“Khu phố này thực sự có thể là một nơi may mắn không hề ngờ tới,” Gustav nghĩ với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.
Vào cuối ngày, Gustav vẫn đi đến văn phòng cô Aimee như thường lệ.
Trên con đường của mình, cậu nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học sinh khác nhau như thường lệ nhưng lần này, đó là một loại ánh mắt khác.
Những cô gái liếc nhìn cậu với khao khát tiềm thức trong khi những chàng trai liếc nhìn cậu với một ánh mắt ghen tị.
Mọi người không khỏi thắc mắc, "Sao hôm nay trông cậu hấp dẫn thế?"
Những gì Gustav không biết là, phương pháp đi bộ của cậu, cách cậu nhìn chằm chằm với ánh mắt tập trung, biểu cảm xa cách, mọi hành động do cậu thực hiện đã được cải thiện thành một cách hấp dẫn khiến người khác chú ý đến cậu ngay cả khi họ không muốn làm thế.
Phong cách bước đi của cậu lúc này rất duyên dáng. Mái tóc vàng xám của cậu bậc ra một chút ánh sáng nào đó. Độ ống ánh của nó nổi bật lên. Nó được tém gọn gàng về phía sau với một số sợi rơi xuống trước mặt cậu.
Tóc vàng của Gustav trước đây là kiểu xõa xuống, gần như dài đến vai cậu. Cậu thức dậy vào sáng nay và thay vào đó quyết định tạo kiểu theo cách này.
Gustav đi ngang qua một cô gái có mái tóc dài đen mượt. Khuôn mặt của cô ấy đẹp đến mức có thể bị nhầm với một con búp bê. Làn da trắng ngần và khuôn mặt hình trái tim với chiếc mũi nhọn. Vẻ ngoài của cô ấy không phải thuộc loại hoàn hảo. Cô ấy cao khoảng 1.6m và cơ thể của cô ấy dường như đã trưởng thành hoàn toàn ngay từ cái nhìn đầu tiên do các đỉnh đồ sộ trước ngực của cô ấy.
"Uh?" Cô ấy quay sang một bên để nhìn chằm chằm vào Gustav vừa đi qua.
Cô ấy sững sờ trong vài giây khi nhìn thấy sự lịch lãm của cậu nhưng cô ấy nhanh chóng trở lại bình thường.
“Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Mình đã từ chối cậu ta trong quá khứ!” Cô mím môi và quay lại đối mặt với nơi cô đang hướng tới.
“Nhưng cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy mình sao? Cậu ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn mình!” Cô ấy quay sang bên cạnh để nhìn chằm chằm vào Gustav, người vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không quay lại nhìn ai.
“Hừ! Mình không tin rằng cái thứ rác rưởi này sẽ không nhìn chằm chằm vào mình dù chỉ một lần!” Khi cô ấy đi về phía trước, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào phía bên cạnh đợi Gustav quay lại và nhìn chằm chằm vào cô ấy nhưng trước sự thất vọng của cô ấy, Gustav tiếp tục bước về phía trước mà không làm vậy.
Cô ấy thấy lạ và vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào lưng Gustav trong vài giây trước khi một tiếng hét lớn vang lên.
"Này, Yuhiko!" Một nữ sinh có mái tóc màu hạt dẻ gọi từ phía trước trong khi vẫy tay.
“Tôi đến đây,” Cô ấy trả lời và quay lại để bắt đầu đi về phía nữ sinh kia.
"Cậu đang nhìn gì đó?" Nữ sinh kia đặt câu hỏi sau khi nhận thấy trạng thái kỳ lạ của Yuhiko thỉnh thoảng quay lại.
“Không có gì đâu Mara, hãy đến võ đường,” Yuhiko trả lời và tập trung tầm nhìn về phía trước.
