân vật đối tượng, làm mục tiêu khóc lóc thảm thiết, có tác dụng trong thời gian hạn định năm phút! 】
Bạch Tư Kiều click mở đạo cụ, thế nhưng lại là một cái thùng tưới hoa nhỏ, vừa ấn một cái, lượng nước phun ra cũng thật lớn, quả thực là một màn công kích độc lạ, tất cả những người có mặt đều bị phun cho một thân ướt đẫm.
【 hắc ám chi mắt: Sau khi sử dụng có thể làm người sinh ra ảo giác, nhìn đến quỷ quái hoặc người đã chết, có tác dụng trong thời gian hạn định ba phút! 】
Đạo cụ này chỉ có thể dùng lên người một người, Bạch Tư Kiều trực tiếp dùng lên người Long ca.
Nhiệm vụ là cái gì đã không còn ý nghĩa, Bạch Tư Kiều phiền, phiền nhất chính là loại người nói chuyện như đánh rắm này, lời đã ra đến miệng thì đã nói thì phải làm, có chút đạo lý này cũng không hiểu?
"Ô ô ô ta thật muốn khóc a, ông nội của ta đã chết tám năm, ta đến bây giờ vẫn sẽ nhớ ông ấy, ô ô ô.."
"Long ca, thực xin lỗi, ô ô ô ta không thể cùng anh lăn xả trong xã hôi, mỗi lần đánh nhau em đều rất sợ hãi a ô ô ô ta quá khó khăn!"
"Ô ô ô khi còn nhỏ chị gái nhà hàng xóm đoạt kẹo que của ta, cô ta còn nhéo mặt ta, ô ô ô thật khổ sở a!"
"Con thỏ ta nuôi đã chết, tuy rằng ăn rất ngon, nhưng mà ta chính là nhịn không được ô ô ô.."
* * *
Bạch Tư Kiều nhìn những người này đều quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì các loại lý do kỳ ba khóc, nước mắt giống như vòng hạt bị đứt cứ tích tích mà chảy xuống, nhanh chóng lùi về sau vài bước, sợ nước mắt nước mũi bay lên người mình.
Không thể không nói, cái phun sương này chất lượng không tồi, lực sát thương siêu tốt!
Lại nhìn Long ca, trạng thái của hắn ta không giống những người khác. Hắn ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn một phương hướng, như là nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố, biểu tình càng ngày càng hoảng sợ, đồng tử co rút, hắn hoảng sợ đứng lên, ôm đầu, tựa như phát điên bắt đầu chạy.
"A a a có quỷ! Có quỷ! Cứu mạng a! Đại Mao! Đại Mao cô ta đã trở lại!"
Điên cuồng chạy hơn mười mét, Long ca bùm một tiếng đụng vào trên cửa, quay đầu liền quỳ xuống: "Cô buông tha cho ta đi! Ta sai rồi! Cô buông tha cho ta đi! Ta không phải cố ý! Ta không phải muốn đâm chết cô! Cô buông tha ta! Ta sai rồi! Ta cũng không dám nữa!"