Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Chương 13



"Ông có tiền." –Ông lão chống nạng, còn có thể một tay kéo một người vào tiệm cơm đối diện bệnh viện, gọi bốn món một canh.

"Con trai ông làm buôn bán, mỗi tháng đều cho ông tiền tiêu vặt." –Ông lão từ trong ví rút ra mấy tờ 100 tệ, mời bọn họ ăn cơm: "Chính phủ mỗi tháng cũng sẽ chuyển tiền cho ông, không cần các cháu tiêu pha."

Bạch Tư Kiều cũng không chống đẩy, hào phóng đem tiền thuốc men thu: "Con trai ông làm việc gì? Bao lâu mới có thể chạy tới? Bọn cháu cũng không có việc gì, chờ cơm nước xong bọn cháu đưa ông trở về."

"Không cần phiền toái các con, con trai ông với vợ nó tự mở tiệm cơm, giữa trưa đúng lúc bận rộn, ông có chút việc cũng không thể để bọn nó đem khác hàng đuổi hết đúng không? Ông chờ bọn nó trong chốc lát, không có gì đáng ngại."

Bạch Tư Kiều cười nói: "Bọn cháu ở đây chờ với ông, mở tiệm cơm khá tốt, ăn uống không lo."

"Còn không phải sao, sinh ý nhà của chúng ta còn rất tốt" –Ông lão cao hứng nói: "Chính là mệt a, đều không có thời gian nghỉ ngơi."

Nhắc đến ăn, Bạch Tư Kiều liền cảm thấy hứng thú nói: "Có nhiều người đến ăn cơm nghĩa là cơm nhà ông rất ngon đi, cửa hàng mở ở nơi nào ạ? Ông cho bọn cháu địa chỉ, rảnh rỗi bọn cháu liền tới."

"Được a, bao giờ mấy đứa muốn tới nhớ gọi điện cho ta, chúng ta về nhà ông ăn." –Ông lão từ trong túi móc ra giấy cùng bút, viết địa chỉ cho Bạch Tư Kiều, còn viết thêm số điện thoại.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Bạch Tư Kiều thế mới biết 40 năm trước ông lão còn từng lên chiến trường, còn từng lấy được huân chương. Cậu tính thời gian, 40 năm trước, khi đó còn đánh giặc sao?

Hệ thống phát hiện cậu đi tìm hiểu lịch sử cận đại, nhịn không được cười xấu xa, nguyên chủ lưu lại cho kí chủ không được bao nhiêu tri thức hữu dụng, Bạch Tư Kiều ít nhất phải học xong hai môn lịch sử với địa lí.

【 hiện tại tuyên bố nhiệm vụ mới nhất!

Làm ký chủ tà thần, sao có thể không biết gì về thế giới của mình?

Kiến nghị ký chủ trong một tháng học xong khóa học văn hóa từ lớp một đến năm hai đại học, cũng đạt tỉ lệ chính xác từ 98% trở lên.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống khen thưởng 10 điểm thuộc tính thân thể. Không hoàn thành nhiệm vụ, khấu trừ 10 điểm thuộc tính thân thể.

Sách giáo khoa cần thiết đã đặt trên bàn sách phòng ký chủ, hữu nghị đưa tặng túi lì xì văn phòng phẩm học tập, mong ký chủ nỗ lực! Cố lên! 】

Bạch Tư Kiều: "..."

Hệ thống: "Tôi nói nhiệm vụ này không phải do tôi tuyên bố, là hệ thống tự động kích phát, cậu tin không?"

Bạch Tư Kiều hít sâu, từ tiểu học bắt đầu học, vẫn luôn học đến trình độ năm hai đại học, hơn nữa mỗi một mon đều phải đáp đúng 98% trở lên! Đây là muốn đem những thứ trước đây nguyên chủ không học tất cả bổ sung lại, đáng giận nhất là thế nhưng chỉ có thời gian một tháng!

Đây là đỉnh cao khó khăn của đời người sao?

Cậu chỉ muốn làm một chú cá mặn vui vẻ, vì cái gì hệ thống không cho phép?

Bạch Tư Kiều từ kẽ răng nói một câu: "Có phải cậu muốn chết hay không?"



Hệ thống oan uổng: "Này thật sự không phải chuyện tôi có thể quyết định, tôi cũng chỉ là hệ thống phụ trợ thôi. Có thời gian đó tôi liền để cậu đi kiếm giá trị cảm xúc, học tập có được gì a?"

Căn cứ kinh nghiệm trước kia, ký chủ học tập càng kém càng dễ điều khiển, nó một chút cũng không thích học sinh giỏi.

Ông lão phát hiện Bạch Tư Kiều vẫn luôn không ăn cơm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Cơm ăn không ngon?"

