Đến đấu trường, Silver cảm thấy tâm trạng tốt hơn so với trong thời gian qua. Đã một tháng dài trôi qua kể từ khi cô đến học viện của căn cứ quân sự. Cô ấy mong muốn được trở về nhà nhưng hiện tại chưa được, phải đợi cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Bây giờ sắp đến lúc kết thúc mọi thứ, tâm trạng của cô ấy bắt đầu thay đổi. Khi rời khỏi phòng khách sạn để đi ra ngoài, cô ấy đi ngang qua nhiều học viên mà cô ấy đã dạy.
"Một ngày tốt lành nhé cô Silver."
"Giữ an toàn."
"Tớ ước mình trông xinh đẹp như cô ấy khi tớ lớn lên."
Các học viên không khỏi khen ngợi cô Silver. Mặc dù cô ấy đã nghiêm khắc trong lớp nhưng các bài học của cô ấy kiến thức khá sâu. Các bài học của cô ấy cũng rất thú vị vì có vẻ như khi Silver dạy, cô ấy sẽ nói bất cứ những gì cô ấy nghĩ. Khi nói, cô ấy sẽ không bao giờ tô vẽ lời nói của mình như những giáo viên khác.
Ở giữa lớp, các chàng trai thường khen cô ấy hoặc hỏi cô ấy về một số môn học nào đó, cô ấy thường sẽ trả lời thẳng thừng, khiến họ xấu hổ và nói ra những gì trong đầu. Nhiều ngày trôi qua, các học viên bắt đầu tìm hiểu Silver là người như thế nào và nhận ra rằng những lời nói của cô ấy không có ý định gây tổn thương người khác.
Lúc đầu, cô ấy thấy những lời khen ngợi trông thật khó chịu nhưng theo thời gian, cô ấy càng ngày càng thích những lời đó.
“Khi mình quay trở lại, liệu cha có khen mình làm tốt công việc không?” Cô ấy nghĩ. Mọi thứ cô ấy đã làm từ trước đến nay đều là vì gia tộc và cô ấy sẽ tiếp tục làm như vậy. Vậy mà chưa một lần cha cô, người đứng đầu gia tộc từng khen cô. Không giống như ở đây, nơi cô ấy được nghe những lời khen mỗi ngày.
Trước khi cô ấy biết điều đó, cô ấy đã rời khỏi đấu trường và đang ở bên ngoài ở tầng trệt. Đó là một thói quen của cô ấy khi muốn ở một mình bất cứ khi nào cô ấy buồn bực. Thông thường, một vài phút sau , đứa em trai ngốc nghếch Fex của cô ấy sẽ đến và cổ vũ cô ấy.
Sau khi bình tĩnh lại, kế hoạch của cô ấy là quay trở lại đấu trường và tìm kiếm xung quanh trên tầng cao nhất để xem liệu cô có thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào hoặc thậm chí có thể phát hiện ra Fex hay không. Cô càng đưa em ấy về nhà càng nhanh thì cô ấy sẽ càng tốn ít thời gian ở đây.
Tuy nhiên, một mùi ngọt ngào lạ lùng xộc vào mũi cô, một thứ mà cô quen thuộc nhưng đã lâu không ngửi thấy. Mùi máu.
Tự hỏi tại sao mình lại ngửi thấy mùi máu người bên ngoài, cô ấy nhanh chóng chạy đến hiện trường. Cuối cùng, mùi máu đã dẫn cô đến một người đàn ông đầu hói, với một thanh kiếm bên mình. Khi thấy không ai bị thương, cô ấy giảm tốc độ và bắt đầu bước đi.
Mùi vẫn bốc ra từ hướng của người đàn ông, và đó là khi mắt cô dán vào một vật cụ thể mà anh ta cầm trên tay. Đó là một bình kim loại, nhưng không chỉ là một bình bất kỳ. Một chiếc bình mang biểu tượng của gia đình Sanguinis. Khi biết rằng Fex đang ở một trong những học viện, tâm trí cô ngay lập tức nghĩ rằng chiếc bình thuộc về em ấy.
Câu hỏi đặt ra là tại sao người đàn ông này lại cầm vào bình đựng đầy máu của Fex. Chỉ từ mùi hương của anh ta, cô có thể biết anh ta không phải là Ma cà rồng.
