"Mẫu thân ngoại trừ không cần ta nữa thì cái gì cũng tốt."
"Chỉ là... Không cần ta nữa..."
Giang Lăng thấy trên bàn có một ấm nước, cái ly cũng sạch sẽ bèn rót một ly nước đưa đến trước mặt Mai Cửu.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
"... Ta không sao."
Mai Cửu nghiêng đầu, mấy sợi tóc con lòa xòa trước trán, Giang Lăng đưa ly nước đến thì gật đầu, vươn tay cầm lấy. Ly nước lạnh băng chạm tay, một đôi tay đỡ lấy vai y, sau đó y nghe được giọng nói:
"Quay đầu qua để ta xem xem?"
Mai Cửu không thể làm gì khác là ngẩng đầu. Giang Lăng sát mặt lại, phụt cười: "Yếu quá, đỏ hết cả mặt rồi kìa."
"Khụ..." Mai Cửu vô thức che khuôn mặt hồng hồng của mình, rầu rĩ lắc lắc đầu, dưới mấy sợi tóc be bé là đôi mắt xanh phủ đầy hơi nước, ướt sũng.
Giang Lăng rút bình rượu trong tay Mai Cửu, vỗ vỗ vai y: "Uống chút nước cho trơn họng trước."
"Ừm."
Khẽ khàng đáp lại rồi, Mai Cửu cúi đầu, miệng nhỏ nhấp chút nước, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Giang Lăng, trong con ngươi là dè dặt nhưng cũng rất vui vẻ.
Giang Lăng mở nắp bình rượu ngửi thử, mùi hương nồng hậu tinh khiết phả vào mũi, vừa ngửi Giang Lăng lại vội đậy lại.
"Rượu mạnh thế này mà ngươi còn uống kiểu đó, không sặc mới là lạ." Giang Lăng nói thầm, "Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
"..."
Đối phương không lên tiếng. Giang Lăng quay đầu, đối mặt với đôi mắt sáng rực, bị Giang Lăng phát hiện thì vội thu tầm mắt lại.
"... Đừng nói ngươi một ngụm là say nhé?" Giang Lăng nghi ngờ.
Mai Cửu hơi lung lay trả lời: "Không có say mà."
Âm cuối hơi run như đang làm nũng, sau đó Mai Cửu lại ngẩng đầu cười với Giang Lăng, mềm mại hỏi: "Ngươi có thể sờ trán ta không?"
"Hả?"
Mai Cửu bắt lấy tay Giang Lăng khẽ đung đưa, cười ngại ngùng: "Sờ một cái, một cái thôi."
Đương khi Giang Lăng há hốc miệng, Mai Cửu nghiêng người, chồm khuôn mặt phớt hồng đến trước mặt Giang Lăng: "Có được không?"
"..."
Giang Lăng nghiêng đầu sang bên, ho ho hai tiếng, thấp giọng nói: "Xem ra uống say thật rồi."
Tay cũng không chịu khống chế của bản thân mà giơ lên chạm đến tóc thiếu niên. Tóc của Mai Cửu cũng giống con người y vậy, dài mảnh mềm mại. Ngón tay Giang Lăng rẽ qua sợi tóc, xoa xoa đầu y.
"Hưm..." Mai Cửu giống như bé mèo sữa được thoải mái, híp cả mắt, sau đó lại mở mắt ra, trong mắt toàn là tia sáng nhỏ. Y mong đợi nhìn Giang Lăng, mềm giọng hỏi tiếp: "Có thể sờ sờ mặt của ta không?"
"... Người say rượu đều đáng yêu như vậy hả?" Giang Lăng rơi vào trầm tư.
"Ha?" Mai Cửu nghiêng đầu.
"... Khụ khụ." Giang Lăng giấu đầu lòi đuôi nói, "Này là ngươi nói đó nha."
Sau đó, hắn lấy ngón trỏ chọt chọt cái má phính phính của Mai Cửu.
Sức khỏe Giang Lăng không tốt, tay chân lạnh quanh năm, bây giờ cũng thế. Mà Mai Cửu lại khác, nhìn đã biết khỏe mạnh, đại khái là do uống rượu, hơi nóng bốc lên mặt, thấm đến đầu ngón tay rồi chảy đến tim Giang Lăng.
Cảm giác không tệ nha...