Bạch Tư Kiều cười khổ một chút: "Cháu no rồi.". 𝘛hử‎ đọc‎ 𝘁𝒓𝙪yện‎ không‎ q𝙪ảng‎ cáo‎ 𝘁ại‎ {‎ 𝘛𝒓U‎ 𝙢𝘁𝒓𝙪yện.𝘷n‎ }

Ông lão nhiệt tình gắp thêm đồ ăn cho cậu: "Ăn nhiều một chút, không đủ ăn lại gị thêm, cháu nhìn xem mình đã gầy thành như vậy, vừa nhìn liền biết không khỏe manh, trắng trẻo mập mạp mới đẹp."

Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, con trai ông lão rốt cuộc chạy tới, đại thúc thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, vừa lùn vừa béo, vẻ mặt thành thật, bác ấy mở cửa một con Minibus, đem ra một cái xe lăn cũ kỉ.

Nhìn đến chân cha mình không bị gì, bác ấy mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói cảm ơn Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi: "May mắn gặp được mấy cháu, lỡ như xảy ra chuyện gì bác cũng không biết nên hối hận như nào. Ông lão nhà bác tính tình bướng bỉnh, đã hơn 70 tuổi rồi mà buổi sáng mỗi ngày đều phải lái xe đi ra ngoài chạy một vòng, người trong nhà ngăn cũng ngăn không được."

【cảm kích cảm xúc giá trị +600

+600

+600

* * *

Nhiệm vụ hoàn thành! Khen thưởng ký chủ 300 kinh nghiệm, 1 điểm thuộc tính thân thể, 3 cơ hội rút thăm trúng thưởng! 】

Sau

Bạch Tư Kiều nhấn nhận, chọc hệ thống: "Nếu làm chuyện xấu có thể làm xong nhiệm vụ, còn có thể để cho người khác mời cậu ăn cơm sao?"

Hệ thống: "Ha hả."

Nó không thèm so đo với người kiến thức còn dừng tại năm lớp 1.

Con trai ông lão một bên thu thập đồ vật cho ông, một bên oán trách: "Lúc này biết sợ hãi rồi đi? Về sau muốn tập luyện sức khỏe ba đi công viên đi bộ đi, tìm mấy bạn già chơi cơ, không được con lại mua cho ba một con chó, mỗi ngày dắt nó đi dạo cũng được đi, không thể chạy xe đạp ven đường nữa, quá nguy hiểm. May mà lần này có người giúp ba, lỡ như không ai quan tâm, ba phơi nắng một buổi trưa cũng bị phơi cho bị bệnh."

Đối với con trai mình ông lão cũng không kiên nhẫn như vậy: "Được rồi được rồi, ta đã biết, con còn lãi nhải hơn mẹ con."

Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi hỗ trợ đem ông lão đưa lên xe, Bạch Tư Kiều thấy ông lão đem ấm nước kia ôm vào ngực, tựa như đang ôm bảo bối: "Cái ấm nước này của ông có thể sửa lại như cũ, ông muốn thử xem hay không?"

Ông lão không thể tin được: "Đã hư thành như vậy còn có thể sửa sao?"

Bạch Tư Kiều gật đầu bảo đảm: "Có thể, có thể sửa lại y như đúc, nếu ông muốn cải tạo một chút cũng có thể cải tạo lại."

Ông lão vui vẻ nói: "Không cần cải tạo, sửa nó lại như trước kia là được rồi, quá mới liền mất đi cái cảm giác kia. Cái ấm nước này ông đã dùng hơn hai mươi năm, đã dùng quen rồi."

"Vậy ông đưa ấm nước cho con, mai con mang đến nhà cho ông."

Con trai oog lão cười nói: "Sửa xong rồi thì gọi cho bác đi, bác đi lấy, không cần phiền toái các cháu đi một chuyến."

Bạch Tư Kiều nhận ấm nước: "Vẫn là để tụi cháu đi một chuyến đi, vừa lúc đi tiệm cơm nhà bác ăn cơm."

【cảm kích cảm xúc giá trị +800

+400】

Nhìn hai người bọn họ rời đi, Lê Phi nhẹ nhàng thở ra: "Cậu không biết đâu, thời điểm con của ông ấy tiến vào tôi chỉ sợ bác ấy nói một câu: Nếu không phải hai người đâm, sao các người lại muốn cứu?"

Bạch Tư Kiều bị chọc cười, lời này nghe quen tai, ở thế giới nào cũng đều có loại người không biết xấu hổ này, cho nên mới làm nhiều người không dám làm việc tốt.

Lê Phi tự mình cũng vui vẻ: "Nhưng mà có vể ông lão này không phải như vậy, con của ông ấy nếu mà như vậy có khi còn bị ông ấy cho hai bạt tai."