"Anh lấy cái bình đó ở đâu?" Silver hỏi.
Leo cố gắng xem liệu anh ta có thể nhận ra giọng nói đó không nhưng đó không phải là giọng nói mà anh ta đã biết. Anh ta là người khá mới trong quân đội nên anh ta vẫn chưa nhớ tất cả các Đại tướng và trung sĩ khác. Nhưng nếu một người có thể vào được cơ sở này, anh ta phải cho rằng họ là một nhân viên.
Tuy nhiên, câu hỏi đầu tiên cô ấy hỏi khi gặp anh ta là về chiếc bình. Đánh giá bằng giọng nói của cô ấy, cô ấy phải là một người có đẳng cấp tương đương hoặc một người nào đó ở trên. Không học viên nào dám nói chuyện với một trung sĩ như thế này.
"Cô là ai?" Leo hỏi. "Nêu tên và cấp bậc của cô?"
Mặc dù Leo đã nói, nhưng lời nói đó không thực sự lướt qua tâm trí Silver. Cô ấy quá bận tâm với câu hỏi của chính mình. Fex sẽ không bao giờ để thứ gì đó vô cùng quý giá rơi vào tay kẻ khác trừ khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Có phải con người đã phát hiện ra em ấy và giết em ấy rồi?
Chiếc bình là một công cụ quan trọng có thể tạo nên mối liên hệ giữa con người với họ, cô cần phải loại bỏ nó. Lấy một ngón tay ra, một đoạn dây nhỏ bắn thẳng ra, nhắm vào chiếc bình trong tay Leo, không muốn gây thêm chú ý, cô ấy sẽ cầm lấy chiếc bình và cố gắng tìm hiểu thêm sau này.
Đoạn dây quá mỏng và bên ngoài tối khiến nó thực tế không thể nhìn thấy được, nhưng trước khi sợi dây có thể chạm tới bình, một âm thanh cắt ngang đã vang lên, và sau đó là một tiếng tách ngắn.
Đoạn dây sau đó rơi xuống sàn. Khi nhìn vào Leo, cô ấy có thể thấy chiếc bình giờ đã được bỏ vào túi bên hông của anh ta, trong khi tay anh ta đang cầm trên chuôi kiếm.
"Anh đã cắt dây, nhưng anh đã thấy nó như thế nào?" Cô ấy hỏi, bị sốc bởi những gì vừa xảy ra.
Nhưng Silver không phải là người duy nhất bị sốc. Anh ta ngạc nhiên rằng cô gái cũng có thể nhìn thấy anh ta di chuyển thanh kiếm của mình nhanh như vậy.
“Tôi không có,” Leo trả lời khi anh chỉ vào mắt mình bằng tay còn lại.
"Không thể đoán sao? Tôi mù."
Leo mong đợi ít nhất một tiếng cười khúc khích từ Silver, thông thường, những lời nói kiểu này ít nhất sẽ khiến cho người khác phản ứng như vậy. Thay vào đó, Silver vẫn đứng đó như một bức tượng, ngay cả biểu cảm của cô ấy cũng không thay đổi.
Khi kiểm tra hào quang của cô ấy, thậm chí không có một chút nhấp nháy nào, hào quang của cô ấy dường như bị che đi.
"Nếu anh bị mù, thì tôi không cần phải lo lắng về việc anh nhìn thấy khuôn mặt của tôi." Cô vừa nói vừa phóng về phía trước.
Khi anh ta rút kiếm ra khỏi vỏ, một nhát cắt không khí với áp suất cao phát ra từ thanh kiếm. Cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ vừa được giải phóng, Silver biết rằng cô ấy cần phải làm gì đó để giải quyết nó. Một khoảnh khắc cô ấy ở ngay trước mặt Leo, giây phút tiếp theo, cô ấy ở sau anh ta.
Silver đánh thẳng vào ngực anh ta, tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng như thể Leo có đôi mắt ở phía sau đầu, anh ta có thể né tránh bằng cách cúi xuống. Sau đó, anh ta xoay chân xoay người xung quanh trong khi ném lưỡi kiếm của mình về phía giữa cơ thể cô.