“Được rồi, hãy nhớ rằng cậu vẫn phải đấu tay đôi với Masuba đó và cậu phải đánh bại cậu ta hoặc cậu sẽ phải hẹn hò với cậu ta,” Mara cau mày nói.
“Tôi không hẹn hò với những kẻ ngốc! đặc biệt là một người thua cấp độ F, ”Yuhiko nói với vẻ kinh tởm.
“Hmm, tôi vẫn tự hỏi người cấp độ F đó là ai… Người ta nói rằng sức mạnh thể chất của cậu ta cao hơn một hỗn huyết bình thường và cậu ta đã có thể đánh bại Masuba trong một giây! Vấn đề duy nhất là cậu ta luôn ở tầng cuối và không thích kết giao với bất kỳ ai nên không có cách nào để biết điều này có đúng hay không, ”Mara phân tích với một cái nhìn hấp dẫn.
“Điều đó không quan trọng vì nó không thay đổi thực tế là cấp độ B thua cấp độ F! Cậu nghĩ rằng tôi cũng sẽ thua bất cứ ai sao? " Yuhiko có một cái nhìn dữ dội khi cô ấy hỏi Mara.
“Tất nhiên là không, cho dù cậu ta có thể lực điên cuồng hay không, chiến đấu không phải chủ yếu dựa vào sức mạnh, xét cho cùng, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ giành chiến thắng,” Mara cười nói.
“Hừm! Masuba đó là một kẻ đê tiện nhưng vẫn phô trương và có gan để hỏi tôi về việc hẹn hò… Tôi sẽ đảm bảo rằng tôi sẽ nghiền nát cậu ta ngay hôm nay! ” Yuhiko nói với vẻ kinh tởm.
Gustav đi đến văn phòng cô Aimee sau một vài phút. Trên đường đi của mình, cậu đã suy nghĩ về cách sử dụng huyết mạch thao túng nguyên tử trong một trận chiến, vì vậy cậu không quá tập trung vào môi trường xung quanh mình.
Cậu biết mình đã đi ngang qua bên cạnh Yuhiko, người được ca ngợi là cô gái xinh đẹp nhất toàn trường. Ngoài ra, cũng là cô gái đã từng dẫm đạp cậu ba năm trước nhưng cậu quá bận rộn với những suy nghĩ, thậm chí không quan tâm đến việc liếc nhìn cô ấy.
Yuhiko rất ngạc nhiên vì mọi lần Gustav sẽ nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ ngưỡng mộ. Đôi mắt của cậu sẽ đầy khen ngợi cho đến khi cô ấy khuất dạng. Cô ấy cảm thấy điều đó hơi khó chịu nhưng cô ấy rất thích được tôn thờ nên trong nội tâm cô ấy sẽ mỉm cười trong khi hoàn toàn phớt lờ Gustav.
Cô ấy đã mong điều này xảy ra một lần nữa vào ngày hôm nay.
Cô Aimee và Gustav đi đến Dojo sau đó.
Hai giờ sau khi đến Dojo, Gustav chuẩn bị kết thúc buổi tập trong ngày. Cậu đã đánh nhau với cô Aimee và tất nhiên là cậu đã kết thúc bằng việc đánh thua cô Aimee.
Cô Aimee luôn nhẫn tâm khi huấn luyện Gustav và tốc độ của Gustav không bằng cô ấy theo cách nào đó. Ngay cả khi cậu sử dụng Chạy nước rút, cậu vẫn sẽ không thể chạm vào cô Aimee. Cậu sẽ phải nhận hàng loạt cú đá và đấm khiến cậu luôn cảm thấy như mình bị đâm bởi một đoàn tàu đang di chuyển.
Cô Aimee sẽ nói sau khi đánh bại cậu, "Tôi thậm chí còn không sử dụng hết hai mươi phần trăm sức mạnh của mình, đồ yếu đuối!"
Gustav luôn kinh ngạc trước sức mạnh của cô ấy. Phần ngớ ngẩn nhất là, Gustav chưa bao giờ thấy cô Aimee sử dụng khả năng huyết mạch của mình. Bất cứ khi nào họ đánh nhau, cô ấy luôn né tránh các đòn tấn công của cậu như thể cô ấy có thể đoán trước được chúng. Cô ấy chỉ huấn luyện Gustav trong chiến đấu nhưng cô ấy cho phép cậu sử dụng khả năng của mình mà cô ấy vẫn chưa hiểu cho đến bây giờ.
Gustav chỉ đấu với cô Aimee trong một giờ và cậu dùng phần thời gian còn lại để tập solo.
Cậu hiện đang tấn công một cỗ máy trông giống người máy. Đây là một trận chiến tương tự như Android với trận chiến mà Endric đã chiến đấu khi các thanh tra đến gần ba tháng trước.
Cậu đã sử dụng khả năng phân hủy nhiều lần. Cậu muốn huấn luyện nó đủ tốt để sử dụng trong chiến đấu nhưng điều đó đã được chứng minh là không thể.
Đây là khả năng gắn liền với huyết mạch cậu có được từ Ben. Vào ngày cậu khai thác khả năng này, cậu phát hiện ra rằng nó rất chậm chạp và không thực tế để sử dụng trong chiến đấu.
Đó là một khả năng rất tốt nhưng nó chậm. Vào ngày giết Paul, cậu đã sử dụng khả năng này để làm tan rã hàng tỷ tế bào não của Hung Jo và Ben.
Khả năng có thể biến bất cứ thứ gì nó tiếp xúc với nó biến mất. Gustav đã thử nghiệm nó nhiều lần. Nó rất chậm trong việc gây ra sự phân hủy từ cấp độ nguyên tử, may mắn là Gustav chỉ tập trung vào đại não khi cậu đang sử dụng nó khiến nó nhanh hơn.
Khi cậu cố gắng phân hủy một thứ gì đó lớn hơn, sẽ mất nhiều thời gian trước khi cậu có thể làm cho nó hoàn toàn biến mất.
Bàn tay của Gustav phát ra ánh sáng trắng đục mà chỉ cậu mới có thể nhìn thấy khi lòng bàn tay chạm vào chiếc Android cao hai mét.
Nó hầu như không thể nhìn thấy nhưng bất cứ khi nào cậu đánh vào một phần của nó, phần đó sẽ giảm đi một chút. Nó sẽ nén lại một chút nhưng đó không phải là do sức mạnh của cậu, mà là do khả năng tan rã.
Gustav ngồi xổm khi né tránh cánh tay trái vung ra của Android và ném lòng bàn tay về phía nó.
Va chạm lại được thực hiện, lần này cạnh trái của Android kim loại bị lõm vào một inch.
“Nó đang được cải thiện nhưng…” Gustav đang suy nghĩ và định tung ra một đòn tấn công khác thì cậu nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
Cậu tạm dừng cuộc tấn công của mình và lùi về phía sau.
“Kích hoạt chế độ ngủ!” Gustav nói.
"Chuyển sang chế độ ngủ!" Một giọng nói của robot đã được nghe thấy khi Android tắt.
"Đây?"
"Vâng, là võ đường này,"
"Chỉ cần gọi cậu ta ra đã,"
"Cậu gọi cậu ta ra, đó không phải là lý do tại sao cậu ở đây?"
Gustav có thể nghe thấy tiếng của một số người từ bên ngoài.
Những giọng nói nam tính và nữ tính trẻ trung có thể được nghe thấy đang trong tranh cãi.
“Có vẻ như những người này là những kẻ thiếu gan dạ,” Gustav quay lại và bắt đầu đi về phía cửa.
“Đã đến lúc phải kiếm thêm tiền bồi thường”, Có thể nhìn thấy nụ cười toe toét của Gustav khi cậu đến cửa võ đường và kéo nó sang một bên.