"Cho nên không phải người già xấu đi, là người xấu biến già rồi, người có tâm địa thiện lương dù cho có ra sao cũng sẽ không làm loại chuyện không có tính người này."



"Đúng vậy, làm chuyện tốt hai lần tôi đều sắp nghĩ mình là người tốt rồi, đến lúc già rồi tôi khẳng định cũng là một ông già tốt, tôi còn phải tự viết cho mình cái giấy khen." -Lê Phi tự mình bành trướng trong chốc lát, nhìn đến ấm nước trong tay Bạch Tư Kiều, ánh mắt hơi hơi phức tạp, "Thứ này thật sự có thể sửa? Đều bẹp thành như vậy."

Bạch Tư Kiều nhìn nhìn: "Không thành vấn đề, có thể sửa được."

Lê Phi muốn nói cái gì, gãi gãi đầu, cũng không có mặt mũi nói.

Bạch Tư Kiều xem bộ dáng anh ta muốn nói lại thôi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Phi xua xua tay: "Không có việc gì, cậu đem về sửa đi, ngày mai tôi cùng cậu đưa đồ qua."

Khóe miệng Bạch Tư Kiều cong lên: "Có phải cậu cũng muốn sửa đồ không?"

Lê Phi bị chọc thủng tâm tư, xấu hổ cười cười: "Tôi muốn nhìn xem thử tay nghề của cậu."

"Anh có gì muốn sửa liền đưa tôi, không cần khách khí, không chỉ có kim loại, giấy, nhựa tôi đều có thể sửa."

"Lợi hại a anh em, về sau cậu dựa cái nghề này liền có thể ăn cơm!"

Bạch Tư Kiều nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tựa như bừng tỉnh đại ngộ: "Về sau tôi không cần kế thừa gia sản, dựa vào tay nghề này là có thể đại phú đại quý."

"Nói cậu giỏi cậu liền bắt đầu ba hoa?"

Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Tôi cũng không nói giỡn với anh."

Lê Phi giơ ngón tay cái lên: "Bạch đại thiếu, không thể không nói, chí hướng này của cậu.. rất dễ a."

Lúc này di động của Bạch Tư Kiều vang lên, thế nhưng là Bạch Tư Đình gọi tới.

Sau khi nghe máy, Bạch Tư Đình nhỏ giọng hỏi: "Có một đạo sĩ nhỏ tới nhà, ngây người đứng đó, đôi mắt còn nhìn không thấy còn nói phong thủy nhà chúng ta bị người động tay động chân, không thay đổi thực mau sẽ xảy ra chuyện, là người anh tìm tới lừa ba mẹ à?"

"Đạo sĩ mù?"

Bạch Tư Đình đã biết, được rồi, không phải người anh tìm tới, hắn đánh giá cao chỉ số thông minh của tên anh trai ngốc nhà mình.

Bạch Tư Kiều sờ sờ cằm, nghe có chút quen a?

Bạch Tư Kiều hỏi: "Cái đạo sĩ mù kia có phải thoạt nhìn có chút ngốc hay không, tuổi không lớn, ăn mặc giống đạo sĩ, trên người còn cầm cái lục lạc?"

Bạch Tư Đình: "Đúng vậy, chính là cậu ta."

Bạch Tư Kiều dặn dò: "Giữ cậu ta lại, tôi lập tức trở về."

Đại sư ba cậu tìm có được không cậu không biết, cái người mù này có thể liếc mắt một cái nhìn thấu linh hồn cậu, khẳng định là thật sự có bản lĩnh. Cậu muốn tìm bộ phận của bọn họ báo cáo cái tên đạo sĩ bán tranh kia.

Lúc Bạch Tư Kiều chạy về nhà đạo sĩ nhở đang ở trong phòng Bạch Tư Đình chờ, tuy nói để Bạch ở trước mặt mẹ hắn Tư Đình làm bộ không thích học tập, sau lưng nên học vẫn phải học, hắn làm bài tập, tiểu đạo sĩ cứ ngồi ở chỗ kia đả tọa, một phòng ai cũng không quan tâm ai.

Bạch Tư Kiều vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này, cũng không biết nên phun tào như thế nào.

Tiểu đạo sĩ nhìn cửa, ánh mắt vô thần như cũ dừng ở trên trán Bạch Tư Kiều, sửng sốt vài giây: "A! Tôi biết anh."

Bạch Tư Kiều cười tủm tỉm: "Chào cậu, tự giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Tư Kiều, không biết tôi nên gọi cậu như nào?"

Tiểu đạo sĩ ngốc ngốc lẩm bẩm: "Tôi tên Tạ Nhất Chu, đến từ Mao Sơn Phái, việc lần trước tôi xin lỗi anh."