Lần này, đòn tấn công quá nhanh để cô ấy di chuyển, thay vào đó, đúng lúc, cô ấy mở lòng bàn tay của mình ra và đánh mạnh vào thanh kiếm từ dưới lên trên. Sử dụng tất cả sức mạnh của mình, cô ấy đã có thể ngăn chặn thanh kiếm đúng lúc.
Thanh kiếm được cầm trên tay, chỉ cách cơ thể cô vài inch. Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như không ai trong số họ di chuyển một inch. Nhưng sự thật là, cả hai đều đang sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình nhưng sức mạnh ngang nhau không cho phép người kia nhúc nhích.
“Đây có phải là sức mạnh tự nhiên của cô ấy không?” Leo nghĩ. “Mình thậm chí đã kích hoạt bộ giáp quái thú bên dưới quần áo và mình vẫn không thể chế ngự được cô ấy.” Từ dị năng của Leo, anh ta có thể biết liệu đối thủ của mình có trang bị quái thú cấp cao hiện đang được kích hoạt để tăng cường sức mạnh của người dùng hay không.
Có khả năng đối thủ mà anh ta đang chống lại cũng có thể che dấu trang bị của họ nhưng điều đó khó xảy ra. Sự bế tắc tiếp tục diễn ra trong một thời gian nhưng cả hai đều biết điều này là vô ích.
“Giọng của cô nghe khá hay, nếu nó nghe hay như vẻ ngoài của cô, tôi có thể để cô thắng trận này,” Leo nói, hy vọng sẽ phá vỡ sự tập trung của cô ấy chỉ trong một giây.
Tuy nhiên, nó dường như không hoạt động. Thay vào đó, lông mày và khuôn mặt của cô ấy bắt đầu nhăn lại. Cô ấy bắt đầu tập trung hơn và trên trán cô ấy bắt đầu đổ một chút mồ hôi.
Silver vẫn chưa hết lựa chọn, cô ấy vẫn có thể sự dụng dị năng Ma cà rồng, vấn đề là một vài trong số chúng yêu cầu cô ấy phải nhìn vào mắt đối thủ và điều đó không hiệu quả với Leo.
Ngoài ra, dị năng sử dụng máu sẽ là một chứng cứ xác thực và sẽ để lại dấu vết.
Thay vào đó, cô ấy chọn cách đẩy cơ thể của mình ra xa hơn nữa, thật nhẹ nhàng. Với một tay, cô ấy cẩn thận định vị các ngón tay của mình để bây giờ nó được giữ ở cả trên và dưới lưỡi kiếm. Từ từ chuyển động, cô ấy buông tay.
Bây giờ, Silver đang giữ Leo lại bằng một tay, nhưng cô biết mình không thể làm điều này lâu dài. Với bàn tay còn lại của mình, cô ấy nhanh chóng bắt đầu xoay các ngón tay, và nhiều sợi dây bắt đầu kêu lên, mục tiêu không phải là chính Leo, mà thay vào đó, chúng đang hướng tới chiếc túi của anh ta. Sợ dây đầu tiên nhấc nó ra, trong khi sợi dây tiếp theo giữ chặt vào bình. Sau khi di chuyển nhẹ ngón tay, cô có thể kéo nó vào tay mình.
"Đứng khiến tôi phải quay lại giết anh." Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Leo chuẩn bị tinh thần để thực hiện một pha chém nhanh khác. Nếu bây giờ anh ta tung ra nhiều đòn đánh thì có khả năng một trong số chúng có thể đánh cô ta và làm cô ta chậm lại. Anh ta dừng lại ngay giữa cuộc tấn công.
“Cô ấy không thể đến suốt chặng đường này chỉ vì thứ đồ đó. Có vẻ như người sở hữu món đồ đó khá quan trọng.”
Từ vị trí nơi tìm thấy chiếc bình và câu chuyện của những học viên khác, anh ta có thể nói rằng chiếc bình rất có thể thuộc về một trong số họ. Anh ta đã định trả lại nó vào một thời điểm nào đó, nhưng phải đến lúc anh ta phát hiện ra đầy đủ công dụng của cái bình.
Cuối cùng thì anh ta không bao giờ làm được. Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy như anh ta có một chuyện thú vị hơn để theo dõi.
Trong khi chạy về phòng, Silver nhìn vào tay cô và có thể thấy một vết cắt.
"Nhân loại đó có thể làm bị thương mình..."