Đang nghĩ thế, Giang Lăng lỡ dùng lực hơi mạnh, chọt lần nữa làm Mai Cửu hơi lung lay.
Mai Cửu mím mím môi, oan ức.
Bộ dáng này làm Giang Lăng rớt liêm sỉ, không hề do dự ôm lấy một bên má Mai Cửu, thấy con người ta không phản kháng thì lại ôm má bên kia, bắt đầu dụ: "Nào, cười một cái coi."
"Mặt đau..."
"Cười một cái là hết đau."
"Ò." Mai Cửu suy nghĩ một lát, nở một nụ cười đơn thuần hoàn mỹ với Giang Lăng.
Giang Lăng cảm thấy mình hơi quá đáng tí, không tự chủ được mà thả lỏng tay, xoa nhẹ gò má của Mai Cửu, y liền ngây ngốc cười với hắn.
Vừa ôn hòa vừa mềm mại.
Kinh thư bay quanh hai người một vòng, nhịn không được nữa loạt soạt lật sách ra tám chữ vàng rực rỡ chói mắt người ta.
[Nhẹ nhất 3 năm, nặng nhất tử hình]
"Kí chủ." Hệ thống gào, "Tôi cảm thấy cậu đang có xu hướng muốn đi đường phạm tội."
"Xê ra!"
Có sự so sánh rõ ràng, Giang Lăng lại càng thấy giọng của hệ thống thật khó nghe, vẻ mặt càng thêm ghét bỏ.
Hệ thống: "A a a a, đồ kí chủ không có lương tâm."
Giang Lăng không thèm đếm xỉa tới hệ thống, nhưng vẫn tha cho mặt của Mai Cửu. Nhìn lướt qua căn phòng, đây là nơi Mai Cửu ở, dù hơi đơn sơ chút cũng không thiếu một cái giường được.
"Được rồi, không quậy nữa." Giang Lăng xoa xoa đầu Mai Cửu như dỗ con nít, kéo y đi về phía giường, nhấn y ngồi xuống. Mai Cửu ngồi sát mép giường ngửa mặt nhìn.
Giang Lăng hơi khom lưng nhìn xuống y, nhẹ giọng: "Không còn sớm nữa, ta phải về. Ngươi say rồi, cứ ở đây nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung. Ngủ một giấc thì mai sẽ tỉnh thôi."
Câu cuối hơi mang ý trêu chọc, hắn cười: "Không biết đến mai ngươi còn nhớ hình ảnh của mình hôm nay không nữa."
Vỗ vỗ vai Mai Cửu, Giang Lăng xoay người muốn rời đi. Bóng lưng cao gầy in trên gương mặt Mai Cửu, đôi mắt y như bị bóng tối bao phủ.
Theo bước chân, người dần đi xa. Vẻ mặt thiếu niên không thay đổi gì, trong mắt lại chứa sự sợ hãi không nói thành lời, như bị ác mộng chèn ép, trông thấy vật y sợ nhất trên thế gian này.
"Đừng đi..."
"?" Giang Lăng nghi hoặc quay người lại.
"Đừng đi..."
Trong khoảnh khắc, Giang Lăng bị tác động một lực mạnh mẽ, thân thể lung lay. Mai Cửu ôm lấy hông hắn, vùi vào ngực hắn.
"Không cho đi." Giọng y run run, thân thể cũng đang run rẩy.
Giang Lăng đơ người trong chốc lát.
Hệ thống ở bên cười vào mặt: "Ai bảo cậu ăn hiếp người ta, sao? Sao ngon không đi đi?"
"..."
Giang Lăng sửng sốt lúc lâu mới bối rối giải thích: "Ờm, ta phải về Hiệt Phương Đình. Dù sao ta là Hi phi, dù có người giúp ta che giấu, nhưng số xui thì cũng sẽ bị lộ. Hơn nữa... nếu Chiêu Dương đế tối nay muốn lật thẻ ta mà ta lại không có mặt thì không ổn lắm."
Một câu như thế, cũng không biết vế nào đả động đến Mai Cửu. Y cứng người, sau đó nghiêm túc lặp lại lời mình nói lúc sáng.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Giọng y run run lại mềm mềm: "Người đừng sợ, đừng sợ, mẫu thân..."
"Hả?"
Giang Lăng vốn đang nhức đầu, bị hai chữ cuối của y làm hoảng sợ không nói nên lời. Lúc tỉnh táo lại, lưng đã ngả trên giường mềm. Mai Cửu leo lên giường, hai tay hai chân cuốn lấy người Giang Lăng như con bạch tuộc, tựa đầu vào ngực hắn cọ cọ, giọng nói nhỏ nhẹ đầy sự ỷ lại.
"Mẫu thân, đừng bỏ con đi, nước hồ rất lạnh, nước trong hồ mùa đông lạnh lắm."
"Người đừng đi... Đừng như lần trước, lạnh lẽo, cứng ngắc, còn không nói chuyện với con."
"Mẫu thân..."
Giang Lăng cười không nổi: "Ta không phải mẫu thân ngươi."
Đối phương không nói gì, nhưng lại ôm Giang Lăng chặt hơn, giống như người chết đuối vớ được cọc, không dám buông tay ra lần nào nữa.
Giang Lăng bất đắc dĩ, đưa tay xoa tóc y, dỗ dành: "Được rồi được rồi, ta không đi."
Bên kia truyền đến tiếng cười, hơi nóng hòa lẫn hương rượu phả trên cổ Giang Lăng, thanh âm thiếu niên đầy vui vẻ.
"Đáp ứng con rồi thì không cho đổi ý."
Giọng y mềm mại: "Người là tuyệt nhất, tuyệt nhất trên đời."
"Con biết mà, người tuyệt vời nhất."
Đệch! Ngươi là cô gái nhỏ hả? Sao mà bám víu, dính người, còn biết làm nũng như thế?!!!
Đang khi Giang Lăng bất đắc dĩ, bất chợt liếc qua chữ số trên đỉnh đầu Mai Cửu, sửng sốt.
Màn lụa buông rũ, không gian hơi tối, chữ số có ánh sáng nhạt trở nên rất bắt mắt. Con số -100 từng khiến Giang Lăng nghi ngờ hệ thống bị trục trặc, lần đầu tiên có sự thay đổi trong lúc không chú ý đến. Nó tăng nhanh đến chớp nhoáng trong mắt Giang Lăng.
[-100]
[-85]
[20]
[50]
[-10]
Sau khi nhảy mấy số, kết quả cuối cùng dừng lại ở độ cao chưa từng có trước đó.
[100]
Mấy con số này đủ làm Giang Lăng sửng sốt.
Rõ ràng hệ thống cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, sau khi nghiên cứu trong chốc lát mới nói: "Nói thế này, hệ thống chỉ kiểm tra đo lường được độ thiện cảm trong phạm vi bình thường, tình cảm quá cực đoan nằm ngoài phạm vi độ thiện cảm của hệ thống."
"100 là giá trị giới hạn cao nhất của hệ thống hiện nay."
Giang Lăng vươn tay, ngón tay xuyên qua con số kia, giọng của hệ thống cũng theo đó truyền vào trong tai.
"Mức độ thiện cảm này còn có cách gọi khác chính xác hơn - người thân yêu nhất."
"Tổn thọ nha kí chủ, cậu lừa dối tình cảm người ta!"
"Im miệng." Giang Lăng nghiến răng.
Sau đó hắn lại đẩy vai Mai Cửu một cái: "Đừng ôm chặt như thế." Thẳng lên, đừng có cong như thế.
Mai Cửu không nghe theo, cọ cọ mặt vào ngực Giang Lăng.
"Rồi rồi rồi, ngươi say, ngươi là đại ca." Giang Lăng chịu thua.
Lúc lâu sau, Mai Cửu nghi ngờ ngẩng mặt, học theo động tác Giang Lăng chọt mặt mình, chọt chọt lồng ngực Giang Lăng tò mò hỏi: "Mẫu thân, ngực người sao nhỏ đi nhiều thế, không mềm tí nào, còn không thoải mái nữa."
Giang Lăng: "..."
Hệ thống: "Há há há..."
Trong thanh âm điếc tai của hệ thống, Giang Lăng hung hăng xoa mặt Mai Cửu: "Nếu mẫu thân ngươi nghe được câu này, chắc bây giờ ngươi đã đi quỳ ván giặt đồ rồi."
"Không đâu." Mai Cửu phản bác, đôi mắt xanh biếc mở to, "Mẫu thân ngoại trừ không cần ta nữa thì cái gì cũng tốt."
"Chỉ là... Không cần ta nữa..."