Bạch Tư Kiều vừa định nói tôi cũng nên nói lời xin lỗi, đều là hiểu lầm gì đó, liền nghe Tạ Nhất Chu nghiêm túc nói: "Tôi không nên nói anh già, nói ngươi giả trẻ, sư phụ nói, có đôi khi nói thật người khác cũng không thích."

Bạch Tư Kiều khóe miệng giật giật: "Vốn dì tôi cũng muốn nói xin lỗi cậu, giờ tôi không muốn nói nữa."

"Vì sao vậy?"



"Bởi vì tôi không vui."

"Tại sao anh lại không vui?"

Tạ Nhất Chu không phải cố ý cùng tranh cãi Bạch Tư Kiều, cậu chỉ là đơn thuần tò mò: "Tôi cũng xin lỗi anh rồi, tại sao anh vẫn không vui?"

Bạch Tư Kiều đã nhìn ra, đây là cái tiểu ngốc tử, hơn nữa còn là một tên ngốc bướng bỉnh. Này có phải là người giỏi đều sẽ khuyết thiếu thứ gì đó trong truyền thuyết?

"Được rồi tui vui vẻ, nói chính sự đi, cậu nói phong thuỷ nhà của chúng tôi bị người ta động tay chân, trong nhà sẽ xảy ra chuyện, sao cậu thấy được?" -Bạch Tư Kiều giơ tay ở trước mắt Tạ Nhất Chu quơ quơ.

Tầm mắt tiểu đạo sĩ chậm rãi dời qua đi: "Tôi không phải hoàn toàn không nhìn thấy, khoảng cách từ 20cm trở xuống tôi vẫn có thể nhìn thấy, chỉ là thấy không rõ."

Bạch Tư Kiều dùng tay khoa tay múa chân một chút, hai mươi centimet, cũng chỉ dài bằng một cánh tay, tầm mắt như này mà xem phong thuỷ?

"Phong thuỷ nhà cậu bị người khác đụng chạm, không cần mắt thấy, tôi dùng tâm nhìn."

Bạch Tư Kiều bội phục nói: "Cậu thật lợi hại."

Tạ Nhất Chu thẹn thùng sờ sờ đầu: "Cũng vậy thôi, sư phụ nói tôi còn phải học tập nhiều."

Bạch Tư Kiều nhẫn cười, vô cớ cảm thấy tiểu đạo sĩ rất đáng yêu.

Tạ Nhất Chu nghiêm túc nói: "Nhà các anh có phúc, tổ tiên tích đức, cho nên tài vận nhà anh vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa ba anh còn là một nhà từ thiện, lại tích thêm chút công đức, cho nên nhà anh vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà nếu cái phong thủy này không thay đổi, trong nhà sớm hay muộn cũng có người mất."

Bạch Tư Đình dừng bút, bất mãn hỏi: "Há mồm liền cửa nát nhà tan, đại sư các người sao lại hay hù dọa người như vậy? Cũng không thể đổi cái gì đa dạng hơn sao?"

Tạ Nhất Chu nghiêm túc giải thích: "Tôi nói chính là sự thật, không có hù dọa các người. Thời điểm vào cửa tôi liền phát hiện phía tây có một cỗ âm khí, hiện tại đã phai nhạt, trước đó có phải treo thứ gì đại hung không?"

Bạch Tư Đình kinh ngạc nhìn Bạch Tư Kiều, tên ngốc này thật sự không phải do anh tìm tới? Sao cậu ta ngay cả chuyện này cũng biết?

Bạch Tư Kiều vỗ vỗ đầu hắn trấn an: "Như này đi, chúng ta qua phòng ta nói tiếp, cậu chăm chỉ học tập đi."

Bạch Tư Đình bất mãn: "Mấy người nói cái gì mà tôi không thể nghe?"

"Con nít không nên nghe những thứ này." -Bạch Tư Kiều đem Tạ Nhất Chu mời đến phòng mình, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đống sách để ở ven tường, trên bàn đặt không hết, trên mặt đất còn có một đống lớn, Bạch Tư Kiều tức khắc cảm thấy hít thở không thông, đặc biệt quyển sách toán lớp 1 đặt ở trên cùng thật sự có chút quá mức.

Bạch Tư Kiều trừu khóe miệng, đi đổ chén nước: "Xác thật có người tới sửa đổi phong thuỷ, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm, sau khi sửa lại tôi liền gặp tai nạn xe cộ. Trên tường từng treo tranh con hổ, hôm qua bị tôi tháo xuống."

Đôi tay Tạ Nhất Chu tiếp nhận cái ly, một hơi uống hết, Bạch Tư Kiều lại đổ một ly cho cậu, Tạ Nhất Chu nâng đôi tay: "Anh là một người tốt bụng."

Bạch Tư Kiều không nói tiếp, chờ câu tiếp theo của cậu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv